-
"Là loại siêu mỏng sao?"
Thanh âm của hắn không quá đứng đắn, tầm mắt chuyển từ cái hộp trong tay sang đến khuôn mặt của Tô Đào, đáy mắt lộ rõ ý cười xấu xa.
Không biết có phải nguyên nhân là do ánh đèn mờ nhạt trong phòng hay không mà hai má của Tô Đào đỏ lên thấy rõ.
"Anh trả lại cho em!"
Cô nhìn chằm chằm vào hắn, mái tóc vẫn chưa khô hẳn nên dính trên mặt một chút, khuôn mặt vốn chỉ nhỏ bằng bàn tay trông lại càng nhỏ hơn.
"Không phải vừa nãy em mới ném đi sao? Anh nhặt được thì nó là của anh." Cánh tay cầm cái hộp còn cố ý giơ cao lên, dáng vẻ vẫn rất lưu manh.
Tô Đào biết Ninh Dã đang cố ý trêu mình nên cô cũng không tiếp tục nhiều lời nữa, bắt đầu nhảy lên với tay muốn đoạt cái hộp lại.
Ninh Dã thấy bạn nhỏ nhà mình khó có khi hoạt bát như vậy nên trong lòng lại càng muốn trêu chọc cô. Hắn vẫn tiếp tục giơ cánh tay lên cao rồi từng bước từng bước chậm rãi lùi về phía sau. Tô Đào nhảy lên mấy lần thì phát giác ra ý tứ của hắn, thở phì phò rồi đột nhiên nhào tới phía trước.
Động tác của cô quá bất ngờ nên Ninh Dã không kịp phản ứng lại, bước chân đang lùi về sau cũng không vững nên hai người lập tức đều ngã về phía sau. Cũng may sau lưng chính là giường ngủ nên bọn họ trực tiếp ngã vào trên giường, Ninh Dã theo bản năng ném cái hộp xuống sàn nhà rồi dùng tay ôm chặt bảo vệ Tô Đào.
Tô Đào vừa mới tắm xong, bộ đồ ngủ mặc trên người tuy rất bảo thủ, lúc đứng trông cũng rất bình thường nhưng mà bên trong...
Vì vậy nên lúc hai người dính chặt với nhau thì Ninh Dã ngay lập tức liền cảm giác được có gì đó không ổn. Một giây sau sắc mặt hắn liền thay đổi, nơi nào đó cũng càng lúc càng nóng.
Tô Đào vẫn còn chưa phát hiện ra, cô có chút sốt ruột giãy giụa muốn đứng dậy.
"Em đừng động." Ninh Dã lên tiếng ngăn lại động tác của cô, thanh âm có chút trầm.
Tô Đào ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Trên người cô có mùi rất thơm, cũng không biết là mùi sữa tắm hay là mùi dầu gội, phảng phất ngòn ngọt, rất giống mùi của quả cam.
Mùi vị kia cùng với đôi mắt ướt dầm dề của cô đều hướng về phía Ninh Dã, hắn cảm giác máu toàn thân mình như đang sôi lên, tất cả nhanh chóng chảy xuôi đến cùng một vị trí trong cơ thể. Rốt cuộc là nhịn không nổi nữa, hai tay ôm chặt lấy cô rồi dùng sức xoay người một cái, trực tiếp đem người đè dưới thân mình.
Tô Đào còn chưa kịp phản ứng lại thì một trận trời đất quay cuồng đã ập đến, giây tiếp theo môi cô đã bị chặn lại.
Lần này Ninh Dã nhiệt tình hơn bất cứ lần nào trước đây, hơi thở của hắn cực kỳ nóng bỏng, một tay đặt sau ót cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Tô Đào rõ ràng cảm giác được nơi nào đó của hắn có biến hoá, nụ hôn cũng càng lúc càng thêm sâu, cô nhắm mắt lại thừa nhận sự nhiệt tình đó.
Mãi rất lâu sau Ninh Dã mới chịu buông ra.
Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi môi của Tô Đào đã sưng đỏ, bên trong hai mắt cũng xuất hiện một tầng nước mỏng như sương mù mênh mông, bộ dáng giống hệt như vừa mới bị hung hăng khi dễ.
Hắn lại hôn lên môi đỏ của cô thêm một cái, con ngươi hẹp dài tràn ngập dục vọng.
"Món đồ kia từ đâu mà có?"
Tô Đào bị hôn đến mơ mơ màng màng, chốc lát sau cô mới hiểu ra Ninh Dã đang hỏi gì, hai má lại càng thêm đỏ, mí mắt hơi rũ xuống một chút, hàng mi dài che khuất nửa con ngươi.
"Bọn Đại Linh lén nhét vào hành lý của em..."
Cô nghe được rõ ràng Ninh Dã cười hừ một tiếng, lồng ngực cũng có chút chấn động.
Môi hắn lại lần nữa dán lên, một đường ái muội hôn từ tai đến cổ, cuối cùng còn cắn nhẹ ở cổ cô một cái.
"Vậy em nói xem, chúng ta có phải hay không là không nên phụ lòng tốt của bọn họ?"
Tô Đào hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Ninh Dã, cô muốn cự tuyệt, cô cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nhưng mà... cô lại có thể rõ ràng cảm nhận được khát vọng của hắn.
Một lát sau, cô run rẩy nhắm hai mắt lại, cánh tay mảnh khảnh cũng chậm rãi nâng lên ôm lấy cổ hắn.
Ninh Dã thấy Tô Đào đáp lại thì động tác càng thêm tuỳ ý, lực đạo trong tay cũng tăng thêm không ít. Tuy nhiên một lúc sau hắn lại cảm nhận được người trong ngực mình đang không ngừng run rẩy nên động tác trong tay hơi khựng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô gái nhỏ đang dùng sức nhắm chặt hai mắt, cả khuôn mặt cũng hiện lên vẻ nhẫn nại. Trong nháy mắt Ninh Dã thanh tỉnh không ít, hắn nhìn kỹ Tô Đào một lúc rồi lại lần nữa cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn lần này ôn nhu hơn rất nhiều, dần dần hóa giải được sự khẩn trương và bài xích của cô gái nhỏ nhưng vào lúc cô rõ ràng không còn bài xích nữa thì hắn lại chậm rãi hít sâu một hơi rồi ngừng lại.
Tô Đào mông lung mở hai mắt ra, phía trên đỉnh đầu là đèn treo, ánh sáng chiếu thẳng xuống có hơi chói mắt.
Lúc này Ninh Dã đang ghé vào bên cổ cô thở khẽ, hơi thở vẫn nóng bỏng như cũ nhưng Tô Đào cảm giác được hắn đang cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau hơi thở của hắn dần bình ổn lại, khuỷu tay dùng sức chống đỡ thân thể.
Tô Đào có chút do dự vì cô vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt ở nơi đó, suy nghĩ một chút rồi mềm giọng lên tiếng.
"Anh..."
Ninh Dã vuốt nhẹ tóc cô rồi hôn lên trán cô một cái.
"Anh cái gì mà anh, hôm nay là do thấy em quá đáng thương nên tạm thời sẽ không khi dễ em nữa." Nói xong lại cắn nhẹ lên chóp mũi cô.
"Nhưng đừng nghĩ là anh sẽ luôn bỏ qua cho em, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ đòi lại hết cả vốn lẫn lãi những thứ mà em thiếu anh."
- 🅆🄰🅃🅃🄿🄰🄳: 𝗚𝗮𝘂𝗦𝘁𝗼𝗿𝗲
Hôn lễ của Ninh Dã và Tô Đào vẫn được định ngày tổ chức vào tháng mười. Vốn dĩ lão phu nhân muốn tìm vị đại sư kia hỏi lại một chút nhưng không biết vì sao mà mấy hôm trước đi tìm thì nghe nói đại sư đã bị gọi đến đồn công an nói chuyện vì có người báo ông ấy lén lút làm những hoạt động phi pháp.
1
Lão phu nhân vẫn luôn buồn bực vì chuyện này, hôm nay còn lôi kéo Tô Đào cùng mắng kẻ đáng ghét dám gọi điện thoại báo cảnh sát kia.
Tô Đào nhớ lại mấy hôm trước lúc ngồi ăn sáng cùng Ninh Dã thì có thấy hắn vừa ăn vừa nhàn nhã dặn dò trợ lý Trương vài câu, không hiểu sao cô lập tức cảm thấy đây chính là trò mà Ninh Dã làm ra.
Nhưng Ninh Dã vẫn không có chút chột dạ nào, vẫn ngồi bên cạnh thong thả gọt táo cho một già một trẻ.
Lão phu nhân đang ở bên kia lẩm bẩm thì điện thoại của Ninh Dã bỗng nhiên vang lên.
Hắn vẫn đang gọt táo nên quay qua nói với Tô Đào ngồi bên cạnh.
"Bạn nhỏ, nghe máy giúp anh một chút."
Tô Đào cầm điện thoại đang đặt trên bàn trà lên, thấy tên người gọi trên màn hình là trợ lý Trương thì nghĩ là đối phương muốn báo cáo chuyện công việc gì đó với Ninh Dã nên liền bấm mở loa ngoài.
Ngữ khí của trợ lý Trương vẫn giống với lúc bình thường báo cáo công việc nhưng lời nói ra lại ngoài dự đoán mọi người.
"Tiểu Ninh tổng, đồn cảnh sát bên kia đã nói lại với tôi, vị đại sư kia không sai biệt lắm..."
Ninh Dã nghe đến đây liền cảm thấy thật muốn chửi tục một câu, cũng không đoái hoài gì tới việc trong tay có phải là đang dính nước táo hay không, vội vàng vươn tay bấm tắt điện thoại nhưng rõ ràng là đã muộn.
Lão phu nhân ở phía bên kia đã sớm phản ứng lại, trong nháy mắt liền đứng lên đi qua chỗ Ninh Dã.
"Cái thằng tiểu tử thúi này! Bà còn đang nói sao bỗng nhiên đại sư lại vô duyên vô cớ bị người ta báo cảnh sát! Rốt cuộc là cháu đang nghĩ cái gì vậy hả!"
Lão phu nhân vừa mắng vừa xuống tay đánh người, trong quá trình đó còn thuận miệng nói ra chuyện trước đó đại sư nói Ninh Dã có vấn đề ở phương diện kia.
Tô Đào ở bên cạnh nghe thấy thì vô cùng sửng sốt, nhân lúc lão phu nhân đánh mệt rồi nên tạm nghỉ đi uống nước thì cô mới do dự lên tiếng hỏi:
"Lời mà bà vừa mới nói... Là như em nghĩ, cái kia không được sao?"
Ninh Dã quả thực là tức chết, sau lưng vẫn còn đang đau rát vì lão phu nhân ra tay quá mạnh, còn chưa kịp "bán thảm" thì đã nghe thấy cô hỏi một câu như vậy.
Hắn hơi nghiêng người qua, thân ảnh chặn trước tầm mắt cô, cắn răng mà nói:
"Anh có được hay không em không biết sao? Đêm đó là ai ở dưới người anh ngay cả mắt cũng không dám mở hả?"
Trong nháy mắt Tô Đào lại nhớ tới chuyện đêm hôm đó, lập tức liền không dám đối mặt với hắn.
Điện thoại của Ninh Dã lại vang lên lần nữa, người gọi đến vẫn là trợ lý Trương.
"Nói." Ninh Dã ngồi thẳng người lên, ngữ khí không được tốt lắm.
Trợ lý Trương căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, ở đầu bên kia hoảng sợ mà lên tiếng:
"Tiểu Ninh tổng, một lát nữa chúng ta sẽ có một cuộc họp về hạng mục mới với Tề thị bên kia, bây giờ hẳn là nên xuất phát..."
"Đã biết."
Sau khi cúp điện thoại thì Ninh Dã lạnh mặt đứng dậy, vốn là muốn trực tiếp cầm điện thoại đi luôn nhưng đi được vài bước thì thấy Tô Đào vẫn còn đang ngồi yên trên ghế sô pha nên bước chân khựng lại, lần nữa vòng về túm lấy tay cô, cái gì cũng không nói, đi thẳng ra ngoài.
Trước đó hai người bọn họ đã thương lượng tốt với nhau, trước khi kết hôn thì Tô Đào sẽ tạm thời ở nhà chuẩn bị cho chuyện hôn lễ, cũng vừa lúc có nhiều thời gian để ở bên Tô Quốc Vĩ. Nhưng chẳng qua gần đây Tô Quốc Vĩ vẫn đang đi công tác ở nơi khác nên cô vẫn luôn ở lại biệt thự bên này, ban ngày đều sẽ bị Ninh Dã lôi kéo đến công ty cùng hắn, buổi tối cả hai sẽ cùng bàn về chi tiết trong hôn lễ với lão phu nhân.
Sáng nay Ninh Dã phải đến công ty, bình thường cô sẽ đều đi theo nhưng vừa nãy rõ ràng là hắn có chút tức giận, cô không biết phải làm sao nên liền không nhúc nhích. Chẳng qua không ngờ là Ninh Dã sẽ lại quay về kéo cô đi.
-
Sau khi lên xe sau Ninh Dã không dán sát vào Tô Đào như mọi ngày mà lại yên tĩnh ngồi một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, quanh thân khí lạnh bao trùm. Ngay cả tài xế ở phía trước cũng phát giác ra được có gì đó không thích hợp nên cũng không tùy ý như mọi khi, lưng ưỡn lên ngồi thẳng tắp.
Trong lòng Tô Đào thở dài một tiếng, mấy lần muốn nói lại thôi, sau đó thật sự không còn biện pháp nào khác nên bắt đầu mở điện thoại ra tìm người giúp đỡ.
Trước đó không lâu Chung Giai Giai cũng đã có bạn trai, nghe nói tính cách anh chàng đó là kiểu chó săn nhỏ thích ăn dấm, bình thường đều thích đòi Chung Giai Giai phải dỗ dành. Tô Đào ngẫm lại thì cảm thấy cô bạn hẳn là cực kỳ có kinh nghiệm nên trực tiếp nhắn WeChat qua.
【WeChat】Tô Đào: Giai Giai...
Chắc là Chung Giai Giai đang chơi điện thoại nên đáp lại rất nhanh.
【WeChat】Chung Giai Giai:? Cậu gửi qua dấu ba chấm như vậy thì tuyệt đối là có chuyện. Làm sao vậy?
【WeChat】Tô Đào: Thì... Nếu cậu chọc giận bạn trai cậu thì làm cách nào để dỗ vậy?
【WeChat】Chung Giai Giai:??? Cậu chọc giận anh Ninh Dã nhà cậu rồi? Không thể nào? Mấy ngày trước lúc cùng nhau ăn cơm tớ thấy anh ấy vô cùng sủng cậu mà, sao anh ấy có thể tức giận với cậu được chứ!
Tô Đào về Bắc Thành chưa được hai ngày thì Chung Giai Giai đã kìm nén không được nói muốn gặp nhau. Khi đó Ninh Dã một chút cũng không muốn thả cô đi nên liền dứt khoát đề nghị cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Trên bàn cơm Tô Đào được Ninh Dã chăm sóc như một đứa nhỏ, tôm lột sạch vỏ rồi mới đưa cô ăn, canh thổi nguội rồi mới cho cô uống... Mấy chuyện này thì thôi đi nhưng chuyện khiến Chung Giai Giai cảm thấy nghẹn lời nhất chính là sau khi cơm nước xong xuôi, hai tay của Tô Đào đều là do Ninh Dã cầm khăn ướt lau cho! Lau kỹ càng từng ngón từng ngón một!
Chung Giai Giai vô cùng ghen tỵ, buổi tối lúc về nhà còn ầm ĩ với bạn trai nhà mình một trận, nói rằng sự quan tâm của bạn trai dành cho cô ấy không bằng một nửa sự quan tâm của Ninh Dã dành cho Tô Đào.
Nhưng sao mới có mấy ngày thôi mà bỗng nhiên vị kia nhà Đào Đào lại tức giận rồi?
Tô Đào ở bên này cũng cảm thấy rất xấu hổ, cô không nghĩ ăn ngay nói thật, do dự một lúc lâu rồi mới nhắn qua một tin.
【WeChat】Tô Đào: Thì là... tớ nghi ngờ một chút năng lực của anh ấy.
1
【WeChat】Chung Giai Giai:????
Tô Đào còn tưởng rằng cô bạn đang hỏi là năng lực gì, đang không biết nên nói như thế nào thì Chung Giai Giai đã nhắn qua.
【WeChat】Chung Giai Giai: Năng lực kia sao?
Tô Đào: "..."
Tuy rằng bạn tốt cũng không nói rõ ra là gì nhưng cô biết rằng đối phương đã hiểu.
【WeChat】Chung Giai Giai: Chuyện này của câu quá khó giải quyết, trước kia bọn tớ chỉ là tiểu đả tiểu nháo* mà thôi, bạn trai giận dỗi thì tớ tùy tiện ôm ấp hôn hít nói mấy câu dễ nghe là dỗ được nhưng vấn đề của cậu thì...
*tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ những việc lặt vặt nhỏ bé, mang ý nghĩa trêu đùa hài hước.
【WeChat】Chung Giai Giai: Khả năng là phải dùng đến liều thuốc mạnh hơn.
-
Thật ra từ lúc lên xe Ninh Dã vẫn luôn chờ Tô Đào lên tiếng nói gì đó. Thậm chí hắn còn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa hối hận, đáng lẽ ngày hôm đó không nên dễ dàng buông tha cho cô, nếu vậy thì cô sẽ không dễ dàng đi theo lão phu nhân nghi ngờ năng lực của hắn.
Đợi cả buổi vẫn không thấy người bên cạnh lên tiếng, hắn thật sự không nhịn được nữa nên giả bộ lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua. Kết quả đúng thật là không ngờ, Tô Đào vậy mà đang ở bên kia vui vẻ nhắn tin WeChat! Một chút ý tứ muốn dỗ hắn cũng không có!
Ninh Dã tức chết, thiếu chút nữa là kìm chế không được mà đem người ôm chặt vào lòng hung hăng khi dễ trừng phạt một trận.
Sau khi xuống xe, khí lạnh quanh thân Ninh Dã càng tăng thêm. Chẳng qua hắn vẫn giữ thói quen như trước đây, vòng qua cửa xe bên kia đỡ Tô Đào xuống.
Lúc đi vào công ty hắn vẫn không nói gì nhưng tốc độ đi vẫn rất chậm theo bước chân của Tô Đào.
Đi được một đoạn thì bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình bị kéo kéo, hắn làm bộ như không cảm nhận được gì, bước chân vẫn không ngừng.
Một lát sau cánh tay lại bị kéo thêm lần nữa, người đi phía sau cũng dứt khoát dừng bước lại.
"Làm gì vậy?"
Ninh Dã lạnh mặt hỏi, bởi vì không dám phát giận quá mức với cô gái nhỏ nên ngữ khí lúc này của hắn có chút không được tự nhiên.
Tô Đào cũng không bị hắn dọa chút nào, ngẩng đầu lên hỏi:
"Anh vẫn còn tức giận sao?"
"Em nói thử xem?"
"Vậy anh nói với em một chút xem làm sao để anh không tức giận nữa, em muốn anh đi với em đến một chỗ này."
Lúc Tô Đào nói chuyện còn cười tủm tỉm chọc cho trong lòng Ninh Dã phát ngứa, thiếu chút nữa là không giả bộ được nữa.
"Đi chỗ nào?" Hắn cố nén tâm tình, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Cục Dân chính đó."
Ninh Dã nghe xong thì hơi nhướng mày.
"Giai Giai nói ngày mai ngày tháng vừa đẹp, thích hợp đến Cục Dân chính để lãnh chứng cho nên..."
Tô Đào vừa nói vừa lắc lắc cánh tay hắn, đôi mắt sáng ngời, bên trong như có chứa hàng ngàn ngôi sao nhỏ.
"Anh đi với em có được không?"
_