Ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, giống như sinh mệnh của chính người nọ không ngừng trôi đi.
Khinh vãn vạt áo thập cấp mà lên, cây *** bụt ở hai bên hành lang dài dưới bóng đêm tối đen giống như ma quái quỷ mị.
Chén thuốc trong tay giống như cự thạch ngàn cân, nặng nề đè lên lòng bàn tay, cũng đè nặng trong lòng, làm cho người ta không thể hô hấp một cách trầm trọng.
Dùng bảy ngày … Ngay cả thuốc và kim châm cũng vô pháp cứu chữa …
Tiếng cười âm hiểm của người đưa thuốc như trước vang vọng bên tai, mà nay, đã là ngày thứ bảy.
Phản lặp lại phục, cước bộ chần chờ như cũ không thể thay đổi càng đi càng gần, y hi có thể nghe thấy đằng sau cánh cửa tiếng ho khan thống khổ của người nọ.
Tâm, như mỗi một lần, bắt đầu quặn đau.
Đẩy cửa ra, vị thuốc đông y tràn ngập cả phòng xông vào mũi, giấu đi hơi thở hoa *** bụt ban đầu, trất nhân hô hấp nồng đậm. Mà người nọ nằm nghiêng trên giường lớn khắc lê hoa và cây cảnh, gian nan thở hào hển. Trong tay một khối khăn gấm, sớm bị máu tươi ho ra nhuộm đẫm giấu đi màu ban đầu.
“Ly Chi, ngươi đã đến rồi.” Người nọ thấy ta, liền khẽ cười nói, trong ánh mắt trống rỗng không có gì cũng hiện lên mỉm cười. Mà dung nhan nguyên bản tuyệt sắc kia cũng suy nhược do bệnh trầm kha.
“Ân, ta đến đây.” Nhẹ nhàng chùi đi vết máu trên đôi môi khô cạn rạn nứt, ánh mắt đảo qua cổ tay gầy trơ cả xương của hắn, màu đỏ tươi trên khăn gấm thật sâu đâm vào trong mắt, lọt vào đáy lòng ngàn thương trăm khổng.
Người nọ thấy ta như thế, trong lòng liền có chút khiếp sợ bất an.
“Ly Chi, thực xin lỗi, đều là ta không tốt, làm dơ khăn gấm ngươi tặng cho ta, ta sẽ đem đi giặt sạch.” Hắn nói xong liền giãy dụa xuống giường, ta lập tức đè hắn lại, để cho hắn tựa vào trên người ta.
Người nọ vùi đầu ở trước ngực ta, nghe tim đập một tiếng lại một tiếng, liền dần dần im lặng.
“Ngoan, đã đến giờ uống thuốc.” Ôn nhu khuyên hắn, cầm chén thuốc đặt ở trước mắt hắn, trong lòng cũng do dự.
Đây là, một lần cuối cùng …
“Ly Chi, chỗ này của ngươi đập thật nhanh.” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đưa tay đặt lên ngực ta. Xúc giác lạnh như băng xuyên thấu qua quần áo, giống như một con bạch tuột hung hăng ách ở trái tim không ngừng nhảy lên kia, ngăn chặn tất cả máu.
Tâm trong nháy mắt đình trệ.
“Ngươi nói cái gì vậy? Mau uống thuốc đi, uống thuốc rồi ngươi sẽ khoẻ lên. Đến lúc đó ta ôm Hiên Dã đến thăm ngươi, lâu như vậy không gặp, hắn rất nhớ ngươi a!” Vội vàng tìm đại chuyện gì đó để nói, chính là muốn che giấu chột dạ cùng lo lắng của mình.
“Ly Chi, ngươi còn nhớ rõ không? Trước đây ta chính là như vậy đút ngươi uống thuốc, mà ngươi luôn nghịch ngợm đem thuốc phun đầy mặt đất.” Hắn thì thào, như lâm vào trong hồi ức.
“Ly Chi, thuốc này, ta có thể không uống hay không?” Hắn thật cẩn thận nhìn ta, lại vừa nhỏ giọng cẩn thận khẩn cầu. Không thể nhìn thẳng mong mỏi trong mắt hắn, ta quay đầu, trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng phụ thân đã lớn tuổi cùng thê tử ôn nhu.
Cuối cùng một lần, sau đó hết thảy đều kết thúc …
Thấy ta lắc đầu, một tia sáng còn sót lại trong mắt hắn liền chậm rãi tiêu thất, mất mát đau xót cùng bi ai không thể ức chế lộ ra, cuối cùng hóa thành trống rỗng hư vô.
Hắn thùy hạ mi mắt, lông mi (nguyên văn “tiệp mạc”, ta không biết edit là “lông mi” có đúng không) thật dài lại che không được dưới mí mắt kia một mảnh màu xanh. Cầm bát thuốc lên, nước thuốc nồng đậm bởi vì hai tay không ngừng run rẩy mà có chút sánh ra ngoài, tạo thành nhiều điểm đen trên sàn.
Trong tích tắc trước khi uống hết thuốc, hắn chính là mỉm cười nói với ta hai câu.
“Ly Chi, ta không hối hận đã làm chuyện đó với ngươi, bởi vì ta yêu ngươi.”
“Ly Chi, đừng quên ta.”
Tình yêu của hắn từng là cuồng nhiệt dục nhân vu hỏa, mà nay lại có vẻ hèn mọn như thế.
Đáy lòng như thiên đào hãi lãng cuồn cuộn, hai tay nắm chặt lại giấu trong tay áo, bắt buộc chính mình cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Nhìn thấy hắn từng chút từng chút uống xong đủ độc dược để cho hắn chết, nhìn thấy hắn ở trên giường không ngừng quay cuồng run rẩy, lại chính là vô hạn quyến luyến gọi tên của ta, nhìn thấy dung nhan từng như ngọc của hắn dưới ngọn lửa lớn hóa thành tro tàn, thế giới sớm lung lay sắp đổ, điểm tựa cuối cùng sụp đổ.
Từ nay về sau, không còn tâm. Như cái xác không hồn, thầm nghĩ hóa thành hoàng thổ, hóa thành bụi bặm.
Ta, cuối cùng vẫn là làm sai hay sao?
“Đại thúc, ngươi làm sao vậy? Đại thúc!” Bên tai vang lên tiếng kêu gào sốt ruột của thiếu niên, hỗn loạn sợ hãi cùng vô tận đau xót.
Chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng sáng ngời chiếu vào đáy mắt, lại không xua đi nổi tầng tầng bi ai phồn nhiễu tận đáy lòng.
Lại là một giấc mộng đau thương. Trong mộng, ta chính là Phượng Ly Chi, chính tay giết người mình yêu nhất, mà sau khi người nọ mất, y mới phát hiện là chính mình thương hắn.
Rõ ràng yêu nhau, lại tra tấn nhau. Bọn họ vì sao lại đi đến bước đường này?
“Đại thúc, ngươi đừng rời khỏi ta.” Hai mắt xinh đẹp của thiếu niên sớm khóc đến sưng đỏ, hắn nhào vào trong lòng ta, buồn thanh mà khóc, “Đại thúc, lúc trước lão nhân cũng là nói như vậy chết thì chết, chỉ còn lại có một mình ta cô linh, ta van cầu ngươi, đừng rời khỏi ta.”
Bị hắn gắt gao ôm, ta nâng tay sờ đầu hắn, “Yên tâm đi, ta chỉ là nằm mơ mà thôi, ta sẽ không rời khỏi ngươi.” Cố gắng ổn định thanh âm của chính mình, không cho hắn nghe ra trong đó sầu bi thản nhiên.
Hắn gật gật đầu, ôm chặt hơn nữa. Trên vạt áo đơn bạc trước ngực bị ướt một mảng, rõ ràng là lạnh như băng, lại như liệt hỏa làm phỏng da thịt ta.
Lúc này ngoài phòng đột nhiên vang lên một thanh âm giống như đã từng quen biết, “Chủ thượng, chính là nơi này.”
Có người đến đây …
Trong lòng mạnh mẽ co rút đau đớn, dự cảm bất hảo doanh mãn toàn thân, thân thể không thể khống chế phát run, như phiêu nhứ theo gió hỗn độn trong không trung.
Là hắn … Hắn đến đây …
“Mạc Thu, đừng để cho người bên ngoài nhận ra ta.” Bắt lấy hai vai thiếu niên trước mắt, móng tay cắm thật sâu vào da thịt non mềm của hắn, hắn chịu đựng không rên một tiếng.
“Van cầu ngươi, giúp ta.”