“Chu Tước phụng mệnh chủ công, tiến đến bảo hộ Phượng cung chủ.” Nam nhân kêu Chu Tước mở miệng nói.
Một trong tứ đại hộ pháp Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ thân tín của Cung chủ Tuyết Cực Cung, ở trên giang hồ nghe đồn rất nhiều, nhưng rất ít người có thể nhìn thấy chân diện mục này. Không thể ngờ được thế nhưng có thể ở chỗ này gặp mặt, xem ra mặt mũi của Phượng Hiên Dã cũng đủ lớn.
Vết thương trên vai mặc dù sâu, cũng may không có tổn hại đến bộ phận hiểm yếu. Mạc Thu trừng đôi mắt to đã đỏ gay, bay nhanh lại thay ta băng bó vết thương, lại lấy ra một viên bổ huyết bắt ta ăn vào, sau đó lại giống như chưa hết giận hung hăng đá hai thi thể kia mấy cái, chu miệng lầm rầm không biết đang mắng cái gì.
“Chủ công của các ngươi đâu?” Nhìn thấy bộ dáng thở phì phì của Mạc Thu không khỏi cảm thấy thập phần buồn cười, ta bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người hỏi.
Nhiều năm trước từng ở Phượng Huyền Cung gặp qua cung chủ Tuyết Cực Cung Hầu Tuyết Trần một lần, đối với lão nhân già mà không kính kia trí nhớ ta còn khắc sâu.
“Chủ công hiện giờ đang ở Phượng Huyền Cung.” Nam tử không nhanh không chậm trả lời.
Ta hiểu rõ. Hầu Tuyết Trần rất hiếm khi rời khỏi Tuyết Chu sơn, lần này chắc là vì chuyện thay Phượng Hiên Dã khôi phục công lực.
Do dự một chút, ta vẫn nhịn không được hỏi: “Phượng Hiên Dã hiện tại như thế nào?”
“Dưới sự chữa trị của chủ công, công lực của Phượng cung chủ trước mắt đã khôi phục hơn phân nửa.” Nam nhân đối với vấn đề của ta đều thành thật trả lời, chính là ta hỏi cái gì hắn liền đáp cái đó, không thừa một câu. Hơn nữa hắn đều gọi ta cùng Phượng Hiên Dã là Phượng cung chủ, ta thật sự không biết nên nói là hắn cổ hủ không biết biến hoá hay là quá mức trung tâm.
“Đối với việc hôm nay, ngươi có phát hiện gì không?” Ta có chút đau đầu xoa xoa thái dương, Mạc Thu thấy thế, né qua vết thương trên vai ta, cẩn thận thay ta mát xa.
“Mấy tên thích khách này toàn bộ đều mất đi ý thức, nên bị người thao túng, mà thuật thao túng này, rất giống hóa hồn – một trong các cấm thuật của Tuyết Cực Cung.”
“Hóa hồn? Ta chỉ nghe qua di hồn.” Phượng Huyền Cung cùng Tuyết Cực Cung quan hệ sâu xa thâm hậu, theo ta được biết cái gọi là di hồn cũng là sở học của Phượng Huyền Dã rất nhiều năm trước ở Tuyết Cực Cung.
“Phải, hóa hồn cùng di hồn bất đồng, có thể thao túng thần trí của người sống, khiến người đó biến thành cái xác không hồn mặc cho người thi thuật sở dụng, cho đến khi không còn cơ hội khôi phục thần trí.”
“Vậy người thao túng mấy tến thích khách này là người nào?”
“Theo thuộc hạ phỏng đoán, chỉ có thể là phản đồ đã bị Tuyết Cực Cung trục xuất khỏi sư môn từ rất nhiều năm trước …” Nói lời này, Chu Tước đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, trong ánh mắt có chút do dự.
“Ngươi cứ nói đừng ngại.”
“Từng cùng chủ công là đồng môn sư huynh đệ, nhưng lại học trộm cấm thuật tàn sát đồng môn nên bị trục xuất sư môn chính là phản đồ … Phượng Diệc Nhân.” Chu Tước không chần chờ nữa, nhẹ nhàng nói ra, nhưng cái tên cuối cùng hắn nói ra lại giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào trái tim ta.
Phượng Diệc Nhân …
Như thế nào lại là hắn? Nam nhân kia luôn ôn nhu cười, sau khi mẫu thân mất đem ta cùng Huyền Dã nuôi lớn …
“Không, không thể là hắn! Hắn đã chết, cha ta hắn đã chết rồi! Là ta tận mắt nhìn thấy hắn chết ở trên tay Phượng Huyền Dã!” Thân thể bỗng dưng cứng ngắc, ta ngồi phịch xuống ghế, không thể ngăn chặn cảm giác lạnh lẽo nổi lên từ đỉnh đầu thổi quét toàn thân. Mạc Thu lo lắng đè bả vai của ta lại, trong lòng bàn tay truyền tới nhiệt lượng lại ngăn cản không được hàn ý đầy người.
“Phượng cung chủ cũng đừng quên, Phượng Diệc Nhân từng là người của Tuyết Cực Cung, biết di hồn cũng không có gì là lạ.” Chu Tước vẫn như cũ thản nhiên nói, trên mặt cũng không có nửa điểm biểu tình.
“Như thế nào lại là hắn … Sẽ không … Hắn đã chết rồi …” Ta phe phẩy đầu, thật sự khó có thể tin những gì mình nghe được, “Cho dù thật sự là như thế, Huyền Dã vì cái gì không nói với ta, lựa chọn chính mình yên lặng gánh vác tất cả tội danh?”
“Phượng cung chủ nếu muốn biết, không bằng chính mình giáp mặt đến hỏi Phượng …” Chu Tước lúc này rốt cục phát hiện cách xưng hô của mình thật không ổn, ho nhẹ một tiếng nói: “Không bằng giáp mặt đến hỏi người biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ của việc này.”
“Giáp mặt đến hỏi Phượng Hiên Dã sao …” Ta thở dài, thả lỏng thân thể, ngẩng đầu nhìn Mạc Thu vẫn đứng ở bên cạnh ta mang vẻ mặt lo lắng nhìn ta, vỗ vỗ tay hắn cười nói: “Đừng lo, ta không sao, chỉ là có chút khó có thể tiếp nhận thôi.”
Mạc Thu không nói chuyện, hướng ta miễn cưỡng cười cười, trong mắt nồng đậm quan tâm như trước không có tan đi.
Ngày thứ hai thời tiết trong, chúng ta bồi thường cho chưởng quầy và tiểu nhị ở khách *** bị chấn kinh một ít ngân lượng, sau đó tìm một con thuyền không quá thu hút xuôi dòng Tuy Giang.
Chúng ta rất nhanh đi đến Hoàng Khâu.
Thành cổ yên tĩnh lại ồn ào náo động, viễn sơn cận thủy thác nước từ trên núi chảy xuống tạo thành bức tranh thuỷ mặc thần vận hài hòa. Đối với địa phương này, ta đã vô pháp phân rõ các loại cảm xúc sảm tạp trong lòng mình.
Lần đầu tiên là cùng Đoạn Khâm đi du lịch đến nơi này, lần thứ hai là bị Đoạn Khâm giả làm Ân Úy Ly cứu ra, mà lần này là lần thứ ba, là ta tới tìm tung tích của Đoạn Khâm.
Vì không muốn kinh động đến người của Lôi Chấn sơn trang gây ra phiền toái không cần thiết, chúng ta như trước giả làm thương nhân từ bên ngoài vào thành kinh thương, tìm một tiểu viện hẻo lánh trụ lại, phái người âm thầm tìm kiếm tin tức của Đoạn Khâm.
Qua tra tìm nhiều mặt, nhận được tin tức là có người vào mấy ngày trước từng nhìn thấy Đoạn Khâm đi vào Lôi Chấn sơn trang, chính là sau đó lại không có ai thấy hắn đi ra.
Một khi đã như vậy, phải tìm cơ hội ẩn vào Lôi Chấn sơn trang điều tra một phen mới được.
Ngoài phòng cành cây nhẹ lay động, có một luồng gió thổi xẹt qua trước cửa sổ. Ta giật mình, đắp lại chăn cho Mạc Thu đang ngủ say bên cạnh, khoác áo xuống giường.
Mới vừa nhẹ đẩy cửa sổ ra trong nháy mắt, tay áo màu xanh phất qua trước mặt.
Chẳng lẽ là bị người của Lôi Chấn sơn trang phát hiện? Trong đầu cảnh giác cao độ, nhưng chưa ra tiếng, ta đã bị người tới điểm đại huyệt toàn thân.
Một người áo xanh che mặt đứng ở trước mặt ta, cúi đầu ngữ khí xin lỗi nói: “Mạo muội đêm khuya quấy rầy, mong rằng Phượng cung chủ bao dung. Chủ nhân nhà ta thỉnh Phượng cung chủ qua phủ một chuyến.”
Tuy rằng cố ý hạ giọng, nhưng chính là âm sắc tương tự làm cho ta nghĩ tới một người.
Ta hồ nghi nhìn chằm chằm ánh mắt của người bịt mặt lộ ra bên ngoài, từ trên xuống dưới đánh giá vài lượt. Người này, như thế nào giống tên tiểu tử thúi kia?
Nam tử tựa hồ bị ta nhìn đến có chút quẫn bách, cúi đầu nói một câu “Thật có lỗi” đã khiêng ta lên vai phi thân ra ngoài.
Đêm khuya đường xá yên tĩnh, xa xa có thanh âm của người gõ mõ cầm canh ở trong đêm tối vang vọng.
Xương vai gầy yếu của nam tử làm cho xương sườn ta phát đau. Ta hướng hắn há lớn miệng, sau đó lắc đầu.
Nam tử do dự một chút, thân thủ điểm khai á huyệt của ta. Ta hắng giọng, nói một câu làm nam tử cả kinh thiếu chút nữa ném ta xuống đất.