Tuyển tập đề Olympic toán và trò chơi ghép hình thì có thể đặt mua trên mạng, cái đầu tiên thì có thể dễ dàng mua được nhưng cái còn lại thì… hình như có rất ít người bán trò chơi ghép hình 10000 mảnh.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên cau mày lại lẩm bẩm.
"Mình đã quên hỏi anh ấy thích ghép hình gì rồi…"
Lúc Tô Đào còn đang ghi ghi chép chép thì Tô Quốc Vĩ ở bên ngoài gõ gõ cửa phòng cô.
Tô Đào không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói.
"Cha vào đi ạ, cửa không khóa."
Tô Quốc Vĩ đẩy cửa đi vào, trong tay bưng theo một đĩa trái cây mới cắt xong, ông hỏi con gái.
"Mới sáng mà con đã chạy đi đâu vậy, có chuyện gì gấp sao?"
Tô Đào cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, không biết phải nói với cha như thế nào nên chỉ cười rồi trả lời đơn giản.
"Con đi tìm một người ạ. Cha cứ đặt trái cây xuống bàn đi, lát nữa con sẽ ăn sau."
Tô Quốc Vĩ mỉm cười gật đầu nhưng khi duỗi tay đặt đĩa trái cây lên bàn thì ông lại vô tình thấy được những thứ con gái ghi trong sổ, đáy mắt liền xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Đây là..."
Tô Đào chần chờ, cuối cùng vẫn nói thật với cha.
"Là một... người bạn của con, khi còn nhỏ cậu ấy có chút khó khăn, gần đây sau khi nghe được chuyện của cậu ấy thì con cảm thấy mình nên làm chút gì đó nên liền nghĩ là sẽ bổ sung lại tuổi thơ cho cậu ấy."
Tô Quốc Vĩ lại nhìn nhìn những thứ cô ghi trên sổ rồi hỏi:
"Là nam sao?"
Tô Đào gật đầu.
Tô Quốc Vĩ không dấu vết mà nhíu nhíu mày nhưng sau đó ông cũng không hỏi tiếp về chuyện này nữa, chỉ dặn dò Tô Đào ăn trái cây trước rồi muốn làm gì thì làm.
Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi ra khỏi phòng của con gái thì trong lòng Tô Quốc Vĩ vẫn không ngừng nghĩ thầm. Tô Đào nhà ông từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, bạn bè cũng không nhiều và hầu như không có bạn khác phái. Có thể khiến con bé phải dụng tâm đối xử như vậy thì nhất định là có địa vị không hề thấp ở trong lòng con bé.
Tuy rằng con gái đã thành niên nhưng ông vẫn cảm thấy con bé là một cô gái nhỏ ngây ngô mờ mịt. Bây giờ trong lòng con bé lại đột nhiên xuất hiện một đứa con trai khiến người cha già như ông không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều đứa con trai hay đi lừa gạt tình cảm của mấy cô gái ngây thơ, đặc biệt là cái kiểu giả vờ có tuổi thơ thê thảm như thế này, rõ ràng đây là đang muốn nhận được sự đồng cảm của Đào Đào nhà ông. Tô Quốc Vĩ càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, trong lòng đã bắt đầu xếp người "bạn" không biết tên kia của Tô Đào vào hàng ngũ nhân vật nguy hiểm.
Ông lại tiếp tục nghĩ chờ sau này gặp lại Ninh lão phu nhân thì sẽ lặng lẽ hỏi một chút xem bà ấy có biết người "bạn" này rốt cuộc là ai hay không.
-
Ba ngày sau chính là thời điểm mà Tô Đào hẹn với Ninh Dã đi đến công viên giải trí.
Ngày hôm đó cô dậy rất sớm, lúc Tô Quốc Vĩ còn chưa rời giường thì cô đã đánh răng rửa mặt thay đồ xong xuôi, hơn nữa còn nhắn tin Wechat cho Ninh Dã để nhắc nhở hắn về thời gian gặp mặt.
Người ở đầu bên kia trả lời lại rất nhanh, là một tin nhắn âm thanh, vẫn là kiểu nói chuyện lười biếng như cũ.
"Bạn nhỏ, hôm nay em mặc quần áo màu gì vậy? Nói cho anh nghe để anh tham khảo một chút nào.”
Tô Đào theo bản năng nhắn qua hai chữ【màu trắng】, một lát sau cô mới phản ứng lại.
【WeChat】Tô Đào: Tham khảo cái gì ạ?
Hắn không đáp lại vấn đề của cô mà lại gửi đến một tin nhắn âm thanh khác.
"Khoảng mười phút nữa anh sẽ ra cửa, anh đến đón em nhé?"
Tô Đào nhanh chóng từ chối rồi hẹn với hắn là hai người sẽ gặp nhau ở cửa công viên giải trí. Sau đó cô quàng khăn quàng lên cổ, đội mũ lên rồi vội vàng ra cửa.
Nãy giờ Tô Quốc Vĩ vẫn luôn lặng lẽ ở trong phòng lắng nghe động tĩnh, thấy con gái đã đóng cửa rời đi thì ông ấy mới nhanh chóng chạy ra ban công đứng xem. Khoảng nửa phút sau cô gái nhỏ xuất hiện dưới lầu, bộ dáng nhìn qua trông rất gấp, một đường chạy chậm ra cửa tiểu khu, sau đó vẫy tay gọi taxi, ngồi lên rời đi.
Tô Quốc Vĩ càng thêm chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình, ông cảm thấy con gái bảo bối nhà mình chắc chắn đã gặp phải đẳng cấp tra nam rồi! Nếu không thì… bình thường, nếu là một đứa con trai có lương tâm thì sao có thể không đến đón con người ta chứ!
Tô Quốc Vĩ càng nghĩ càng giận, nếu không phải mấy ngày nay ông còn có công việc cần phải vội vã xử lý thì hiện tại ông nhất định sẽ đi đến Ninh gia, tìm Ninh lão phu nhân hỏi rõ ràng một chút!
-
Tài xế đưa Ninh Dã đến cổng chính của công viên giải trí, lúc xuống xe thì hắn đã thấy Tô Đào đứng ở đằng xa.
Hôm nay cô gái nhỏ mặc toàn màu trắng, đồ trắng, mũ trắng, khăn quàng cổ cũng là màu trắng. Nửa khuôn mặt nhỏ chôn bên trong khăn quàng cổ chỉ để lộ ra một đôi mắt đen bóng như con hamster nhỏ.
Ninh Dã nhấc chân dài đi đến chỗ chú hamster nhỏ kia.
Vốn dĩ Tô Đào vẫn đang nghĩ xem phải giải thích với hắn như thế nào về việc hôm hay chỉ có mỗi hai người bọn họ, kết quả vừa nhấc mí mắt lên thì đã thấy thân ảnh của hắn, cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Ninh Dã hôm nay mặc một cái áo khoác màu trắng, thói quen ăn mặc trước giờ của hắn nếu không phải màu đen thì cũng là màu xám đậm, loại phong cách sáng ngời sạch sẽ như thế này thật sự rất ít thấy.
Cô gái nhỏ lại nhớ đến lời hắn hỏi mình lúc còn ở nhà, dù không có kinh nghiệm thì lúc này cô cũng có thể đoán ra được ý tứ của hắn.
Ninh Dã đến gần cô, câu đầu tiên mà hắn nói chính là:
" Ây da, thật là trùng hợp nha, chúng ta đều mặc màu trắng này."
2
"..."
Thấy Tô Đào không nói gì nên hắn lười biếng cong môi cười rồi giơ tay bóp bóp cục len trên chóp mũ của cô.
“‘Cậu bạn nhỏ’ mà em nhắc đến đâu rồi?”
Trong nháy mắt Tô Đào phản ứng lại, "a" một tiếng rồi cụp mắt xuống tránh né tầm mắt của hắn.
"Nhà em ấy bỗng nhiên có việc, hôm nay không thể đi cùng chúng ta được..."
Thanh âm của cô mềm mại, vì đang nói dối nên bộ dáng rất không được tự nhiên.
Ninh Dã thấy cô phản ứng như vậy thì trong lòng liền mềm đến rối tinh rối mù. Hắn không trêu cô nữa, giơ tay trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi vào bên trong công viên giải trí.
"Cậu nhóc kia không đến cũng không sao, hai người chúng ta đi chơi với nhau là được. Vừa hay lúc còn nhỏ anh chưa từng được ai dẫn đến công viên giải trí chơi cả, hôm nay xem như là bù đắp đi.”
Tô Đào nghe xong, đáy mắt xuất hiện một tầng mềm mại, cô cong cong mắt cười một cái rồi đáp.
"Vâng ạ!"
Sắp đến Tết Âm Lịch nên khắp nơi ở Bắc Thành đều giăng đèn kết hoa, vô cùng có không khí Tết.
Bên trong công viên giải trí cũng được trang trí thành màu đỏ rực, hai bên lối đi bộ đều treo đèn lồng màu đỏ.
Sau khi đi vào Tô Đào liền vô cùng phấn khích, ý cười trên mặt vẫn luôn không ngừng. Ninh Dã thấy vậy cũng bất giác mà cười theo cô.
Hai bên đường đi đều có các quầy hàng bán những chiếc băng đô cài tóc và vài món đồ chơi nho nhỏ, lúc đi ngang qua, Tô Đào bỗng nhiên nhớ tới những những hạng mục nhỏ khác trong quyển sổ. Vì thế, cô chớp chớp mắt túm lấy ống tay áo của Ninh Dã, nói.
"Anh ơi, chúng ta mua cài tóc đi."
"..."
Ninh Dã đã sớm biết bản thân mình sẽ không thoát nổi. Lúc hắn nói với cô một đống những thứ linh tinh rối loạn kia, cái đầu tiên chính là đeo cài tóc có hình vật hoạt hình…
Cô gái nhỏ đặc biệt tích cực lôi kéo hắn đi đến một quầy hàng nhỏ.
Có thể là vì để phối hợp với chủ đề của công viên giải trí nên trong quầy hàng này những món đồ nhỏ màu đỏ là chiếm đa số. Chủ quầy hàng là một ông lão, trong tay ông ấy đang ôm một cái bình giữ nhiệt, vì ngồi bên cạnh một đống đồ vật nho nhỏ đáng yêu nên trông ông có vẻ trẻ ra.
"Cô gái nhỏ, mua cài tóc sao? Nơi này của ta có hình Thụy lợi và hoa hồng đấy, đặc biệt thích hợp với những đôi tình nhân trẻ tuổi, cháu và bạn trai đeo thử mà xem!"
Thụy lợi và hoa hồng* là nhân vật truyện đang nổi gần đây, Chung Giai Giai vô cùng mê mệt nên vẫn luôn nhắc tới với Tô Đào nhưng cô không nghĩ tới ở nơi này cũng sẽ có.
*Thụy lợi và hoa hồng: convert để tên nhân vật thành tên tiếng Trung như vậy luôn nên mình cũng không biết đây là nhân vật hoạt hình nào??? Ai biết chỉ giúp mình với ạ.
Chẳng qua.... Tô Đào có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Không phải bạn trai đâu ạ..."
Cô nói xong thì chỉ cúi đầu chọn cài tóc, cũng không nhìn phản ứng của ông cụ ở đối diện.
Cụ ông đã bày hàng buôn bán ở đây lâu năm nên đôi mắt cũng ‘độc’ hơn so với người bình thường, ông chỉ cần nhìn qua hai người bọn họ liền hiểu rõ.
Hai người nam nữ quen biết bình thường sẽ cùng nhau kết đôi đi đến công viên giải trí sao? Hiện tại hai người này tuy không phải quan hệ bạn trai bạn gái nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành mà thôi! Ông cụ nghĩ như vậy, cười ha hả nhìn về phía Ninh Dã đang đứng bên cạnh.
"Cô gái nhỏ thẹn thùng nhỉ!"
Ninh Dã nhìn Tô Đào đang cúi đầu lựa chọn cài tóc, cười một cái rồi đáp lại ông cụ.
"Vâng, quả thật là rất thẹn thùng."
Tô Đào: "..."
Cô chịu không nổi nữa, vội vàng chọn một cái cài hình Thụy Lợi đưa cho Ninh Dã rồi muốn tính tiền rời đi.
Ninh Dã nhìn cài tóc trong tay, nhướng mày ngăn cô lại.
"Em không đeo sao?"
"..."
Tô Đào không biết nên nói như thế nào, tuy rằng ngày thường cô rất thích những đồ vật nho nhỏ đáng yêu nhưng mà cái cài tóc này nhìn kiểu gì cũng thấy quá ngây thơ, cô thật sự không muốn cài nó lên đầu...
Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh căn bản không để cho cô có cơ hội từ chối, hắn thuận tay cầm lấy một cái cài tóc khác trong quầy hàng cài lên đầu cô, cái hắn lấy chính là cái có hình nhân vật người yêu của Thụy Lợi.
Vừa nãy lúc đi vào công viên được một lúc thì Tô Đào cảm thấy có chút nóng nên đã sớm gỡ mũ len xuống, lúc này xem ra là tạo cơ hội để Ninh Dã hành động thuận tiện hơn.
Cài tóc được cài lên đầu cô gái nhỏ, hai bên được gắn hai cái lò xo có dán hình nhân vật hoạt hình cứ lắc qua lắc lại khiến cô lại càng thêm mềm ngọt đáng yêu.
Ninh Dã cảm thấy vô cùng vừa lòng, thuận tay cũng đeo cài tóc lên cho mình rồi nói:
"Được rồi, bây giờ Thụy Lợi sẽ không còn cô đơn nữa, hai người thích nhau đã có thể đi cùng với nhau rồi.”
Lúc hắn nói chuyện, con ngươi lười biếng rũ xuống, tầm mắt dừng lại trên mặt cô gái nhỏ.
Tô Đào bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, cô không phản ứng lại, vội vàng quét mã tính tiền rồi cất bước đi tiếp vào khu bên trong.
Sáng sớm mùa đông, người đến công viên giải trí cũng không nhiều nên người xếp hàng để chơi trò chơi cũng không có bao nhiêu.
Tô Đào vốn chỉ là đang cắm đầu đi thẳng về phía trước thì bỗng nhiên lúc này cô thấy được ở xa xa đằng kia là tàu lượn siêu tốc đang lượn trong tầng sương trắng nên hai mắt liền sáng lên. Cô lôi kéo cánh tay áo của hắn chỉ chỉ về phía đó.
"Anh Ninh Dã, chúng ta chơi cái kia trước đi!"
"..."
Hứng thú của cô gái nhỏ rất cao, nhanh chóng lôi kéo Ninh Dã đến khu vực xếp hàng của trò tàu lượn siêu tốc.
Người ở chỗ đó rất ít, sau khi một nhóm khách chơi xong thì nhân viên công tác liền cho nhóm người đang xếp hàng tiến dần lên.
Lúc gần đến mình, Ninh Dã giả bộ lơ đãng nói:
"Ừ thì… anh cũng không nhất thiết một hai phải chơi trò này cho bằng được đâu, nếu em sợ độ cao thì chúng ta có thể…"
"Em không có sợ độ cao."
Tô Đào cắt ngang lời nói của hắn, vừa vặn lúc này tới lượt bọn họ lên tàu, cô gái nhỏ nhanh chóng giữ chặt lấy cánh tay hắn rồi nói.
"Đi thôi anh Ninh Dã! Đến lượt của chúng ta rồi!"
Trong ba phút tiếp theo, Ninh Dã đã thật sự biết được cái gì gọi là ‘tự làm bậy không thể sống’.
Tàu lượn siêu tốc lượn qua lượn lại trên cao, chốc lát vọt thẳng lên cao, chốc lát rơi thẳng xuống dưới, chốc lát lại úp ngược đầu xuống đất. Mãi đến lúc tàu dừng hẳn lại, Ninh Dã cảm thấy tay chân đều không thuộc về mình nữa rồi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
1
Lúc xuống khỏi tàu Tô Đào cũng có chút chóng mặt, cô vốn còn tưởng rằng Ninh Dã sẽ hào hứng mà bàn luận về ‘chuyến đi’ vừa nãy với mình nhưng không ngờ khi quay sang nhìn thì thấy sắc mặt của hắn còn tệ hơn cô.
Tô Đào nhanh chóng phản ứng lại, liền chạy tới đỡ lấy hắn một chút.
"Anh Ninh Dã, anh không sao chứ?"
Hắn vẫy vẫy tay ý bảo cô không cần đỡ, miễn cưỡng nhịn xuống cơn buồn nôn rồi nói:
"Không có việc gì, chỉ là do vừa nãy anh hưng phấn quá mức thôi, từ từ sẽ ổn."
Trong mắt Tô Đào có chút chần chờ, cô nghĩ thầm phản ứng này thật sự là do hưng phấn quá mức sao?
Một lát sau cô lại nói:
"Vậy... Nếu anh thật sự thích như vậy thì chúng ta đi thêm một lần nữa đi!"
Dù sao thì hiện tại cũng ít người, xếp hàng cũng không lâu lắm nên chơi thêm lần nữa cũng không sợ trễ thời gian.
Ninh Dã vừa nghe xong lời này thì trong lòng khẽ run, hắn túm chặt lấy cổ tay của cô, hít sâu một hơi rồi nói:
"Một lần là đủ rồi!"
1
Ngữ khí rất gấp, Tô Đào nghe xong lại ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, biểu tình mang theo chút nghi hoặc.
Ninh Dã nhìn ra được cô đây là đang cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp nên liền nhẫn nhịn, miễn cưỡng cười một cái rồi nói:
"Ý của anh là ở đây còn rất nhiều những trò khác nên chúng ta không nên cứ đứng đây chơi mãi một trò này."
Tô Đào nghe xong liền gật đầu, sau đó cũng không biết là nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên lại nhìn Ninh Dã cười cười nói:
"Em có tìm trên mạng rồi, ở đây ngoại trừ tàu lượn siêu tốc thì còn có thuyền hải tặc, nhảy bungee và nhiều trò trên cao khác nữa, chúng ta có thể đi chơi những trò này! Thời gian vẫn còn dài, hẳn là đủ để cho chúng ta có thể trải nghiệm hết!"
"..."
Mấy tiếng sau dường như Ninh Dã đã bị túm đi chơi hết tất cả những trò chơi ở trên cao trong công viên này, mỗi khi chơi xong một trò thì dạ dày của hắn lại bắt đầu cuồn cuộn như sóng biển. Nhịn rồi lại nhịn, khó khăn lắm mới nhịn được không nôn ra trước mặt cô.
Sau đó hắn thật sự chịu không nổi nữa, quyết định sẽ không để cho Tô Đào có cơ hội tiếp tục lôi kéo hắn đến những trò khác nên sau khi chơi nhảy bungee xong liền cường ngạnh kéo tay cô đến chỗ ngồi nghỉ rồi nói:
"Nghỉ ngơi trước đã, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Đào nhìn thấy dáng vẻ của hắn quả thật là có chút mệt mỏi nên cô cũng không miễn cưỡng nữa, cô đặt túi xuống rồi chủ động đi mua đồ ăn.
Sau khi Tô Đào rời đi, Ninh Dã nhận được tin nhắn WeChat của Dương Phàm.
【WeChat】Dương Phàm: Người anh em, đi chơi công viên giải trí rồi sao? Ngồi tàu lượn siêu tốc rồi sao? Vui vẻ không? Hạnh phúc không? Ha ha ha ha ha ha…
Ninh Dã mày nhíu, đầu ngón tay gõ gõ đáp lại một dòng chữ
【WeChat】Ninh Dã: Sao cậu biết?
【WeChat】Dương Phàm: Tiểu Tô Đào đã xác nhận lại với tớ! Ha ha ha em ấy hỏi tớ là có phải khi còn nhỏ cậu thích ngồi tàu lượn siêu tốc, thích đi tham quan nhà ma, thích mặc váy…
【WeChat】Dương Phàm: Chậc, tớ thấy vì để theo đuổi được em ấy mà cậu chơi lớn nhỉ, muốn dỗ em ấy vui mà ngay cả mạng cũng không cần nữa sao? Đây gọi là tình thú kiểu mới sao? Giả bộ nhu nhược để chiếm được sự đồng cảm của cô gái nhỏ sao?
Ninh Dã lười phản ứng lại nên liền thoát ra khỏi WeChat, tắt điện thoại.
Ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát nên hắn đã cảm thấy khá hơn, dưới chân cũng có cảm giác bình thường lại, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa.
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy cô gái nhỏ đang cầm trên tay hai cây kem ốc quế tiến lại đây, cảm giác không ổn liền quay trở lại.
Tô Đào đi đến đưa hai cây kem ốc quế đến trước mặt Ninh Dã rồi nhỏ giọng hỏi.
"Ở đây chỉ có vị sữa và vị dâu thôi, anh muốn ăn vị nào?"
Trong lòng Ninh Dã đang gào thét nói loại nào hắn cũng không muốn ăn nhưng ngoài mặt lại giả bộ nghiêm túc lựa chọn, cuối cùng cầm lấy cây có vị sữa.
Khi vị ngọt ngấy cùng lành lạnh tan ra trong miệng, trong lòng Ninh Dã liền cảm thấy thật tuyệt vọng. Nhưng cô gái nhỏ ở đối diện lại không hề phát hiện ra hắn có gì đó kì lạ vì cô đang mải mê ăn cây kem của mình, sau đó cô lại ngẩng đầu lên cười với hắn một cái.
"Thật ngọt~."
Cô gái nhỏ được đồ ngọt làm cho thoả mãn, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, in sâu vào trong tim hắn.
Lòng hắn nhũn ra, lại cố gắng ăn thêm một miếng, chịu đựng cái vị ngọt đáng ghét này. Thấy Tô Đào vẫn đang nhìn mình nên lại giả bộ miễn cưỡng cười một cái…
"Ừ, đúng là rất ngọt."
-
Lúc hai người ra về đã là khoảng ba, bốn giờ chiều.
Trước khi rời đi, Tô Đào trộm lấy cuốn sổ trong túi ra nhìn nhìn, sau khi xác nhận lại những hạng mục trong sổ hầu như đều đã được thực hiện thì liền lặng lẽ thở ra một hơi.
Ninh Dã thấy hết những hành động mà cô gái nhỏ vừa làm nhưng hắn không vạch trần. Hắn cho rằng hoạt động hôm nay hẳn là đến đây đã kết thúc rồi, vừa định nói sẽ dẫn cô đi ăn cơm chiều thì giây tiếp theo cô gái nhỏ lại do dự mà quay đầu sang nói:
"Anh Ninh Dã, à thì… em muốn đi mua váy, anh giúp em chọn một chút được không?"
"..."
Ninh Dã thật sự chịu không nổi nữa, hắn có thể chịu đựng cơn sợ độ cao, có thể nhẫn nhịn mà ăn kem ốc quế nhưng còn về trang phục nữ thì…
Hắn! Sao! Có! Thể! Chịu! Được!
1
Hắn không quan tâm lúc này có phải đang ở bên đường hay không, trực tiếp kéo cô gái nhỏ ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu đem khuôn mặt tuấn tú vùi vào cổ cô rồi nhẹ lên tiếng.
"Được rồi, bạn nhỏ à, anh biết là em đang muốn dỗ anh, tâm ý của em anh đã nhận đủ rồi, không cần phải tiếp tục nữa đâu."
Tô Đào nghe hắn nói xong cũng không thấy có gì ngoài ý muốn lắm vì mọi việc hôm nay cô làm đều rõ ràng như vậy, việc hắn đoán ra được cũng là chuyện sớm muộn.
Trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra vừa nãy lúc nhắc đến chuyện đi mua váy cô cũng rất do dự. Cô còn nghĩ nếu lúc đó Ninh Dã không có phản ứng gì thì cô phải nói dối thế nào để có thể đưa cái váy đã mua được cho hắn.
Nghĩ nghĩ một lát, cô đem lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng từ mấy ngày nay nhẹ giọng nói ra.
"Anh Ninh Dã, hôm qua em vừa mơ thấy dì, dì đã nhờ em chuyển lời đến cho anh, dì nói cảm ơn anh vì đã khoẻ mạnh bình an lớn lên, lại còn trở thành một người lợi hại như vậy. Dì cảm thấy rất tự hào vì anh."
Ninh Dã thấy bộ dáng cô gái nhỏ nghiêm túc nói bậy nói bạ như vậy liền không khỏi cong môi cười, đầu vẫn còn đang chôn trong cổ cô, không hề có ý định ngẩng lên, tùy ý “ừ” một tiếng.
"Dì ấy còn nói... Những người nói anh là quái vật đều là những người không hiểu rõ về con người anh. Anh rất ưu tú, lại còn rất tốt nên những người bên cạnh anh đều rất thích anh."
Ý cười trên mặt Ninh Dã lại càng tăng, hỏi lại cô một câu:
"Những người bên cạnh anh đều thích anh sao? Trong đó cũng bao gồm bạn nhỏ đang đứng trước mặt anh đây sao?"
Tô Đào sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Ninh Dã sẽ phản ứng như vậy nên trong chốc lát cô không biết phải đáp lại thế nào.
Hắn chậm rì rì đứng thẳng người lên, ánh mắt lười biếng nhìn chằm chằm vào cô.
"Sao hả? Bạn nhỏ đang đứng trước mặt anh đây cũng thích anh sao?"
1
_