“Ta lặp lại lần nữa, ta không phải Phượng Ly Chi, ta cũng không biết ngươi.” Ta muốn nhìn thẳng hắn, nhưng lại không thể tự chủ nhắm hai mắt lại.
“Phượng Ly Chi, lúc này ngươi còn làm bộ làm tịch làm gì. Phượng Huyền Cung ngươi trước giết đồ đệ ta, sau lại ở trước mặt các lộ quần hùng võ lâm làm nhục Lôi Chấn sơn trang ta, món nợ này lão phu sẽ cùng ngươi từ từ tính.” Phù Lôi thấy ta không thừa nhận, không khỏi cả giận nói.
“Phượng Ly Chi đã chết, ta cùng Phượng Huyền Cung không còn quan hệ gì, ta …” Không thể giải thích với mọi người quan hệ giữa ta cùng Phượng Hiên Dã, biện giải của ta trước khí thế hừng hực của đối phương là tái nhợt vô lực như thế.
Ta tin tưởng chính mình chưa bao giờ gặp qua nam nhân này, trong vô thức lại sản sinh một loại khủng hoảng.
Trong đầu bắt đầu có chút ẩn ẩn đau, cảm giác không đành lòng doanh mãn toàn thân.
Ta là như thế nào đi vào nơi này?
Ta, rốt cuộc là ai?
Trong đầu một mảng trống rỗng, ta thế nhưng không biết nên trả lời chính mình như thế nào.
Trước mắt hết thảy đột nhiên tiêu thất, lâm vào một màn sương mù.
Có một nam nhân đứng bên trong một mảnh huyết quang, nhe răng cười tựa hồ đang nói gì đó.
Báo thù … Hạ độc … Phá tà … Thống khổ mà chết …
Có lời nói đứt quãng truyền vào lỗ tai, giống như xúc tua nháy mắt quấn lấy trái tim. Muốn lùi bước, một bình sứ *** xảo ánh vào mi mắt, dưới ánh sáng nhạt phiếm ra màu tím lãnh liệt.
Phá tà chi độc, vô sắc vô vị, có thể làm cho người sống xương cốt từ trong ra ngoài chậm rãi hư thối, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Trước mắt lại hiện lên một người thống khổ, ánh mắt mê võng khó có thể tin. Hắn nói: Ly Chi, ngươi vì sao lại đối với ta như vậy …
“Không, không phải ta, ta không có …” Có cái gì đó ở trong đầu tùy ý va chạm, làm đầu đau đến muốn nứt ra, “Không phải ta làm, không phải ta …”
“Phượng Ly Chi, chẳng lẽ ngươi đối với sự kiện 15 năm trước hối hận? Ngươi đừng quên, sự kiện kia ngươi cũng có phần, là ngươi giết hắn!” Phù Lôi nhìn thấy dáng vẻ thất thố của người nọ, có chút kinh ngạc, lập tức là xong nhiên vu tâm.
“Đừng nói nữa, ta không có giết hắn, ta không có giết hắn! Ta thương hắn, ta thương hắn a, sao ta lại có thể giết hắn!” Đầu đau quá, thật sự đau quá, nhịn không được đau thở ra tiếng, ngay cả chính ta cũng không thể lý giải lời ta nói.
Ai? Hắn là ai vậy? Ta yêu ai? Ta là ai?
Ôm hai vai cuộn mình ở góc tường, toàn thân nhịn không được run rẩy, thần trí sớm tan rã, ta đã không còn biết chính mình đang nói gì.
Phù Lôi sửng sốt, lập tức cười to nói: “Phượng Ly Chi, nguyên lai ngươi còn đối với người nọ nhớ mãi không quên? Không thể ngờ ngươi đường đường là con trai Thừa tướng lại là người hạ tiện như thế, trời sinh thích bị nam nhân áp. Phượng Thừa tướng nhất định không ngờ được tiểu nhi tử mà hắn ôm kỳ vọng lớn lao cư nhiên là một tên tiểu nhân vô sỉ không tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa, không để ý luân lý.”
Người bên ngoài phát ra một trận cười hàm súc ý tứ không rõ. Độc nhãn tranh công hung hăng dẫm nát bụng ta trên mặt đất, giống như nội tạng đều bị thải lạn đau đớn xâm nhập toàn thân, một ngụm máu tươi phun trào ra, nhiễm đỏ vạt áo.
Không thể phản kháng.
Thân thể không thể khống chế lạnh run, quần áo tuyết trắng dính đầy bùn đất, tóc dài hỗn độn rơi rụng ở trước mắt. Trong đầu đau đớn kêu gào làm cho ta hận không thể hung hăng đập vào vách tường.
Không thể cố gắng hơn được nữa.
Trước mắt bao người, chật vật cùng yếu đuối như thế.
“Phù đại trang chủ, Phượng Ly Chi hiện giờ chính là một tên phế nhân, đã không còn là cung chủ Phượng Huyền Cung, ngươi tội gì phải gây sự với người này?”
Có người theo gió mà đến, mủi chân điểm nhẹ nhánh cây phi thân hạ xuống, ở trước mặt ta trạm định. Rõ ràng là tiếng nói ôn nhuận, lại bởi vì tính cách chủ nhân mà có vẻ vô cùng âm trầm.
Ta mở to hai mắt bị nước mắt làm mờ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu trắng của người nọ, lại nhớ không nổi hắn là ai.
Phù Lôi nhìn người vừa tới, thầm nghĩ không ổn, chỉ có thể âm thầm vận công để ngừa người nọ đánh lén. Chung quanh mọi người cũng tỏ thái độ phòng vệ.
Trong không khí tràn ngập sát khí thản nhiên.
“Ha hả, Phù trang chủ, ngươi làm gì khẩn trương như vậy. Tử kỳ của ngươi chưa tới, ta hôm nay tự nhiên sẽ không giết ngươi. Ta đến, là để lấy lại đồ của ta.”
Bạch y nhân bình tĩnh nói, sau đó chậm rãi di chuyển lại đây, đi đến trước mặt ta.
Hắn ngồi xổm xuống, không chút nào để ý vết tích trên mặt đất làm bẩn vạt áo của hắn.
Trạc trạc mặt của ta, hắn khinh nhíu mày, ôn nhu quở trách nói: “Ly Chi, ngươi thực không ngoan, lại vẫn giống tiểu ngoan đồng chơi bẩn, trở về xem ta phạt ngươi như thế nào.”
Giống như gặp được cứu ***, ta đưa tay bắt lấy vạt áo của hắn, ở trên mặt để lại một dấu tay đen thùi.
Miễn cưỡng ngẩng đầu trợn to mắt nhìn hắn, nhìn thấy chính là gương mặt thanh dật tuyệt luân không chút thay đổi.
Phượng Hiên Dã.
Ta hướng hắn nhếch miệng cười.
“Ngươi tới rồi?” Ta nhẹ nhàng nói.