Vốn dĩ Tô Đào đã đặt đồng hồ báo thức vào lúc 7 giờ sáng nhưng có thể là vì trong lòng chất chứa sự tình nên chưa tới 6 giờ đã tự mình tỉnh dậy.
Sau khi đánh răng rửa mặt, đắp mặt nạ, sửa soạn mọi thứ một chút thì cũng vừa lúc đồng hồ báo thức vang lên.
Lại kiểm tra các loại giấy tờ cần thiết đã bỏ vào trong túi xách từ tối hôm qua thêm lần nữa, sau đó thật sự là không còn chuyện gì để làm nữa nên đành ngồi lại trên giường ngẩn ngơ chờ thời gian trôi qua.
Lúc đồng hồ treo tường vừa chỉ đến 7 giờ 30 phút thì có tiếng gõ cửa phòng vang lên. Tần suất chậm rãi, lộ ra chút gì đó lười biếng không có sức lực, không cần mở của Tô Đào cũng biết được người bên ngoài là ai.
Bên ngoài quả nhiên là Ninh Dã, lúc này hắn đang cúi đầu sửa sang lại ống tay áo. Hiếm khi thấy được người này mặc áo sơ mi trắng.
Ninh Dã ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tô Đào còn sửa soạn nhanh hơn mình, thậm chí ngay cả túi cũng đã đeo xong thì không khỏi nhướng mày.
“Sửa soạn nhanh vậy? Vội vã muốn gả cho anh như vậy à?” Hắn vừa hỏi vừa vươn tay ôm lấy eo nhỏ của cô.
“Không phải mà.”
Tô Đào ở trong lòng ngực Ninh Dã phản bác một chút, sau đó rũ mắt, mềm mại lên tiếng:
“Chỉ là em có chút khẩn trương…”
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ trải qua. Dù là lần đầu tiên thi cử trong đời thì cũng không khẩn trương đến mức này.
“Khẩn trương cái gì? Sợ về sau anh khi dễ em à?”
“Không phải mà.”
“Vậy thì thế nào?”
Tô Đào trầm mặc một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi:
“Chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau chứ?”
Đây là lần đầu tiên Ninh Dã nghe được bạn nhỏ nhà mình hỏi đến loại vấn đề này nên nhất thời có chút kinh ngạc. Một lát sau hắn lại càng ôm chặt hơn, cúi đầu hôn xuống môi cô một cái rồi nói:
“Có thể mãi luôn ở bên nhau hay không anh không biết, nhưng mà anh có thể đảm bảo với em rằng khi còn sống anh vẫn sẽ một mực yêu em. Yêu đến khi già, yêu đến khi chết.”
Ngày thường Ninh Dã cũng thường xuyên cố ý vô tình nói chút lời âu yếm nhưng phần lớn đều là trêu Tô Đào để có thể nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng của cô sau khi nghe xong. Còn nghiêm túc trịnh trọng hứa hẹn giống như lúc này lại rất ít khi thấy nên Tô Đào nghe xong thì trong lòng bỗng nhảy dựng một cái, sau đó ở trong lòng ngực hắn cong môi trộm cười.
Không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa, cô nhỏ giọng nói sang chuyện khác:
“Lát nữa chúng ta xuống lầu cẩn thận một chút, bà hẳn là còn chưa dậy đâu?”
Ninh Dã cười hừ một tiếng rồi đáp lại:
“Thôi bỏ đi, lão Phật gia nhà chúng ta trời còn chưa sáng đã lên gọi anh rời giường, bà còn tích cực hơn nhiều so với chúng ta.”
-
Lúc bọn họ xuống lầu thì đúng như lời Ninh Dã nói, lão phu nhân đã sớm thức dậy.
Cũng không biết là bà đang bận rộn chuyện gì mà chốc lát bảo dì giúp việc “còn vị bưởi nữa”, chốc lát sau lại bảo “đậu phộng kia cũng cho vào luôn đi”.
Từ xa xa Tô Đào đã nhìn thấy trên bàn trà bày đầy những chiếc túi đỏ rực, bà và dì giúp việc dường như đang chia kẹo vào từng túi nhỏ.
Kinh ngạc đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Đây là bà đang chuẩn bị kẹo mừng ạ?”
“Còn có hỉ bánh.” Ninh Dã gật đầu đáp lại.
“…”
Tô Đào còn định nói gì đó nhưng lão phu nhân ở kia đã thấy hai người bọn họ, bà cười híp mắt vẫy tay với Tô Đào.
“Đào Đào, mau tới đây đi cháu!”
Sau khi Tô Đào đi qua thì lão phu nhân đưa mấy cái túi đã chuẩn bị xong cho cô xem.
“Bên trong một túi như này có 13 viên kẹo, 1 cái bánh hỷ và 4 củ lạc. Đây là bà tra được ở trên mạng đấy, ngụ ý 1314*, đặc biệt may mắn! Chút nữa nhớ bảo Ninh Dã xách theo, hai đứa đến Cục Dân chính thì phát cho các nhân viên công tác ở đó nhé!”
**1314: trọn đời trọn kiếp*
Tô Đào cười gật đầu với bà.
Sau khi ra cửa lên xe, Tô Đào lặng lẽ mở một túi ra, lấy một viên kẹo bỏ vào miệng. Ninh Dã lên xe từ phía bên kia, sau khi ngồi ổn thì trực tiếp đem người ôm đến trên đùi mình.
“Ăn vụng cái gì rồi? Kẹo sữa vị dâu tây sao?” Hắn đưa chóp mũi đến trước mặt cô, nhẹ ngửi rồi hỏi.
Tô Đào gật gật đầu, vị ngọt từ đầu lưỡi vẫn đang lan ra khắp nơi, như tiến vào trong lòng, tâm tình lại càng trở nên tốt hơn.
“Anh ăn không?”
Cô lấy mấy viên kẹo còn lại trong túi ra, đọc tên từng vị:
“Ở đây có vị nho, vị táo, vị dưa hấu…”
Ninh Dã nhướng mày, cố ý nói:
“Mấy vị đó anh đều không thích, anh muốn ăn vị dâu tây.”
Bên trong túi mỗi vị chỉ có một viên, Tô Đào lại cẩn thận tìm thêm lần nữa, thật sự là tìm không thấy một viên vị dâu tây nào nữa nên do dự hỏi:
“Không thì em lại mở thêm một túi khác nha?”
Lão phu nhân chuẩn bị cho bọn họ mấy chục túi, thiếu hai túi chắc cũng không sao…
Lúc Tô Đào còn đang do dự thì Ninh Dã bỗng nhiên giữ mặt cô lại, áp đến gần rồi nói:
“Không cần phải phiền như vậy đâu.”
Vừa dứt lời thì môi cô đã bị chặn lại, hắn trằn trọc hôn sâu một lúc, trực tiếp câu lấy viên kẹo kia vào trong miệng mình.
Tô Đào bị hôn đến mức gương mặt ửng hồng, liếc mắt thấy tài xế đã nâng tấm ngăn cách giữa xe lên thì hai gò má càng nóng hơn.
“Lần sau ở bên ngoài anh đừng như vậy…”
“Không được, bạn nhỏ nhà anh ăn quá ngon, anh nhịn không được.” Ninh Dã lại tiếp tục hôn xuống.
Tô Đào: “…”
-
Cục Dân chính ở phía nam thành phố, từ biệt thự đi qua mất hơn bốn mươi phút.
Sau khi đến nơi, tâm tình của Tô Đào vốn dĩ đã được buông lỏng xuống nhưng lúc này lại bắt đầu có chút khẩn trương.
“Đi thôi bạn nhỏ.” Ninh Dã gắt gao nắm chặt tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp.
Tô Đào ngoan ngoãn đi theo, trong tay còn xách theo túi kẹo mừng.
Hôm nay ngày tháng quả thật không tồi, rất nhiều người đến đăng ký kết hôn.
Trước tiên hai người cùng điền thông tin, nhân viên đưa cho mỗi người một tờ giấy A4 rồi bắt đầu hướng dẫn cách điền chính xác. Sau khi điền xong, nhân viên mỉm cười thân thiện chỉ tay về hướng bên kia mà nói:
“Bên kia là chỗ chụp ảnh.”
Tô Đào nhanh chóng nói cảm ơn, vốn là muốn trực tiếp rời đi nhưng vừa đứng dậy thì bỗng nhiên bị người bên cạnh kéo tay lại.
“Kẹo mừng đâu?”
Tô Đào theo bản năng đưa mắt nhìn nhân viên công tác đối diện, cô có chút ngượng ngùng lấy ra một cái túi nhỏ màu đỏ rồi đưa về phía trước.
“Mời chị ăn kẹo ạ.”
Nhân viên công tác cười tủm tỉm nhận lấy, bên miệng cũng thuận thế nói câu chúc mừng:
“Chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
Lúc đi qua chỗ chụp ảnh, Ninh Dã lại nhỏ giọng trêu cô:
“Bạn nhỏ à, vừa nãy em cũng nghe thấy đúng chứ? Là chúc chúng ta sớm sinh quý tử đó.”
“…”
“Chuẩn bị sẵn sàng sớm một chút, tuy rằng anh không vội muốn có con nhưng mặt khác xác thật là rất cấp bách.”
Tô Đào căn bản là không thể tiếp tục nghe thêm nữa, sợ hắn lại nói ra câu gì đó khiến cô phải đỏ mặt tim đập loạn nên dùng sức hất tay hắn ra, bước chân vội vàng tự mình đi trước.
Ninh Dã đi phía sau thấy vành tai cô có chút phiếm hồng thì ý cười trên mặt càng thêm tùy ý.
Ở khu vực chụp ảnh đã có mấy cặp đôi đang đứng xếp hàng. Lúc hai người bọn họ qua đến thì vừa vặn có một cặp ở phía trước đi vào, Tô Đào lặng lẽ đếm đếm, phía trước bọn họ còn bảy đôi. Nhưng mà tốc độ chụp ảnh cũng rất nhanh, chờ chưa đến mười phút là đã đến lượt bọn họ.
Nhiếp ảnh gia của Cục Dân chính là một ông chú đầu trọc, tuy rằng trên người mặc đồng phục như bao người nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí chất nghệ thuật trên người ông ấy.
Ông ấy vốn dĩ đang cúi đầu điều chỉnh giá ba chân đỡ máy ảnh, lúc nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó biểu tình trên mặt như có chút ngoài ý muốn.
“Hôm nay là ngày gì mà giá trị nhan sắc của những đôi đến đăng ký càng lúc càng cao vậy.”
Phản ứng của Ninh Dã cũng rất tự nhiên, xoa xoa đầu Tô Đào đáp lại:
“Quả thật là bạn nhỏ nhà tôi rất xinh đẹp.”
“…”
Tô Đào mở to mắt nhìn hắn, dường như đang bảo hắn đừng nói lung tung nữa.
Ông chú chụp ảnh nhịn không được mà cười một tiếng rồi mới nói:
“Được rồi, hai người sang bên kia đứng đi, sửa sang lại quần áo tóc tai một chút rồi chúng ta bắt đầu chụp.”
Hôm nay Tô Đào xõa tóc, hai bên vén vào sau tai, tóc mái mềm mại phủ trước trán trông rất ngoan. Còn Ninh Dã thì ngược lại, hai nút trên cùng của áo sơmi mở bung, trông có chút vô lại.
Tô Đào theo bản năng nhón chân lên, vươn tay muốn giúp hắn cài lại ngay ngắn.
Chú chụp ảnh vốn còn đang ở bên kia điều chỉnh máy móc nhưng sau khi thấy một màn này thì nhất thời ngứa tay, nhịn không được mà bấm máy chụp một tấm lưu lại khoảnh khắc này.
Sau lại thấy hai người bọn họ đều đã chuẩn bị xong thì bắt đầu chỉ huy bọn họ đứng đúng vào vị trí.
“Đứng lại gần một chút, không cần phải ôm bả vai đâu.”
“Cô gái à đừng khẩn trương, không cần phải thẹn thùng, lớn lên xinh đẹp như vậy, cười ngọt một chút nào.”
“Được! Tốt tốt tốt! Một, hai, ba!”
-
Sau khi làm xong tất cả, Tô Đào nhìn hai quyển sổ đăng ký kết hôn trong tay, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Ninh Dã ở bên cạnh một tay nắm lấy tay cô, một tay cầm điện thoại nhận cuộc gọi.
“Vâng, xong rồi ạ.”
“Đã gọi cho chú Tô biết, bà đừng nhọc lòng.”
“Lát nữa cháu muốn đến công ty, em ấy sẽ đi cùng với cháu, không cần chuẩn bị cơm trưa cho bọn cháu đâu, buổi tối có trở về hay không cháu sẽ gọi điện báo sau…”
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Dã quay sang nói với Tô Đào:
“Giúp anh giơ sổ đăng ký kết hôn lên một chút, bà muốn anh gửi ảnh chụp cho bà xem.”
Tô Đào ngoan ngoãn làm theo lời Ninh Dã bảo, sau khi thấy hắn đã chụp xong mặt ngoài thì lại mở bên trong lộ ra ảnh chụp đăng ký kết hôn để hắn chụp tiếp.
Ảnh chụp của bọn họ rất đẹp, nụ cười của Ninh Dã trong ảnh không khác gì nhiều so với ngày thường, có chút lười nhác nhưng hôm nay nơi đáy mắt lại có thêm tia sáng nhỏ vụn, trông càng vui vẻ hơn. Còn về phía Tô Đào, có thể là do có chút khẩn trương nên nụ cười không ngọt bằng ngày thường nhưng tổng thể vẫn rất đẹp.
Sau khi lão phu nhân nhận được ảnh chụp thì liền nhắn lại rất nhiều tin nhắn âm thanh.
“Đào Đào nhà chúng ta thật là xinh đẹp! Ai da cháu dâu của bà thật là xinh đẹp!”
“Cháu cũng mau gửi qua cho chú Tô bên kia đi! Sáng sớm nay ông ấy còn gọi điện cho bà, vì sợ hai đứa còn chưa thức dậy nên mới không dám quấy rầy hai đứa, ông ấy nhắc bà rất nhiều chuyện để dặn dò hai đứa đó!”
“A, đúng rồi! Nhanh lên nhanh lên! Để Đào Đào chính thức gọi một tiếng bà nội nào!”
Ninh Dã nghe xong thì trực tiếp đưa điện thoại đến trước mặt Tô Đào, nói:
“Đến đây nào, gọi một tiếng cho bà vui đi.”
Tô Đào có chút không được tự nhiên nhưng lúc này ngón tay Ninh Dã đã ấn vào biểu tượng ghi âm nên cô không thể nói thêm gì nữa, cách hai, ba giây sau mới mềm mại gọi một tiếng ‘bà nội’.
Hiển nhiên là lão phu nhân ở đầu bên kia sau khi nghe thấy âm thanh này thì vô cùng hưng phấn, cao giọng đáp lại một tiếng “ơi!”
Ninh Dã nghe xong thì ‘chậc’ một tiếng.
“Bà thật đúng là càng lúc càng thích em, anh gọi bà nhiều năm như vậy mà cũng không thấy bà vui vẻ như hôm nay.”
Tô Đào một chút cũng không muốn tiếp tục cùng Ninh Dã trò chuyện về vấn đề này, cô luôn cảm thấy nếu còn tiếp tục thì hắn sẽ tìm được chuyện để trêu cô, vì vậy nhanh chóng lắc lắc cánh tay hắn mà nói:
“Không phải còn muốn đến công ty sao? Chúng ta đi nhanh thôi.”
-
Tài xế đang đậu xe ở bãi đỗ xe đối diện Cục Dân chính, lúc Tô Đào và Ninh Dã đi qua thì phát hiện ngoại trừ tài xế còn có thêm trợ lý Trương ở đó.
Thấy bọn họ đi đến thì trợ lý Trương nhanh chóng vui vẻ lên tiếng:
“Chúc ông chủ bà chủ tân hôn vui vẻ!”
Tô Đào vẫn còn ngượng ngùng nhưng trên mặt không hiện ra rõ, mỉm cười đáp lại một câu cảm ơn.
Sau khi lên xe thì trợ lý Trương liền lấy từ túi công văn ra một xấp văn kiện rất dày rồi xoay người đưa ra phía sau cho Tô Đào.
“Tất cả chỗ này đều là tài sản riêng của ông chủ, sau khi hai người kết hôn thì chính là tài sản chung, hiện tại ông chủ muốn sang tên một nửa cho bà chủ. Bà chủ xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào sau đó tôi sẽ giao lại những văn kiện này cho luật sư để ông ấy đi công chứng.”
Hiển nhiên là Tô Đào không nghĩ tới chuyện này, cô có chút ngoài ý muốn đưa mắt nhìn Ninh Dã nhưng hắn giống như là không thèm để tâm, cũng không lên tiếng, chỉ một mực cầm tay cô xoa xoa nắn nắn.
“Em có thể không cần không?” Tô Đào trầm mặc hai giây rồi thấp giọng lên tiếng.
Động tác trong tay Ninh Dã cứng lại, hai người ngồi ở phía trước cũng có chút ngoài ý muốn.
Trợ lý Trương xấu hổ mà cười cười, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Sau khi Ninh Dã nói ra một câu “Nâng tấm chắn lên.” thì cậu ta mới nhẹ thở ra một hơi.
Lúc hai hàng ghế trước và sau hoàn toàn được ngăn cách thì trợ lý Trương mới lặng lẽ hỏi tài xế một câu:
“Sao lại thế này? Khi đến đây bọn họ cãi nhau sao?”
Bằng không thì không có lý do gì để cự tuyệt! Nhiều tiền như vậy!
“Không có mà, nhìn rất vui vẻ, Ninh tổng cười còn nhiều hơn so với mọi ngày!” Tài xế lắc đầu, vẻ mặt cũng vô cùng khó hiểu.
“Phải không…” Trợ lý Trương nhỏ giọng lẩm bẩm, bộ dáng vẫn là có chút không quá tin tưởng.
Hàng ghế phía sau.
Sau khi tấm chắn hoàn toàn nâng lên thì Ninh Dã liền trực tiếp ôm lấy Tô Đào đến ngồi trên đùi mình.
“Vì sao lại không muốn tiền của anh?”
“Tại sao em phải muốn tiền của anh chứ?” Tô Đào không nhìn hắn, nhỏ giọng đáp lại.
“Bởi vì chúng ta là vợ chồng, vừa mới lãnh giấy kết hôn, hợp pháp, anh chính là của em.”
“Nhưng mà hiện tại em không cần, chính em cũng có tiền, hơn nữa tương lai cũng không có khả năng em vẫn luôn không tìm công việc, sau khi đi làm em cũng sẽ có thu nhập của mình.”
Ninh Dã nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, hỏi:
“Em là sợ người khác nói linh tinh?”
“Không phải.” Tô Đào lắc đầu rồi tiếp tục nói:
“Nếu em sợ cái này thì lúc trước khi quyết định kết hôn nhất định sẽ do dự, em chỉ là đơn thuần cảm thấy mình không cần số tiền này…”
“Nhưng anh muốn em phải nhận lấy.”
Ninh Dã ôm chặt eo cô, khó có khi nghiêm túc.
“Bạn nhỏ à, tương lai quá dài quá xa, anh không biết khi nào sẽ có thể hay không phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn. Anh yêu em, muốn cùng em trải qua nửa đời sau nhưng anh cũng sợ hãi vạn nhất có một ngày anh mắc bệnh hoặc là xảy ra chuyện gì đó…”
Ninh Dã nói đến đây thì Tô Đào không nghe được nữa, nhanh chóng vươn tay che miệng hắn lại.
“Không cho phép nói lung tung!”
Ninh Dã kéo tay cô xuống, lại thuận thế hôn môi cô một cái.
“Không muốn anh nói lung tung nữa thì nhanh chóng ký hết vào mấy văn kiện đó đi. Mấy thứ này đối với em mà nói thì khả năng là không quan trọng gì nhưng với anh mà nói, nó có thể bảo đảm nửa đời sau cho em, đồng thời cũng có thể khiến anh an tâm. Cho nên coi như là vì anh, em cứ nhận hết mấy thứ này đi, được không em?”
-
Sau khi xe dừng lại trước tổng bộ Ninh thị, trợ lý Trương xuống xe trước rồi đi ra phía sau mở cửa cho hai người.
Trước khi mở cửa xe cậu ta còn chuẩn bị rất nhiều tâm lý, suy nghĩ nhiều nhất là nên làm thế nào để hóa giải bầu không khí áp suất thấp.
Nhưng không nghĩ tới là sau khi cửa xe mở ra thì trạng thái của hai người bên trong đều rất bình thường, lúc xuống xe Tô Đào còn rất khách khí trả lại xấp văn kiện kia cho cậu.
“Em đã ký xong rồi, nếu còn vấn đề gì nữa thì có thể đến tìm em bất cứ lúc nào.”
Trợ lý Trương nhanh chóng nhận lấy, trong lòng còn không khỏi cảm thán ông chủ của bọn họ quả nhiên là lợi hại, bất cứ tình huống nào cũng có thể giải quyết được!
-
Vẫn giống như mọi khi không sai biệt lắm, Tô Đào nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý khi đi theo Ninh Dã vào bên trong. Chẳng qua là dạo này số lần cô đến đây rất nhiều, mọi người cũng đã biết được thân phận của cô từ những nhân viên ở tầng cao nên ánh mắt bọn họ nhìn cô không còn ái muội khác thường nữa mà chuyển thành hâm mộ.
Sau khi đến tầng cao nhất, Ninh Dã dẫn Tô Đào vào phòng làm việc của mình xong thì liền cùng trợ lý Trương đến phòng hợp.
Gần đây bởi vì Tô Đào có nhiều thời gian rảnh nên hai ngày trước trong lúc nhàm chán đã báo danh tham gia một chương trình thi đấu. Gần đây khi đến Ninh thị bên này ngoại trừ thời gian ở cùng với Ninh Dã thì còn lại đều ở trước máy tính gõ phiếu dự thi của mình.
Không bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tô Đào nhanh chóng lên tiếng: “Mời vào.”
Là một trong số những thư ký bên ngoài của Ninh Dã mang trái cây, đồ ăn vặt và một ly sữa bò vào cho cô.
Tô Đào nhìn thấy thì mỉm cười nói câu cảm ơn.
Nam thư ký kia lễ phép đáp lại, một lát sau dường như không nhịn xuống được nên bèn lên tiếng:
“Bà chủ, chúc bà chủ và ông chủ tân hôn vui vẻ!”
Tô Đào cảm thấy có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng hỏi:
“Là trợ lý Trương nói cho mọi người biết sao?”
“Không phải đâu, vừa nãy không phải ông chủ đã đăng trong vòng bạn bè sao! Hiện tại ảnh chụp màn hình đã truyền khắp công ty rồi!”
Tô Đào hoàn toàn không biết chuyện này, sau khi nam thứ ký kia rời đi liền lấy điện thoại ra kiểm tra vòng bạn bè.
Quả nhiên như lời thư ký vừa nói, đúng là Ninh Dã đã đăng bài trong vòng bạn bè, nội dung cũng rất đơn giản, chỉ có hai tấm ảnh kèm theo một dòng trạng thái【Được rồi, cuối cùng cũng mang được bạn nhỏ về nhà.】
Tấm ảnh đầu tiên là ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn đã gửi cho lão phu nhân xem, tấm còn lại là ảnh cô đang ngủ, không biết chụp lén từ lúc nào.
Phía dưới có rất nhiều bình luận, có Dương Phàm, có lão phu nhân và rất nhiều người cô không quen biết.
Bình luận của mọi người đều tương tự nhau, hầu như là chúc Ninh Dã tân hôn hạnh phúc. Riêng chỉ có phong cách bình luận của Dương Phàm và lão phu nhân là hơi khác biệt.
**Dương Phàm**: Đồ con “cún”!! Thế mà dám kết hôn sớm hơn tớ!!!
**Dương Phàm**: **@Bắc Đông**: bảo bối mau nhìn xem! Lãnh chứng rất đơn giản đó! Khi nào chúng ta có thời gian cũng đi lãnh chứng đi?
**Bắc Đông**: **@ Dương Phàm**: Cút.
**Dương Phàm**: **@Bắc Đông**: Được rồi.
**Ninh Lam**: Cháu dâu của bà thật là xinh đẹp!!
**Ninh Dã**: **@Ninh Lam**: Vâng, vợ cháu quả thật là xinh đẹp.
**Dương Phàm**: **@Ninh Dã**: Nhìn xem nhìn xem, bộ dáng này của cậu là đang muốn khoe khoang với toàn thế giới!!! Biết là vợ của cậu rồi! Không cần nói nữa!
**Ninh Dã**: **@Dương Phàm**: Tớ vui.
Tô Đào nhìn bọn họ cãi nhau thì không khỏi cong cong khóe môi.
Một ít cảm xúc mơ hồ lưng chừng trong lòng không hiểu sao lập tức biến thành nhẹ nhàng và kiên định.
Một lúc sau, cô cũng để lại một bình luận dưới bài đăng của Ninh Dã.
【Ninh tiên sinh, tân hôn vui vẻ.】