Nước thuốc trong bình truyền dịch tí tách tí tách từng giọt rơi xuống, trong không gian yên tĩnh này mọi âm thanh dường như đều được phóng đại quá mức.
Tô Đào hoảng hốt nằm trên giường bệnh, đôi mắt ướt mở to giống như con vật nhỏ bị kinh hãi, cứ ngơ ngác mà nhìn Ninh Dã như vậy.
Ninh Dã có thể nhìn ra được cô gái nhỏ có chút ngoài ý muốn không thích ứng được, nhưng mà hắn nhịn không nổi nữa.
Tay của hắn chống lên giường, đặt sát hai bên bên hông của cô gái nhỏ, chậm rãi cúi người hướng đến gần cô.
Tô Đào cảm giác được hơi thở quanh thân hắn lúc này không giống với ngày thường, càng cường thế, càng bức người hơn. Hệt như một cái lưới lớn, vây kín cô trong đó từ đầu đến chân.
Khuôn mặt của người đàn ông dừng lại rất gần với mặt cô, con ngươi đen nhánh, bên trong mang theo một tia trầm ấm.
"Nếu tôi nói không phải hiểu lầm thì sao?"
Tô Đào không dám cử động, hô hấp cũng muốn dừng lại, trong đầu điên cuồng hiện lên vô số hình ảnh.
Bị ghét bỏ, bị đối đãi lạnh lùng cùng với không chút nào kiên nhẫn. Sau đó lại được để ý, được che chở, chăm sóc.
Những hình ảnh khi ở cùng với người đàn ông này lúc trước và bây giờ đan xen lẫn nhau trong đầu cô, Tô Đào căn bản không thể bình tĩnh suy nghĩ được.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Tô Đào khô cằn nói ra một câu.
"Em... Em không biết nữa."
Cô biết giờ phút này giả ngu là hành vi không lý trí lắm, nhưng mà cô không còn lựa chọn khác. Cô nói vậy xem như là đã cấp cho mỗi người một bậc thang để đi xuống.
Nhưng mà căn bản Ninh Dã không cho cô cơ hội để bước xuống, hắn cũng vậy, ngang ngược trèo lên cao hơn.
"Không, em biết ý tôi là gì."
Hắn nói xong lại đưa mặt sát đến một chút, bổ sung thêm một câu.
"Em thông minh như vậy, không thể nào không hiểu được ý tôi vừa nói là gì."
Tô Đào vừa định mở miệng nói gì đó, giây tiếp theo, người đàn ông trực tiếp dùng một câu chặn lại hết những lời của cô.
"Là thích."
1
Hắn nhìn đôi mắt cô, gằn từng chữ một, ngữ khí so với trước kia nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Tôi thích em."
Hai mắt Tô Đào không tự giác chớp chớp, hàng mi dài cũng khẽ run.
"Nhưng mà...Anh đã từng nói tuyệt đối sẽ không bao giờ thích em..."
Ninh Dã liền ngẩn người, sau đó mới nhớ ra việc cô nói là lúc nào, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.
"Nghe lén?"
"......"
"Tôi quả thật từng nói lời này... nhưng mà ai nói là lời mình từng nói qua rồi thì không được đổi ý?"
Cô gái nhỏ bị hắn làm cho đỏ mặt, không biết phải nói gì nữa.
Ninh Dã vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm cô, bỗng nói ra một câu.
"Không thì tôi nói xin lỗi với em nhé?"
4
Tô Đào lắc lắc đầu nhỏ. Cô cắn môi dưới, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Việc trước kia anh không cần phải xin lỗi em đâu, anh không có lý do gì phải thích em cả."
Huống hồ với tình huống lúc đó, không ai sẽ thích một người xa lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, thậm chí còn bị định là vị hôn thê của mình.
Nhưng mà hiện tại chuyện này cũng không phải trọng điểm. Cô cưỡng chế những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sau khi đã ổn định tinh thần, mở miệng nói với hắn.
"Anh Ninh Dã, em vừa mới vào đại học, tương lai khả năng em sẽ dồn hết tâm tư vào việc học, em không biết mình có còn tinh lực dư thừa để quan tâm đến những chuyện khác không nữa. Cho nên em nghĩ..."
Lời còn chưa dứt, ở bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng gõ cửa. Y tá đẩy cửa bước vào.
"Bác sĩ đã kê đơn thuốc hạ sốt xong rồi, người nhà đi lấy đơn thuốc rồi xuống lầu đóng tiền đi."
Ninh Dã gật đầu, trực tiếp đứng lên, cũng không hỏi câu mà vừa nãy Tô Đào chưa nói xong là gì, tự nhiên để lại một câu "tôi đi đóng tiền" rồi bước ra cửa.
Lúc ra đến bên ngoài, ý cười trên mặt hắn đều phai nhạt xuống. Hắn cũng không vội vã đi xuống lầu mà lại đi đến cuối hành lang, đứng dựa vào tường hút thuốc.
Câu tiếp theo cô gái nhỏ muốn nói gì hắn không cần nghe cũng hiểu được. Nếu y tá không đến, hắn cũng sẽ tìm lý do ngắt lời cô, không để cô nói ra lời đó.
Hắn không đoán được những suy nghĩ khác trong lòng cô gái nhỏ, nhưng suy nghĩ muốn cự tuyệt vừa nãy hắn lại đoán được.
Ngậm điếu thuốc lá, tự giễu mà cười một tiếng. Trước kia vô tâm vô phế không thèm quan tâm đến ai, bây giờ thật vất vả mới có người để hắn quan tâm vậy mà lại bị người ta ghét bỏ. Thật đúng là báo ứng mà.
7
Ninh Dã đợi sau khi Tô Đào truyền dịch xong mới trở lại phòng bệnh.
Hắn đã nhờ y tá trong lúc hắn không ở đó thì chăm sóc cho Tô Đào giúp hắn.
Chị y tá cũng thật tốt bụng, thấy Tô Đào buồn buồn liền tìm chuyện nói để chọc cho cô cười. Sau đó không biết là nghĩ đến gì, chị ấy hỏi.
"Người vừa nãy là anh trai của em sao?"
Cô gái nhỏ vốn theo bản năng muốn gật đầu, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên những lời người đàn ông kia vừa nói qua, nhất thời không biết phải phản ứng với câu hỏi này như thế nào.
Y tá thấy cô không phản ứng gì, nghĩ là đúng nên lại nói nhỏ với Tô Đào.
"Vậy em phải quản anh em cho tốt một chút nha, anh ta hút thuốc nhiều quá, vừa rồi lúc chị lần thứ hai đến thúc giục anh ta đi đóng tiền, anh ta vẫn còn đang đứng ở hành lang hút thuốc đó! Xung quanh anh ta đều là khói, là khói thuốc lá đó."
Tô Đào ngẩn ra, liền hỏi "Anh ấy vừa nãy ra ngoài hút thuốc sao ạ?"
"Đúng vậy, hơn nữa không phải chỉ hút một điếu mà là hút rất nhiều!"
Tô Đào không biết là đang nghĩ tới cái gì, lúng ta lúng túng không lên tiếng nữa.
Lúc Ninh Dã trở về, trong tay cầm theo một túi thuốc.
Y tá sau khi giúp Tô Đào rút kim xong đã rời đi. Lúc này trời bên ngoài đã hơi tối, Ninh Dã nhìn thời gian xong hỏi Tô Đào.
"Đói không?"
Cô gái nhỏ đã ngồi ở mép giường, nhìn hắn lắc lắc đầu.
"Vậy tôi đưa em về trường nhé?"
Cô gái nhỏ gật đầu nhẹ giọng đáp "vâng" một tiếng. Một lát sau, cô lại nhịn không được, kêu hắn.
"Anh Ninh Dã..."
Như là sợ cô sẽ nói ra những lời mà mình không muốn nghe, Ninh Dã trầm mặt, cắt ngang lời cô.
"Đi trước thôi, có gì nói sau."
Những gì Tô Đào muốn nói lúc này đều nghẹn lại trong miệng.
Nhưng mà sau đó hai người vẫn luôn im lặng cho tới khi về đến dưới ký túc xá.
Lúc đến nơi, Ninh Dã đem túi thuốc trong tay cùng với một hộp cháo lúc nãy trên đường hắn đã ghé lại mua cho Tô Đào.
Cô gái nhỏ vừa nhận lấy, liền cảm giác bả vai trầm xuống, cả người bỗng nhiên bị người đàn ông ôm lấy ấn ở trong lồng ngực.
Tô Đào hoảng sợ, tim đập nhanh thình thịch thình thịch
Ánh trăng trên đỉnh đầu rọi xuống, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, giọng nói của người đàn ông vang lên, trước kia chưa bao giờ mang ngữ khí nghiêm túc như vậy.
"Tôi sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thích một người. Trước kia không có ai dạy tôi thích là phải như thế nào, phải làm gì, phải nói gì... Tất cả những chuyện đó tôi đều không hiểu.
Nhưng mà vừa nãy tôi đã cẩn thận suy nghĩ, những việc đó hẳn là cũng không quá khó, từ giờ tôi sẽ bắt đầu học, hẳn là vẫn còn kịp chứ?"
6
Tô Đào nghe đến đây, ngón tay bỗng không tự giác mà siết chặt túi đồ đang cầm.
Giây tiếp theo, giọng nói của người đàn ông lại lần nữa từ trên đỉnh đầu truyền xuống
"Cho nên, bạn nhỏ à, đừng vội từ chối anh."
6
-
Dương Phàm có lời muốn nói:
Cái tên cún này vậy mà lại học xong bộ dáng giả bộ đáng thương rồi sao!!!!!
1
_
Tác giả cũng có lời muốn nói:
Những tình tiết trong văn án sẽ không sớm xuất hiện như vậy đâu, đừng nóng vội nha ~ Tên cún kia sẽ không có khả năng thuận lợi theo đuổi cô gái nhỏ như vậy!