Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết ngủ bao lâu, cả người bọc kín trong chăn ra một thân mồ hôi, nhiệt độ rốt cục hạ xuống, chính là thân thể vẫn có chút bềnh bồng.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Ân công tử kia ngồi xổm trước mặt ta, một đôi phượng mâu màu nâu tựa tiếu phi tiếu.

Đôi mắt này rất quen thuộc, làm cho ta không tự chủ được nhớ tới một người khác.

Thấy ta tỉnh lại, hắn nhếch miệng cười, nói: “Ngươi rốt cục tỉnh, ta ở chỗ này chờ ngươi đã nửa ngày.” Vẻ mặt tự nhiên, cùng kích động thác loạn hôm qua hoàn toàn bất đồng.

“Ngươi chờ ta?” Ta đứng dậy hỏi. Ân công tử này, đi lại tự do như thế, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Đương nhiên. Thuyền đã sắp đến Hoàng Khâu, ta thấy ngươi ngủ ngon như vậy, không nỡ gọi ngươi.” Nói xong, hắn bỏ vào trong tay ta một kiện quần áo, “Quần áo ngươi đều bị mồ hôi làm ướt, thay đồ đi!”

Ta nhìn quần áo trong tay, nhìn lại hắn, nhưng không có động tác gì.

“Làm sao vậy?” Thấy ta không động đậy, hắn hỏi.

“Ngươi … Ngươi ở trong này, ta như thế nào thay đồ?” Nếu nói trước đây, tất cả đều là nam tử, ta tất nhiên là sẽ không để ý, chính là hiện giờ gặp phải rất nhiều chuyện như vậy, tâm tính đã là bất đồng (cuối cùng thì đại thúc cũng học khôn rồi, không tự đưa mình vào miệng sói nữa hắc hắc).

“Ngươi và ta đều là nam nhân, có cái gì không thể nhìn.” Bất mãn càu nhàu một câu, hắn liếc ta một cái, xoay người về phía sau, “Hơn nữa, ta cũng không phải chưa thấy qua …”

“Ngươi nói cái gì?” Rất nhanh đem quần áo thay đổi, ta cũng không có nghe rõ lời hắn nói.

“Không có việc gì, đi thôi, chúng ta rời thuyền.” Nói xong, hắn lôi kéo ta muốn đi.

Ta rút tay lại, chính là đứng, lạnh lùng nhìn hắn, văn ti chưa động.

“Đi Lôi Chấn sơn trang? Các hạ có thể cho biết, ngươi rốt cuộc là ai?” Người này có vẻ rất quen thuộc đối với ta, nhưng ta đối với hắn nửa điểm ấn tượng cũng không có, phải đề phòng.

Nhận được nhiều giáo huấn, quả nhiên không hề dễ dàng tin tưởng người khác nữa sao? Nghĩ đến đây, ta không khỏi có chút tự giễu.

“Ngươi yên tâm đi theo ta là được, ta tất nhiên là sẽ không hại ngươi.” Thấy ta cẩn thận như thế, hắn vèo một tiếng cười ra, giữa mày hiển lộ một tia khí xinh đẹp, thoạt nhìn thật không giống một thư sinh.

“Ngươi không phải người của Lôi Chấn sơn trang?”

Hắn cong cong khóe miệng, “Ngươi nói xem?”

Nói xong, hắn cực tự nhiên kéo tay của ta hướng ngoài cửa đi đến, ta giãy không được, chỉ có thể bị động đi theo sát hắn.

Đi đến ngoài khoang thuyền, chỉ thấy một ít hạ nhân lui tới bận rộn, nhìn thấy chúng ta cũng chỉ hành lễ liền vội vàng rời đi, mà đối với ta vẫn đi theo phía sau hắn không biểu hiện ra một chút khác thường.

Không ai đến ngăn trở, ta cũng vẫn không có nhìn thấy thân ảnh của Phù Lôi hoặc là Tuyền Kỷ. Hồ nghi nhìn về phía hắn, hắn đối với ta đỉnh đạc cười, trong mắt lóe tia sáng bỡn cợt.

Sau khi lên bờ, xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo trên phố xá sầm uất, hắn dẫn ta đi vào một ngõ tắt nhỏ.

Huyên náo mới vừa rồi giống như ở một thế giới xa xăm nào đó, trong ngõ tắt nhỏ một mảnh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ vọng lại, lại giống tiếng chuông cổ vọng lại trong lòng.

Mắt thấy lối ra càng chạy càng gần, hắn cũng càng chạy càng nhanh, cuối cùng lôi kéo ta chạy chậm lại. Trong lòng bàn tay là xúc cảm da thịt trắng mịn của hắn, lúc này nhưng lại hơi hơi có mồ hôi.

“Ngươi … Thực khẩn trương?” Lấy góc độ của ta chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn, gió thổi làm mái tóc màu nâu của hắn phất qua trên mặt ta, cảm giác rất quen thuộc.

Hắn không quay đầu lại, chính là nắm tay ta chặt hơn một chút.

“Kiên trì một chút, lập tức thoát ra, nếu không dùng một chút khinh công sẽ bị bắn thành con nhím, ta cũng không muốn chạy … A, tới rồi!”

Hắn bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, nhảy người lên.

Còn chưa thấy rõ ràng tình huống trước mắt, ta đã bị hắn thuận thế ôm lấy. Trước mắt nhoáng lên một cái, phục hồi tinh thần lại liền phát hiện chính mình đã ngồi trên một chiếc xe ngựa không thu hút lắm. Bốn phía xe ngựa đều che màn đen, trong thùng xe một mảnh hắc ám, thấy không rõ cảnh sắc bên ngoài.

“Ngồi yên.” Hắn khẽ quát một tiếng, quất roi ngựa, xe ngựa lao nhanh đi.

Thở nhẹ ra một hơi, đang muốn trầm tĩnh lại, ai ngờ còn chưa đi được mấy thước, chúng ta đã bị người chặn đường.

“Ân Úy Ly, trang chủ sớm biết ngươi có dị tâm, không nghĩ tới ngươi đúng thật lớn gan như vậy, lại dám cùng Phượng Huyền Cung cấu kết! Trang chủ có lệnh, nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, có thể tha cho ngươi một mạng!”

Người tới tay cầm một cây ngân thương hồng anh, đón gió đứng ở lộ khẩu, tì phát râu quai nón, trường bào phần phật, không giận tự uy.

“Ha hả, Điền Mạnh, ngươi cho là bằng sức của ngươi có thể ngăn cản ta sao?” Ân Úy Ly ghìm ngựa nói, nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng, “Thủ hạ bại tướng, dựa vào cái gì uy hiếp?”

“Hừ, ngươi xem đó là gì?” Điền Mạnh vung tay lên, bốn phía liền xuất hiện rất nhiều cung thủ, cài tên nhắm ngay xe ngựa.

“Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, các ngươi chắc chắn sẽ chết.”

“Nga, thật không? Chúng ta đây thử xem như thế nào?” Ân Úy Ly cười to nói, không có một chút sợ hãi, chính là trở mình đem ta hoàn toàn chắn ở phía sau.

Hắn bỗng nhiên đưa các đốt ngón út tay phải vào miệng thét dài một tiếng, tiếp đó hung hăng vung roi ngựa. Ngựa hét lên một tiếng, xe ngựa liền chạy như điên.

Một cỗ áp lực cường đại phá không mà đến, vô số mũi tên bay tới, đinh đinh ghim trên thùng xe, xe ngựa có chút lay động rất nhỏ, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

Nghiêng người phủ phục trên mặt đất, ta vẫn chưa bị thương mảy may nào, trong đầu lại hiện lên hành động vừa rồi của Ân Úy Ly.

Cái động tác kia …

Chỉ vì người nọ thích làm động tác này nhất, chỉ vì ta cuối cùng cũng học không được, cho nên in sâu trong trí nhớ.

Đoạn Khâm …

Tên đột nhiên ngừng bắn, kế đó xa xa truyền đến tiếng kim khí va chạm lẫn nhau, càng ngày càng nghiêm trọng.

“Hô, rốt cục đến đây.” Ân Úy Ly thở dài một tiếng, cơ thể buộc chặt trầm tĩnh lại.

“Ngươi …” Nghi vấn cuồn cuộn đầy ngập, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, lại chỉ có thể phun ra một chữ này.

“Muốn hỏi cái gì đợi rời khỏi đây đã!” Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, lại nhanh chóng chuyển dời tầm mắt. Trong ánh mắt kia có cái gì đó chợt lóe rồi biến mất, nhưng ta không có đúng lúc bắt lấy.

“Nếu đến lúc đó, ngươi còn muốn hỏi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK