Nhưng nếu là nhà hàng Hằng Ưu và tập đoàn đứng sau thì những chuyện này cũng chỉ là sự thêu dệt khiêm tốn trong sự nghiệp đồ sộ của họ mà thôi, những người này đã sớm quen với việc né tránh kiểm tra. Đối với họ mà nói, cái gọi là luật pháp và quy định căn bản không đáng sợ chút nào.
Chỉ cần nhìn những chiếc xe đậu dưới đất rồi nhìn lại đồ ăn được mang ra từ phòng bếp, cũng không khó đoán ra người trên tầng cao nhất đều là những đại gia xứng tầm với chúng… Nhưng không phải ai cũng vậy.
Nếu nhân viên phục vụ ra vào để ý một chút sẽ phát hiện ra mỗi bàn đều phân theo từng lô ghế, từng bàn đều có quy luật nhất định. Hoặc là 3 4 ông chú béo tốt mặc áo vest và mang giày da cùng với 3 4 cô gái trẻ bóng bẩy, hoặc là vài bác gái giàu có đi với vài cậu trai trẻ tuấn tú. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu những ông chú đi với trai trẻ, bác gái đi với cô gái, hoặc cậu trai đi với các cô gái đi độ tuổi không kém nhau bao nhiêu, có thể xem như là một biểu hiện của sự đa dạng văn hóa nhân loại đi.
Sơn hào hải vị liên tục được bưng lên bàn, người ngồi trên bàn không ngừng tán gẫu với nhau đủ loại chủ đề, chơi các trò chơi không thể miêu tả được. Buổi tiệc này bắt đầu từ 7 giờ chiều, liên tục tới giờ đã gần 10 giờ tối rồi mà vẫn còn rất náo nhiệt.
Các ông chú, bác gái và đám giàu có trẻ tuổi kia lúc đầu còn hơi e dè, nhưng sau 3 tiếng đã không còn kiềm chế được ánh mắt thèm thuồng hướng về các chàng trai cô gái trẻ nữa. Một số người trẻ tuổi như cá gặp nước đã hòa vào nhau, người thì càng kiềm chế hơn, cả người căng ra như cột cờ ngồi trên ghế, có người đã cam chịu thả ga.
Mặc dù cảnh tượng này có thể nói là “kỳ lạ”, nhưng thật ra nếu cảnh sát chạy tới kiểm tra đột xuất thì cũng không thể tìm ra được bằng chứng gì rõ ràng cả. Nhiều nhất cũng chỉ có thể hỏi về những món ăn kia thôi, sau đó bắt đầu chơi đá bóng da, từ khách đá sang cho nhà hàng, từ nhà hàng lại đá sang nhà cung cấp, sau đó từ nhà cung cấp lại đá đến trang trại, cuối cùng là quy tội về cho “loài vật hoang dã không chịu được cô đơn lạnh lẽo nên trà trộn vào đám gia cầm gia súc”.
Bữa tiệc cứ thế diễn ra đến thẳng 11 giờ, đám người trên tầng cao nhất mới lần lượt rời đi. Lúc đến chỉ có vài người, lúc về thì trên xe đã tăng gấp đôi.
Những chiếc xe lần lượt đi mất, một số đến nơi ở riêng, một số đi khách sạn cao cấp.
Sau đó, lại là một đêm “cuồng hoan” khác.
…
Vũ Nhuận Khoa ngẩng đầu nhìn lên những khách sạn cao cấp và nhà riêng trên màn hình lớn, sau đó cầm lấy bộ đàm: “Đây là Vũ Nhuận Khoa, tổng bộ đội chuyên án, từ giờ trở đi, quyền chỉ huy sẽ được giao cho cấp dưới ở hiện trường quản lý, xin tùy cơ hành động, giải cứu người bị hại, bắt giữ nghi phạm.”
Lời nói vừa dứt, trên màn hình lớn được chia làm 23 ô lập tức đã có hình ảnh ở 3 ô bắt đầu di chuyển. Hình ảnh được người đi sau quay lại, các cảnh sát hình sự được trang bị súng và quần áo tác chiến thì đi phía trước, tất cả lần lượt lao vào tòa nhà.
Lan Khâm ở ô ngoài cùng bên trái trong 3 ô này. Anh và Phương Uy lao đến trước cửa phòng mục tiêu, sau đó Phương Uy dùng thẻ vạn năng do khách sạn cung cấp mở khóa, giơ chân đạp một cái, gương súng lên tiến thẳng vào phòng.
“Không được cử động, cảnh sát đây!”
Ống kính ghi lại rất rõ ràng cảnh tượng khó coi bên trong.
Chính Vũ Nhuận Khoa là người đã làm trong ngành hơn 20 năm, khi nhìn tới cảnh tượng cô gái lõa lồ giàn giụa nước mắt nằm trên giường, quần bị kéo xuống dưới đầu gối để lộ ra một đôi chân của một ông chú trung niên, cũng không chịu nổi mà quay đầu đi.
Một đống dụng cụ lộn xộn trên đất, cùng với một cái camera được đặt trên tủ TV đối diện…
Lan Khâm giơ chân đạp cái camera vỡ nát vụn, nháy mắt ra hiệu cho Mao Lệ và một nữ cảnh sát nữa cầm chăn đến giúp nạn nhân, còn mình thì quay người lại, đá một đá vào đầu gối người đàn ông trung niên đã sợ đến choáng váng kia, sau đó ấn cả người hắn xuống đất, lấy còng tay ra bắt chéo 2 tay hắn sau lưng.
Anh tức giận ấn lấy người đàn ông đó dưới đất, thật lâu cũng không có hành động gì, vẫn là Phương Uy ở một bên tỉnh táo lại trước, chạy tới dùng giọng nói như của sứ giả địa ngục, tuyên đọc quyền lợi của đối phương.
“Giao dịch” từ nhà hàng Hằng Ưu là được Khương Hiểu Ninh và Lâm Dụ cung cấp manh mối. Dựa theo lời hai người nói thì hội viên cao cấp của Paradise sẽ được cung cấp “dịch vụ người thật”, mà hình thức này bình thường sẽ được ngụy trang dưới lớp một buổi tiệc thông thường ở một số nhà hàng và khách sạn cao cấp.
Bản thân Lâm Dụ cũng đã từng là “nhân viên phục vụ” của một tên, còn Khương Hiểu Ninh cũng đã biết đại khái chuyện này trong lúc nói chuyện với Nghiêm Nguyên và Dư Uyển.
Cảnh sát căn cứ vào manh mối hai người cung cấp, xác định điểm xuất phát sẽ ở Trường An, sau khi điều tra tất cả các nhà hàng và khách sạn đủ điều kiện ở Trường An đã khóa chặt được nhà hàng Hằng Ưu tối nay. Vì để tránh đánh rắn động cỏ dẫn đến chuyện khiến các vị đại gia kia được luật sư bảo lãnh về, họ phải cố đợi đến khi tàn tiệc, chúng bắt đầu đến khách sạn mới tiến hành bắt giữ, đưa một số lượng lớn tội phạm về Cục.
Phần lớn tội phạm hiện nay đều là những người thân phận không đơn giản, nếu là bình thường thì cảnh sát không cách nào giữ chúng lâu được. Dù sao thì trước đây cũng không hiếm chuyện nạn nhân lại chạy tới bênh vực cho nghi phạm, nói rằng mọi chuyện đều là tự nguyện.
Nhưng giờ đã khác xưa rồi, Vũ Nhuận Khoa đã tận dụng thời cơ vài ngày trước mượn các phương tiện truyền thông, trang web để công khai sự tồn tại của Paradise, thành công tạo được thế dư luận cho việc này; sau đó là tiến hành một hành động có quy mô lớn, rút dây động rừng, dù trong đó có những kẻ muốn dùng thủ đoạn xấu xa để gây áp lực cho nạn nhân hoặc cảnh sát thì cũng sẽ bị đồng bào “dự tiệc” làm “liên lụy”, chúng cũng không thể hoàn toàn bình an được.
Hành động bắt giữ kéo dài từ 11 giờ đêm cho đến tận 3 giờ sáng ngày hôm sau, 39 nghi phạm bị bắt giữ, trong đó có 28 nam và 11 nữ. Nạn nhân thì có đến 45 người, tuổi từ 15 đến 25, đa số là nữ.
“Chuyện Paradise đang xôn xao trên mạng rồi, đám người kia còn dám gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc. Giờ nói chúng ngu ngốc hay là tự tin đây?” Phương Uy nhìn theo người đàn ông trung niên kia bị áp giải vào xe cảnh sát, hơi cảm khái.
“Khối u ác tính này đã giấu được dưới đất hơn 10 năm, chúng sao ngờ được làn gió thoảng của dư luận có thể ảnh hưởng đến mình chứ.” Dưới ánh trăng ảm đạm, nét mặt của Lan Khâm hơi mịt mờ.
“Còn không phải ư,” Tiêu Lãng Duyệt bu lại, “Nhiều người thậm chí có cho rằng chuyện một hoàng thân quốc thích như đội trưởng Vũ đảm nhận đội chuyên án chẳng khác gì một trò cười. Chúng nghĩ đội trưởng Vũ là cùng một giuộc với mình, đội chuyên án chỉ là cái cớ để lừa người dân đóng thuế.”
“Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Phương Uy hừ một tiếng.
“Mong vậy.” Lan Khâm đột nhiên mơ hồ nói một câu, trong nháy mắt đã khiến bầu không khí trở nên lúng túng.
“Hả?” Phương Uy sững sờ, “Đội trưởng Lan, chẳng lẽ ý của anh là…”
Lan Khâm mờ mịt lắc đầu, chẳng biết vì sao lại ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng cong cong trên trời: “Vụ án này còn sớm lắm, chỉ e những thứ phía sau còn đáng sợ hơn những đám súc sinh này, đội chuyên án có thể chống đỡ đến mức nào thì đúng là khó nói trước được.”
“Này, nhìn cái vẻ tự diệt uy phong kia kìa, hôm nay cậu đến ngày tiêu cực hàng tháng đấy à?” Lão đại Trương Trác Bân chạy từ xa đến, khoác một cánh tay lên vai Lan Khâm, xuýt chút đã khiến anh lảo đảo.
Lan Khâm cười cười, không đáp lại.
Không phải anh tiêu cực, mà là thái độ của Lâm Dụ thay đổi cứ như một cái gai đâm trong lòng anh, từng giây từng phút không ngừng cảnh cáo anh rằng vụ án này không hề đơn giản như thế.
Ai đó có thể đạp đúng thời cơ để khiến Lâm Dụ khai ra, thúc đẩy cảnh sát điều tra rõ Paradise. Chuyện này có nghĩa là nếu người đó muốn thì sẽ dễ dàng kiểm soát được hướng đi của vụ án này, thậm chí còn thay đổi hoặc che giấu đi chân tướng.
———
Lạc Dương.
Không biết có phải vì bị đầu độc gì đó không mà gần đây đám thanh niên, không phân biệt giàu nghèo, cuối tuần tụ tập cũng đều chỉ biết đi hát karaoke hoặc nhảy disco. Dù đường đường là Công chúa và Hoàng phi đến tham gia họp lớp, đều phải lâm vào tình huống tương tự. Chỉ là địa điểm để gào thét nhảy múa đã được chuyển thành nơi phù hợp hơn với thân phận người tham dự – trên du thuyền cao cấp.
Từ trước đến nay Lý Trạch Phân vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ với loại hoạt động này, chứ đừng nói đến là tham dự. Cô căn bản không phải là người có thể múa hát trước mặt người khác, cảm giác tồn tại của cô cũng không khác mấy so với những món ăn và bình rượu bên cạnh mình. Nếu không phải vì chuyện đó thì cô không bao giờ chạy đến chỗ này để giương mắt nhìn cả.
Vũ Nguyệt thì trái ngược hoàn toàn với cô, cô ấy đến đây như cá gặp nước. Có Vũ Nguyệt tỏa sáng bên cạnh, từ lúc bắt đầu tiệc 8 giờ tới nửa đêm, Lý Trạch Phân vẫn nguyên vẹn không tổn hại gì.
Trong thời gian đó, có không ít người chạy tới bắt chuyện với cô. Vì trên danh nghĩa buổi tiệc này không giới hạn trong 1 lớp, mà bất kỳ ai có thân phận sánh ngang với trường trung học hoàng gia đều có thể tới, thậm chí còn mang theo 2 3 người bạn, vì thế Lý Trạch Phân không hề quen biết những người dự tiệc hôm nay.
Không biết thì không biết, nhưng dù sao cô cũng là một Công chúa đã bị lễ nghi hun đúc từ nhỏ, vì thế những chuyện cần làm cũng đã làm đủ. Thậm chí chỉ cần nhìn qua một lần, cô đã có thể nhớ rõ ràng từng chữ trong tên người đó. Tuy rằng loại ký ức này qua ngày hôm sau sẽ tự động bị xóa bỏ. Đối với những người thân hơn một chút, để lại ấn tượng cho cô thì sẽ được giữ lại khoảng 1 tuần sau.
Ví dụ như người kia là bạn học đại học lần đầu tiên quen biết – Ngụy Vu Vĩ, ví dụ như học muội tham gia câu lạc bộ cấp hai 3 lần kia – Tiết Mai.
Thời gian cứ thế trôi qua giữa muôn vàn tiếng cười, tiếng trò chuyện và tiếng mời rượu, người khiến Lý Trạch Phân một mực ôm cây đợi thỏ đã xuất hiện, nhưng người đó lại không đến gần cô. Tuy nhiên Lý Trạch Phân không vội, vì cô biết rõ sớm muộn gì đối phương cũng không nhịn được.
Theo quan điểm cá nhân của mình, Lý Trạch Phân tuy không có tài cán gì nhưng nếu phải khẳng định mình giỏi gì nhất, chắc chắn cô sẽ nói là “chờ đợi” và “nhẫn nại”. Người kia không có khả năng vượt qua cô được.
Tiếng nhạc xập xình thay đổi, thấy trời đã sắp sáng, lúc này du thuyền mới cập vào bờ, mọi người lần lượt nói tạm biệt. Ngay khi Lý Trạch Phân đang nhìn chăm chú vào đồng hồ nghĩ về chuyện nếu lỡ sáng nay không về Trường An kịp thì sao, bỗng có một bóng người dừng lại trước mặt cô.
Trên mặt của người đó có vài vết bầm mà kem nền không thể che giấu được, giống như cách đây không lâu đã bị ai đó ném vào bao tải đánh một trận vậy, nhất là hốc mặt bên phải, khi ghép với vết bầm ở hốc mắt bên trái thì không khác gì âm dương nhãn hết, theo góc độ chuyên môn của Lý Trạch Phân thì hẳn là đã từng gãy xương.
Mặc dù hình tượng đã bị vết thương trên mặt tổn hại không ít, nhưng thái độ của đối phương vẫn rất kiêu ngạo, như thể hắn mới là hoàng thất của đất nước này, còn Lý Trạch Phân chỉ là một con châu chấu ngáng chân.
“Đã lâu không gặp, Chỉ điện hạ.” Hai bàn tay gã tùy tiện chéo vào nhau, cằm hơi giơ lên, hành lễ. Sau đó gã hơi nheo mắt lại: “Hay tôi nên gọi cô một tiếng “Cảnh sát Lý” đây?”
Lý Trạch Phân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người mình đã “chăm chú” nhìn suốt cả đêm.
“Không phải vừa gặp nhau ở bệnh viện nửa tháng trước sao, Tiểu Bùi tổng, sao lại nói là “lâu” được?” Giọng nói cô ôn hòa, kết hợp với một nụ cười vô hại.