Chỉ có một đêm, y thế nhưng liền gặp loại sự tình này. Mà hắn, đúng là đến chậm sao?
Hắn không dám tưởng tượng, nếu chính mình không tới đón y, y sẽ còn gặp phải cảnh ngộ như thế nào.
Hắn không thể chịu đựng được, người mà chính mình một lòng che chở, thế nhưng lại bị người khác huỷ hoại như thế.
Là ai dám ở chỗ của hắn làm càn như thế …
Không thể tha thứ … Tuyệt đối không thể tha thứ …
Người nọ lẳng lặng nằm trong lòng hắn, thần trí vẫn là thanh tỉnh như cũ, chính là trong con ngươi lại không ánh lên cảm xúc gì, chỉ còn lại có tĩnh mịch vô tận.
“Nguyên lai, ngươi đúng là tính toán đối phó với ta như vậy …” Sau một lát, y nhẹ nhàng phun ra một câu, một chút sinh khí cũng không có.
“Ly Chi, ta …” Hắn muốn vì chính mình giải thích, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Là chính hắn đem y nhốt tại nơi này, để cho bọn người gian ác đó thừa cơ làm bậy, mới làm cho y chịu nỗi nhục này.
Chung quy vẫn là mình có lỗi.
Cởi áo khoác che khuất thân thể người nọ, cũng không nói nửa chữ, chỉ hoành ôm lấy y, yên lặng đi ra khỏi ngục.
Lúc này mới phát hiện, thân thể trong lòng bất tri bất giác đã trở nên gầy yếu như thế, yếu ớt như thế.
Đèn lưu ly từng ngọn từng ngọn, sáng rồi lại tắt. Vầng sáng thản nhiên chiếu vào mắt, cũng hư hoảng một mảnh tái nhợt.
Bị Quản Đàm ôm vào trong ngực, hôn mê vẫn kỳ vọng không chịu xuất hiện (ý là lúc nãy đại thúc bị làm nhục, hy vọng mình bị hôn mê để khỏi phải chịu đựng nhục nhã nhưng lại không ngất được) đã đến. Đầu gối lên khuỷu tay của hắn, ta mở mắt ra, nhìn thấy chính là cái cằm kiên nghị của hắn, đường cong lưu sướng từ cổ kéo xuống phía dưới biến mất trong cổ áo thêu chỉ bạc.
Có chất lỏng ấm áp rơi xuống trên mặt, dọc theo hai má chảy vào miệng, miệng đầy chua xót.
Là ảo giác của ta sao … Hắn thế nhưng, khóc?
Trợn to mắt hoài nghi nhìn về phía hắn, rồi lại có một giọt nước lọt vào mắt của ta. Trong mắt liền mê mang.
Quản Đàm, ngươi rốt cuộc là người như thế nào …
Vì sao ta lại nhìn không thấu ngươi …
Hắn không ôm ta quay về Hoài Bích Các, mà là đưa ta đến phòng ngủ của hắn ở Trần Phong Hiên.
Nhẹ nhàng đặt ta ở trên giường, hắn xoay người hướng ngoài cửa vỗ tay ba tiếng. Tiếng gió khởi, trước mắt lập tức xuất hiện một ám vệ.
“Chủ thượng.” Người tới quỳ một gối xuống, thật là cung kính.
“Hạn ngươi trong vòng một ngày tra ra cho ta việc hôm nay là người nào chủ mưu, còn có …” Hắn dừng một chút, trong mắt đột nhiên hiện lên bạo ngược, “Đem thi thể của hai tên súc sinh trong ngục kia cho chó ăn!” Cả người phát ra hơi thở sắc bén đến nỗi ám vệ kia cả người run lên.
“Dạ” không hổ là ám vệ được huấn luyện đặc biệt, mặc dù cảm thấy kinh ngạc chủ thượng xưa nay nho nhã này sao đột nhiên trở nên bất thường như thế, trên mặt một chút cũng không biểu lộ ra, sau khi lĩnh mệnh lập tức rời đi.
Quản Đàm sau đó lại ôm ta đi đến phòng tắm phía sau phòng ngủ.
Mặc hắn đem quần áo sớm không thể che đậy thân thể của ta bỏ đi, thân thể nhẹ nhàng hoạt nhập hồ nước, mạn qua dấu vết trên người.
Hắn khuynh thân cầm một khối nhuyễn bố thay ta chà lau thân thể, mặc dù vẫn từ từ nhắm hai mắt không nhìn tới hắn, lại cảm giác được sâu sắc hơn tay hắn chạy khắp nơi trên thân thể.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh lúc trước hắn ở Liễu Trần Cư tẩy trừ cho ta. Khi đó ta bị bắt ủy thân dưới thân Phượng Hiên Dã, là Mục Thanh Dương phát hiện ta vì thân thể bị thương mà hôn mê, cũng vẫn chiếu cố ta. Hiện giờ chính là tình cảnh tương tự tái hiện, cũng dưới tình huống như vậy.
Mà Mục Thanh Dương, chỉ là một cái tên giả mà hắn dùng vì muốn tiếp cận ta mà thôi.
Chế trụ ngón tay hắn muốn xâm nhập hậu huyệt ta, ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Ta tự mình làm.” Hắn nhìn ta, môi giật giật, lại vẫn không nói gì, chỉ là buông tay đứng ở một bên.
Không e dè ngửa ra sau tựa vào vách đá, tách hai chân ra, đưa ngón tay vào trong chính cơ thể mình. Cũng may hai tên hung ác vừa rồi chỉ mới làm cho ta bị thương mà thôi, trong cơ thể trừ bỏ một chút máu tươi, cũng không có trọc vật của nam nhân.
Cảm nhận được ngón tay của mình ở trong cơ thể chính mình thăm dò thật quái dị, ta tự giễu khẽ cười một tiếng, cũng không chú ý thấy đồng tử của Quản Đàm nháy mắt co rút.
Quả nhiên …
Cảm thấy hiểu rõ, độ cung bên miệng liền lớn hơn một chút, lại không cố ý xem nhẹ chỗ sâu trong đáy lòng sinh ra một chút thẫn thờ.
Thấy ta tẩy trừ xong, Quản Đàm do dự một chút vẫn là đưa tay ra muốn đỡ ta, lại bị ta gạt đi. Vịn vào vách tường miễn cưỡng đứng lên, ta lắc lắc đi qua bên người hắn. Có giọt nước từ thân thể rơi xuống, đọng lại trên đá cẩm thạch.
Nằm ngửa trên nhuyễn tháp đối mặt với hắn, hai chân tách ra đặt lên tay vịn hai bên, đem nơi riêng tư không được che phủ hiện ra trước mắt hắn.
Ta nửa khép mắt, hướng hắn mị hoặc cười, “Quản minh chủ, chúng ta cùng làm giao dịch, như thế nào?”
Hắn yên lặng nhìn ánh mắt của ta, tựa hồ muốn từ trong đó thấy được chút gì.
Hơi nước từ ôn tuyền bốc lên tràn ngập, làm cho hết thảy đều có vẻ không thực như vậy, mà thực cùng giả, lại luôn ở một ý niệm.
Nửa ngày.
“Giao dịch gì?” Hắn nói, tiếng nói đã có chút khô khốc.
Ta cười.
“Ngươi muốn cơ thể của ta sao? Ta cho ngươi làm một lần, sau đó ngươi thả ta cùng Mạc Thu đi, thế nào?”
Hắn ngẩn ra, *** trong mắt bị đau thương mất mát che giấu. Mí mắt hạ xuống, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, buông ra, nắm lại, rồi lại buông ra. (Aizz, đại thúc thịêt biết cách hành hạ người khác nha)
Thời gian có chút ngưng trệ.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu hướng ta đi tới.
Ta nhắm mắt lại đợi tất cả chuyện sắp phát sinh, hai tay bắt chặt lấy tay vịn, móng tay ở trên mặt gỗ khắc loạn hoa văn, thân thể lại như trước khống chế không được run rẩy.
Từ đầu đến chân đột nhiên bị bao lại, sau đó thân thể bị ôm lấy nhấc bổng lên, bên tai truyền đến tiếng cười khổ cực lực áp chế của hắn.
“Sau này ngươi sẽ ở tại Trần Phong Hiên! Dưỡng tốt thân thể, ta sẽ cho ngươi đi.”