Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi xem ngươi lại gây phiền toái!” Cười khổ than nhẹ một tiếng, ta đang muốn kéo hắn mau mau rời đi, ai ngờ hắn lại nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài.

“Uy, ta ở trong này nga!” Hắn thế nhưng còn sợ nhóm người kia không bắt được hắn, hướng bọn họ phất phất tay.

Rất nhanh, chúng ta liền bị bao vây.

“Tiểu tử, mau giao giải dược ra đây, đại gia ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.” Lão Tam cười lạnh nói, song đao trong tay phiếm ra ánh sáng âm lãnh.

“Muốn giải dược, kêu hắn tự mình cầu ta.” Mạc Thu cũng không sợ hắn uy hiếp, hất cằm chỉ chỉ râu quai nón toàn thân run rẩy đang được mấy tên thủ hạ dìu.

“Tiểu tử ngươi dám … dám ám toán ta, đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt, mau đưa giải dược … giải dược ra đây.” Râu quai nón mặt mày vặn vẹo nghiêm trọng, trên trán nổi đầy gân xanh trông rất dữ tợn, hoàn toàn mất đi phong độ.

“Thiết, rõ ràng là chính mình kĩ xảo không bằng người còn ở đây dõng dạc, ngươi còn không bằng …”

“Mạc Thu, ngươi câm miệng! Ngươi cho là mình gây phiền phức còn chưa đủ lớn hay sao?” Mắt thấy đám người kia mỗi người xoa tay, trong mắt giống như có thị huyết hiện ra, ta sớm lòng nóng như lửa đốt, không khỏi quát.

Chưa từng thấy ta nói chuyện với hắn nghiêm khắc như vậy, Mạc Thu sửng sốt trong chớp mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên.

“Hôm nay thật sự là rất xin lỗi, tiểu nhi ham chơi, làm việc không có chừng mực, thỉnh các vị thông cảm, đừng so đo với hắn.” Nói tốt vài câu với râu quai nón, ta xoay người chìa tay với Mạc Thu, ngữ khí sắc bén: “Mau đưa giải dược cho ta.”

Hắn mở to cặp mắt trong suốt như nước nhìn ta, lại khụt khịt, mặc dù rất là không muốn, nhưng vẫn lấy ra một bình nhỏ màu xanh lục đặt vào tay ta.

Sau khi uống thuốc giải, sắc mặt râu quai nón liền hòa hoãn.

Thở dài một hơi, ta đang định ngẩng đầu, lại nghe thấy tiếng gió rung động bên tai, có kiếm khí lăng không mà đến. Bản năng trong lúc đó thuận tay chắn lại, nhưng lại chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, dùng một chút lực, thân kiếm liền gãy đôi.

Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm đoạn kiếm trên mặt đất, nhìn nhìn lại ngón tay chính mình, mở lớn miệng lại nói không ra một câu.

Đây là tuyệt thế võ công trong truyền thuyết?

“Càn khôn vô ảnh chỉ, ngươi là người của Phượng Huyền Cung!” Râu quai nón cực kỳ sợ hãi nói. Đám thủ hạ nghe vậy tất cả đều thần sắc ác liệt, vội vàng bày trận thế, thái độ như đối phó với kẻ thù lớn.

“Minh chủ liệu việc như thần, Phượng Huyền Cung quả thực sẽ đến cướp thanh phượng ngâm kiếm này. Lưu Bưu ta xin thề, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.” Râu quai nón trầm giọng nói, “Trừ phi ta chết, bằng không tuyệt đối không cho các ngươi đoạt thanh kiếm này đi.”

“Ai, các ngươi nhận lầm rồi, ta không phải người của Phượng Huyền Cung gì đó, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thôi.” Ta cuống quít xua tay nói, “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!” Lại cảm thấy buồn bã. Phượng Huyền Cung, vì sao lại là Phượng Huyền Cung? Ta chạy trốn xa như vậy, đúng là vẫn chém không đứt quan hệ thiên ti vạn lũ này sao?

“Ngươi đừng hòng nói xạo! Ta sao có thể nhìn lầm Càn khôn vô ảnh chỉ? Lưu Bưu ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, lại không phải hạng người sợ chết, ngươi cứ việc ra tay đi!”

Huyết thủ vô địch Lưu Bưu ở trên giang hồ đứng hàng thứ tám, mặc dù sử dụng kiếm nhưng không *** thông về kiếm, một chiêu vạn ti cầm nã thủ mới là tuyệt kỹ thành danh của hắn. Lưu Bưu ném đoạn kiếm (kiếm đã bị gãy) xuống, cũng không lấy thanh kiếm đeo bên hông ra, mà chụm ba ngón tay lại rồi bắn ra. Đúng là vạn ti cầm nã thủ.

Ta chỉ thấy trên người mồ hôi lạnh ứa ra. Một chiêu Càn khôn vô ảnh chỉ gì đó mới vừa rồi là ta trong lúc vô thức xuất ra, bây giờ bảo ta làm thế nào mà sử dụng lại một lần nữa?

Làm như đã nhận ra sự khẩn trương của ta, một bàn tay ôn nhuận nhỏ bé từ đằng sau đặt vào lòng bàn tay đầy mồ hôi của ta, nhiệt lượng do xúc cảm trong lòng bàn tay nhẵn nhụi phát ra làm cho lòng ta rung lên.

Mạc Thu đến bên cạnh hướng ta cười ngọt ngào, khoé miệng lún sâu một lúm đồng tiền nho nhỏ. Hắn nhỏ giọng nói với ta: “Đại thúc, ngươi thực khẩn trương nga?”

Có chút xấu hổ cười cười, trong lòng bình tĩnh lại, nghĩ tới một ít điểm hồ nghi.

Lưu Bưu này không biết chịu ai nhờ vả hộ tống thanh kiếm này, còn thời khắc đề phòng Phượng Huyền Cung đột kích, kia hắn hẳn là âm thầm làm việc mới đúng, nhưng hành động vừa rồi của bọn chúng rõ ràng là cố ý gây sự. Hoặc là nói tất cả chuyện này chính là một cái bẫy? Gặp được ta thuần túy là ngẫu nhiên, mục tiêu của bọn họ là Phượng Huyền Cung? Nói cách khác có người của Phượng Huyền Cung đang ở gần đây?

Nghĩ đến hai người kia, trong lòng nhói một cái, đau đớn lan tràn khắp thân thể.

Tay bị dùng sức nắm, Mạc Thu nháy mắt với ta mấy cái, cười hì hì nói: “Đại thúc, ngươi còn ngẩn người nữa, bọn họ sẽ giết qua đến đây nga!”

Ta ngẩn người, lúc này mới phát hiện trước mặt đã có người kêu thảm nằm lăn lộn trên mặt đất, toàn thân bắt đầu thối rữa hủ bại. Người còn lại hai mặt nhìn nhau, do dự không dám tiến lên.

“Hóa cốt phấn! Các ngươi rốt cuộc là ai?” Lưu Bưu kinh ngạc lui ra phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với chúng ta.

“Điên mới nói với ngươi!” Mạc Thu hướng hắn le lưỡi, “Ta chơi với ngươi đủ rồi, sợ chết thì đừng đuổi theo. Đại thúc, chúng ta đi!” Nói xong kéo ta bỏ chạy.

Cũng không biết chạy bao lâu, xác định phía sau không ai đuổi theo, chúng ta mới dừng lại.

Thở hổn hển tựa vào trên tường, không còn chút khí lực nào để động đậy. Chợt nghe phía sau có tiếng hít thở không bình thường, ta quay đầu nhìn thấy, đúng là bộ mặt đã sớm thối rữa của lão Tam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK