Mao Lệ: “Lúc hắn xuống xe cũng không hề ló mặt, nếu chỉ dựa vào quần áo để phán đoán thì…”
“Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, vì để tránh khả năng hắn thay quần áo mà để lọt lưới nên tôi đã cố ý căn cứ theo chiều cao, hình thể để thiết lập điều kiện sàng lọc, nhưng không có ai trùng khớp cả.”
“Vậy hẳn là hắn đã lên tàu trước 12 giờ.” Lan Khâm dùng đuôi đũa gãi cằm phân tích, “Cả hành trình của tuyến số 1 kéo dài trong 2 tiếng, lúc hung thủ xuống tàu ở trạm Thông Hóa thì đã qua nửa đêm. Theo vị trí của trạm Thông Hóa thì ít nhất hắn đã ngồi được nửa đường chuyến ngược lại, sau đó ở lại trạm cuối cùng không xuống mà chờ tàu đổi chiều. Ở trạm cuối có lời khai nhân chứng nào tương tự thế không?”
Phùng Dịch Hoằng lắc đầu: “Không có. Tôi cũng đã tính đến chuyện này rồi nên lúc sáng đã đi thăm dò một chút. Tuyến tàu số 1 sau 12 giờ ở 2 trạm cuối phía Nam và phía Bắc đều không có người xuống xe, vì thế trừ hung thủ ra không còn hành khách nào khác cả, cũng không có nhân viên trạm tàu ở sân ga, căn bản không có nhân chứng để lấy lời khai.”
“Ừm…” Đáp án của Phùng Dịch Hoằng vốn dĩ cũng nằm trong dự đoán của Lan Khâm, “Dù sao cũng là rạng sáng mà, không có gì kỳ lạ. Thế còn quỹ tích của hung thủ sau khi xuống trạm Thông Hóa? 1 2 giờ sáng không có nhân chứng, không có người qua đường, hẳn là dấu vết cũng được giữ lại nhỉ?” Anh nhìn về phía Mao Lệ.
“Đúng vậy,” Mao Lệ buông đũa, chuyên tâm trả lời câu hỏi, “Kiểm tra dấu vết đã mô phỏng được cơ bản quỹ tích hành động của hắn sau khi ra khỏi trạm tàu. Sau khi hắn rời khỏi đã đi bộ đến thẳng công viên ven sông rồi vào nhà vệ sinh số 4 trong đó để vứt quần áo và giày có dính máu, còn tắm rửa sạch sẽ nữa. Còn hướng đi sau khi rời khỏi nhà vệ sinh thì giờ hơi khó để tìm lại. Giờ đã phong tỏa nửa công viên rồi, bọn Tiểu Dương vẫn còn đang điều tra, video giám sát ở công viên vẫn đang được sàng lọc từng người một.”
“Trạm Bắc Trường là ở đâu nhỉ?” Lý Trạch Phân chợt nhớ ra gì đó, “Đã xác định được tối đó Lữ Diệu Du và Đái Thăng đã tiếp xúc với những ai chưa?”
“À, nhắc mới nhớ,” Trương Trác Bân bắt chéo chân, đặt hộp cơm xuống đùi rồi nói, “Suy đoán của mọi người không sai, tối hôm qua đúng là hai người đã tụ tập với một nhóm sinh viên. Những người tham gia buổi tiệc đó đều có gia cảnh khá tốt, hoặc giống với Đái Thăng, một phú nhị đại dẫn theo một người bạn gia thế bình thường đi theo chung vui.”
Tiêu Lãng Duyệt: “Dẫn bạn đi tiệc chung, không phải chỉ để khoe mẽ bạn gái thôi à? Khoe với bạn bè bạn gái mình, khoe với bạn gái túi tiền của mình. Thế thì tại sao Đái Thăng đó lại đi tàu điện ngầm về nhỉ?”
“Đám nhóc tham gia buổi tiệc cũng không biết hai người họ về bằng tàu điện ngầm. Chúng tôi đã đến nhà phụ huynh hai người hỏi thăm chút rồi, thế mới biết trước khi xảy ra chuyện Đái Thăng đã gặp gây náo loạn một thời gian, sau đó bị cha mẹ cậu ta tịch thu xe, khóa thẻ, mỗi tháng chỉ chuyển vào WeChat 1 vạn. Cha mẹ cậu ta biết tin con mình chết đã khóc lóc ầm ĩ, nghĩ do mình cắt nguồn kinh tế của cậu ta mới dẫn đến chuyện đi tàu điện ngầm đêm khuya rồi bị sát hại.”
“Cặp phụ huynh này cũng rất thú vị nha, họ thật sự nghĩ cắt tiền là có thể chữa được bệnh nhà giàu à? Không phải vẫn lêu lỏng đấy sao,” Phùng Dịch Hoằng cười khẩy, “Rõ ràng là giáo dục có vấn đề, giá trị quan cũng đã hình thành rồi thì sao mà thu lại được nữa.”
“Ầy, cha mẹ cũng là lần đầu làm cha làm mẹ mà. Có những chuyện không đơn giản như thế đâu.” Là người duy nhất có con trong đội, Trương Trác Bân bất giác nói đỡ cho cha mẹ của Đái Thăng vài lời.
“Lữ Diệu Du biết chuyện Đái Thăng bị cắt tiền không?” Lan Khâm kéo chủ đề quay về.
“Sao mà biết được?” Phương Uy ném hộp cơm đã ăn xong vào thùng rác rồi đáp, “Đái Thăng và Lữ Diệu Du đều đã là mối thứ tình thứ 2 thứ 4 gì của nhau rồi, một người chuyên tìm gái nhà lành, một người chuyên tìm phú nhị đại. Lữ Diệu Du chia tay bạn trai cũ cũng là vì cha của cậu ta phá sản đấy. Bởi vậy dù giờ hai người đã bị sát hại, nhưng nếu Lữ Diệu Du biết Đái Thăng bị kiểm soát tài chính thì chỉ e hai người đã sớm chia tay rồi. Hẳn Đái Thăng đã viện cớ gì đó, chẳng hạn như thử thách trải nghiệm để khiến cô ta đi tàu điện ngầm.”
“Nhắc tới người yêu cũ,” Trương Trác Bân buông hộp cơm rồi giở sổ ra, “Chúng tôi còn tra ra được một chuyện nữa. Bạch Nhạc, bạn trai hiện tại của Sài Mạn Mạn, bạn gái cũ của Đái Thăng…” Nói một chuỗi những từ líu lưỡi khiến anh ta bị sặc, đành cầm ly nước lên uống một hớp rồi mới tiếp tục, “Theo lời khai của đám sinh viên tham gia buổi tiệc thì họ đã trông thấy một người nam lén lút đi theo Đái Thăng vào nhà vệ sinh.”
“Chúng tôi đã kiểm tra video giám sát ở nhà hàng đó, kết quả phát hiện người theo dõi Đái Thăng chính là Bạch Nhạc. Mà trong danh sách người tham dự hôm đó lại không có Bạch Nhạc. Sau khi nói gì đó với Đái Thăng trong nhà vệ sinh, cậu ta rời đi, thời gian lúc đó là khoảng 2 giờ khuya. Hành tung sau đó thì chưa xác định được, nhưng đã liên lạc rồi, chiều nay cậu ta và Sài Mạn Mạn sẽ đến Cục điều tra để tiếp nhận thẩm vấn.”
Trương Trác Bân vừa nói đến đây thì một người mặc đồng phục cảnh sát gõ cửa bước vào, báo Sài Mạn Mạn và Bạch Nhạc đã đến.
Trương Trác Bân lập tức buông hộp cơm xuống, đi với Phương Uy vào phòng thẩm vấn.
Tới khi Lý Trạch Phân ăn cơm và báo cáo công việc xong, Trương Trác Bân và Phương Uy vẫn chưa quay về, cô nhiệt huyết dâng trào lại bước vào phòng quan sát bên cạnh nghe ngóng. Bạch Nhạc và Sài Mạn Mạn lần lượt ở phòng thẩm vấn số 2 và số 3. Lý Trạch Phân không vào phòng số 2 mà vào phòng của Sài Mạn Mạn. Vì cô không nghĩ rằng Bạch Nhạc sẽ là hung thủ, hoặc cậu ta sẽ phun ra bất kỳ thông tin nào có ích, nhưng trái lại Sài Mạn Mạn lại khiến cô có hứng thú xem náo nhiệt hơn.
Cuối cùng, cô thật sự đã nhìn thấy đủ loại “náo nhiệt”.
“Đái Thăng chết rồi? Ồ, chết rồi à.”
“Tôi buồn? Tôi buồn chứ, sao lại không, tôi yêu anh ta đến thế cơ mà. Chúng tôi chia tay nhưng vẫn là bạn, vẫn giữ liên lạc, anh ta còn thường xuyên tặng quà cho tôi đây.”
“Buồn và khóc là hai chuyện khác nhau, OK? Anh cũng đâu phải con sâu trong bụng tôi, sao biết được tôi không có cảm xúc gì với cái chết của anh ta chứ? Nhưng mà Đái Thăng chỗ nào cũng tốt, chỉ không tốt ở tính hay chọc ghẹo nữ sinh mà thôi. Thật ra nữ sinh cũng rất nguy hiểm đấy, đã từng nghe qua câu hoa hồng có gai chưa? Chỉ là do đàn ông các anh không biết mà thôi. Nói thật thì lúc anh nói rằng anh ta bị giết tôi cũng không ngạc nhiên gì lắm.”
“Tôi á? Tối qua tôi đang làm gì ư? Thì ở ký túc xá, hình như 1 2 giờ tôi vẫn chưa ngủ, đang nói chuyện với bạn cùng phòng thì phải. Các người không tin thì đến hỏi đi. Hơn nữa hành lang ký túc xá chúng tôi có camera, các người đi điều tra đi, chắc chắn không phải tôi giết người.”
“Hả? Chẳng lẽ các người cho rằng Bạch Nhạc đã giết Đái Thăng sao? A ha ha ha ha… Sao lại nghi ngờ anh ấy chứ? Vì anh ấy là bạn trai hiện tại của tôi à? Tuy Bạch Nhạc hơi nghèo, nhưng tính tình anh ấy rất hợp với tôi. Tôi đã hết lòng với anh ấy như thế, anh ấy còn có gì bất mãn nữa, có gì thua thiệt Đái Thăng nữa đâu?”
“Quà? À, quà của Đái Thăng tặng à. Bạch Nhạc biết chứ, tôi đều cho anh ấy xem qua, có lúc còn mang ra đùa nữa.”
“Anh ấy bất mãn á? Có gì mà bất mãn, nếu không hài lòng thì cứ mua cho tôi đi. Nếu mua không nổi thì phải chấp nhận sự thật này thôi. Đến cả làm đẹp cho bạn gái mình mà còn làm không được thì phải chịu để cho người đàn ông khác giúp mình thôi. Anh ấy cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền rồi còn gì, tôi quen với người nghèo như anh ấy còn chưa đủ chứng minh rằng mình thật sự yêu anh ấy sao?”
“Những lời này tôi đã từng nói với Bạch Nhạc rồi, nếu không thể thỏa mãn nhu cầu vật chất của tôi thì cũng chỉ có thể thỏa mãn tinh thần tôi thôi. Vật chất tôi sẽ tìm từ người khác, không cần anh ấy quản. Có thể ngoài mặt tôi trang điểm xinh đẹp là vì người khác, nhưng trái tim tôi chỉ thuộc về mình anh ấy. Nếu anh ấy không chấp nhận được chuyện này thì cứ đi tìm một người bạn gái khác đi.”
“Tóm lại là Bạch Nhạc không thể nào giết Đái Thăng đâu. Vì giết Đái Thăng xong vẫn còn người khác, giết hết đám người tặng quà cho tôi rồi thì anh ấy phải mua cho tôi, anh ấy mua được à? Anh ấy là người hiểu chuyện, nếu không rõ chuyện đó thì tôi cũng không thể yêu được. Anh ta lén lút đi tìm Đái Thăng hẳn là bạn trai cũ và bạn trai hiện tại cũng làm bạn chứ sao? Ví dụ như lúc tôi không vui thì phải làm sao, sinh nhật tôi muốn chúc mừng thế nào, chia sẻ kinh nghiệm thôi mà. Ai nói người mới và người cũ gặp mặt là phải xé xác nhau chứ? Các người cũng quá hẹp hòi rồi đấy.”
“Này, vẻ mặt của các người là sao đây, cảnh sát còn định quản cả giá trị quan của người khác à? Tôi và Bạch Nhạc đều anh tình tôi nguyện, các người quản cái gì? Tôi đồng ý như thế, đồng ý để người trước giữ mối quan hệ với người mới đấy, các người e ngại cái gì? Sao lại hà khắc với nữ sinh như thế? Đàn ông các người trước đây có thể có năm thê bảy thiếp, giờ tôi chỉ là có bạn trai cũ kiêm cây rụng tiền thôi mà, thế thì đã sao?”
“Hơn nữa thể hình Bạch Nhạc nhỏ như thế, sao mà đánh thắng được Đái Thăng? Dù thật sự có gì đó sau lưng tôi thì anh ấy cũng không tự lượng sức mình mà đi trêu chọc một người vừa giàu vừa cao to hơn mình đâu! Nếu có cầm vũ khí đánh Đái Thăng thì chẳng lẽ anh ấy không bị thương cọng lông nào trên người. Các người thấy trên người anh ấy có thương tích gì không? Một vết cũng không có. Vậy chắc chắn không phải là anh ấy rồi.”
“Được rồi, các người đã hỏi xong chưa? Hỏi xong thì tôi sẽ đi, tôi còn phải đi xem phim với Bạch Nhạc nữa, vất vả lắm mới hưởng diễm phúc của các người, có cớ cho tôi cúp học.”
Lý Trạch Phân vốn còn định nghe “Bài luận về bao nuôi” thú vị này thêm chốc nữa để xem từng bước “tiến hóa” của ký sinh trùng là như thế nào, nhưng tiếng điện thoại đã cắt đứt thời gian giải trí của cô.
Người gọi điện đến là Lan Khâm.
“Vừa nhận được tin, đội kỹ thuật đã phát hiện ra 1 thi thể ở bờ kè ven sông, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là hung thủ của vụ án. Thi thể đang được vớt lên rồi, chắc hai chúng ta phải sang đấy một chuyến. Tôi đang chờ em ở bãi đỗ xe nhé.”
“Được, đội trưởng Lan, tôi sẽ tới ngay.” Nói xong, Lý Trạch Phân đẩy cửa ra khỏi phòng thẩm vấn.
Kẻ sát nhân mổ bụng lại nằm dưới đáy bờ kè ư… A.