• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Đông dẫn Tô Đào đến một khách sạn ở nội thành.

Dọc theo đường đi cô gái nhỏ có chút không được tự nhiên, không phải là do sợ Bắc Đông sẽ làm ra chuyện gì đối với cô vì dù sao chị ấy cũng là bạn gái của anh Dương Phàm. Hơn nữa tuy rằng thời gian ở chung ngắn ngủi nhưng lúc nãy chị ấy đã giải vây giúp cô trên bàn mạt chược, xét từ chuyện này thì cũng không khó để nhìn ra được chị ấy là kiểu người mặt lạnh nhưng tâm tốt.

Nhưng dù có là người tốt thì… hai người cũng vừa mới quen biết nhau chưa được bao lâu.

Tính cách của Tô Đào vốn là hơi chậm nhiệt cộng với thẹn thùng, lúc này lại bị Bắc Đông kéo đi như vậy, quả thật là có chút chưa thích ứng được.

Nhưng mà không ngờ tới, chuyện khiến cô càng thêm không thích ứng được còn nằm ở phía sau.

Khách sạn kia là một khách sạn xa hoa 6 sao, vừa vào đến cửa đã có người phục vụ nhiệt tình tiến đến chào hỏi nhưng Bắc Đông chỉ nhàn nhạt gật đầu với người đó rồi trực tiếp lôi kéo Tô Đào đến thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng.

Khách sạn này có tổng cộng 28 tầng, sau khi thang máy lên đến tầng 28 kêu “ting” một tiếng, hai cánh cửa chậm rãi mở ra, âm thanh rung trời lập tức truyền tới.

Nhìn thoáng vào bên trong một chút đã thấy được một cái bể bơi xanh biếc. Bể bơi có thiết kế hình chữ U đặc biệt, chính giữa bể là một sân khấu lớn hình chữ T.

Bên cạnh bể bơi là khu vực đặt quầy buffet cùng với tháp rượu champagne, gần đó còn có mấy cái ghế sô pha dài nhưng hầu như không có người ngồi, mọi người đều đứng ở chỗ tháp champagne uống rượu nói chuyện phiếm.

Mà đáng nói đến hơn là bữa tiệc này chỉ thuộc về phái nữ. Các cô gái ở đây ai cũng diện trang phục nóng bỏng gợi cảm, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Bắc Đông dẫn Tô Đào tiến vào bên trong, ánh mắt của mọi người lập tức đổ về phía hai người bọn họ, ai cũng chạy đến vây quanh lại.

“Tớ nói này Bắc Đông à, bây giờ để mời được cậu thật quá khó! Lúc trước gọi điện thoại cho cậu sao cậu không nghe máy?”

“Đúng đó! Cậu đã quên hội chị em này rồi sao? Được rồi, nếu cậu không uống hai ly thì bọn tớ sẽ không tha cho cậu đâu!”

Bắc Đông dường như đã quen với việc bị các cô ấy nháo thành như vậy nên cũng không quá để ý. Cô ấy quay qua giới thiệu mọi người với Tô Đào.

“Tất cả đều là bạn của chị, tuy nhìn không quá đáng tin cậy nhưng đều là người tốt, em không cần phải sợ đâu.”

Mấy cô gái nhìn thấy gương mặt mới mẻ này đã sớm tò mò, đặc biệt là người mới này do chính Bắc Đông mang đến.

“Bắc Đông à, bạn nhỏ này là ai vậy?”

“Một em gái mới vừa quen, gọi là…”

Bắc Đông đang định giới thiệu Tô Đào, nhưng nhớ lại một chút thì hình như chính bản thân mình còn không biết cô gái nhỏ này tên gì, vì vậy lời nói đến bên miệng liền trực tiếp đổi giọng.

“Em tên là gì nhỉ?”

“...”

Tô Đào yên lặng nhìn đối phương một chút rồi đáp  “Tô Đào ạ.”

“À, thì ra là vậy, hèn gì hai cô gái kia vẫn luôn gọi em là Tô tiểu thư.”

Bắc Đông nói xong cũng không chờ Tô Đào đáp lại, cô ấy đẩy đám chị em đang đứng trước mặt ra, lôi kéo cô gái nhỏ đi về phía ghế dài rồi ngồi xuống.

Trên cái bàn trước ghế dài bày đầy đồ ăn vặt, trái cây và các loại nước uống. Sau khi ngồi xuống, Bắc Đông chọn tới chọn lui nửa ngày, cuối cùng chọn ra được một ly có chút giống với trà sữa đưa cho Tô Đào.

“Nếu khát thì cứ uống cái này nhé.”

Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu, cũng không quá để ý đó là đồ uống gì. Cô lại nhìn nhìn những cô gái đang đứng xung quanh, có chút câu nệ nhỏ giọng hỏi Bắc Đông.

“Chị Bắc Đông, chúng ta định ở đây đến khi nào ạ? Em…”

Bắc Đông trực tiếp chặn đứng lời nói của cô.

“Đừng nóng vội, không phải đã nói hôm nay chị đây sẽ đưa em đi nhìn ngắm thế giới mới sao? Chờ đến lát nữa sẽ có…”

Cô ấy nói đến đây, như là có chút không yên tâm, nhìn thoáng qua bên cạnh hỏi.

“Các cậu xác định là không lừa tớ chứ?”

“Lừa cậu làm gì! Buổi tiệc hôm nay là do chị Trần tổ chức, cậu đã thấy chị Trần ‘tuột xích’* bao giờ chưa?”

* ở đây có thể hiểu là không được việc

Người đáp lại Bắc Đông là một cô gái mặc trang phục lộ vai hở rốn, trong tay cô ấy đang cầm một cái ly chân dài, chậm rãi lắc rượu trong ly.

“Nhưng mà rốt cuộc em gái nhỏ này là thế nào đây? Cậu xác định em ấy có thể chơi cùng với chúng ta sao? Tớ thấy hình như em ấy không quá quen thuộc với chỗ này?”

“Bởi vì không quen nên tớ mới muốn dẫn em ấy tới đây.”

Bắc Đông giơ tay xoa xoa đầu Tô Đào rồi lại tiếp tục nói.

“Cô gái nhỏ này đang bị một con trâu già theo đuổi, tớ thấy em ấy quá đơn thuần, sợ em ấy sẽ bị lừa dối nên liền dẫn em ấy đến đây ngắm nhìn thế giới mới.”

Bắc Đông vừa dứt lời, mấy cô gái ở xung quanh đều bắt đầu mồm năm miệng mười lên tiếng.

“Em gái à, hiện tại em còn quá nhỏ, rất dễ bị lừa!”

“Đúng vậy đúng vậy, ngàn vạn lần không cần quá tin tưởng vào những lời đường mật của đàn ông. Nếu như có động tâm thì cũng phải xem xét qua một đoạn thời gian, phải quan sát kỹ xem đối phương có thật sự xứng với em hay không.”

“Còn nữa, chị thấy bộ dáng em thực sự là quá ngoan, như vậy là không được đâu! Con gái chúng ta phải có tư tưởng độc lập.”

“Đúng vậy! Tuổi còn nhỏ mà lại hiểu chuyện như vây, về sau nhất định sẽ bị thua thiệt! Có người đang theo đuổi em đúng không? Em cứ làm ầm ĩ với hắn vài lần thử xem hắn có thái độ gì. Nếu hắn có thể bao dung em thì cứ để hắn tiếp tục theo đuổi, nhưng nếu hắn chịu không nổi thì cứ trực tiếp sút hắn bay đi thật xa!”

“Đúng vậy! Cứ tạm biệt tên đó đi! Tìm một tên khác ngoan hơn là được!”



Tô Đào nghe các cô ấy nói xong có chút mơ hồ, trước kia cô chưa bao giờ gặp qua tình huống giống vậy nên nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào mới tốt.

Cũng may là sau đó có người hô lên “bắt đầu rồi” nên lực chú ý của bọn họ cũng chuyển từ Tô Đào sang nơi khác.

Bắc Đông ngồi bên cạnh chỉ là nhàn nhạt liếc mắt qua bên kia một cái, không quá hai giây sau, cô ấy nhướng mày.

“Lần này chị Trần làm việc được đấy.”

Tô Đào vốn đang ngồi ở ghế dài, đối với mọi việc bên ngoài đều không mấy hứng thú. Nhưng tiếng thét chói tai xung quanh càng lúc càng lớn, cô có chút tò mò, nhịn không được mà lặng lẽ nhìn về hướng bể bơi bên kia một chút. Kết quả vừa liếc mắt một cái đã bị dọa sợ.

Trên sân khấu chữ T giữa bể bơi xuất hiện một loạt người mẫu nam đang đi tới đi lui theo tiếng nhạc. Bọn họ ai cũng để trần nửa người, cánh tay hiện rõ đường cong cơ bắp, sáu múi cơ bụng cũng hiện ra rõ ràng.

Tô Đào vốn chỉ định nhìn thoáng qua một cái, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy được loại hình ảnh này. Cô ngay lập tức không nhìn nữa nhưng cảnh tượng vừa mới thấy cứ luẩn quẩn trong đầu cô mãi không chịu biến mất. Hai má cô lập tức nóng lên, sợ bị người nhìn ra điểm khác thường nên có chút hoảng loạn cầm lấy đồ uống mà lúc nãy Đông Bắc đưa qua uống một ngụm.

Đồ uống này có mùi sữa, rất thơm, lại còn ngọt nhưng vừa nuốt xuống lại có vị hơi đắng đắng. Đầu óc Tô Đào lúc này đều tràn ngập những hình ảnh vừa rồi nên hoàn toàn không để ý đến chi tiết nhỏ đó. Vì để che giấu sự xấu hổ, cô gái nhỏ vẫn luôn không ngừng uống từng ngụm từng ngụm.

-

Dương Phàm ngồi ở ghế lái, thường xuyên liếc mắt nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh. Thấy hắn không có biểu tình gì, vẫn liên tục gọi điện thoại nên trong lòng Dương Phàm bắt đầu có chút lo lắng cho bảo bối nhà mình.

Bảo bối nhà hắn nói chạy liền chạy, hắn biết cô ấy không thích loại trường hợp tụ họp của bọn họ nên cô ấy có chạy cũng không sao, nhưng quan trọng là tại sao còn mang theo bạn nhỏ của tên “cún” này chạy mất chứ?

Thừa dịp dừng lại chờ đèn đỏ, Dương Phàm giả bộ “khụ khụ” hai tiếng, tiếp theo thử thăm dò mở miệng.

“Tiểu Tô Đào hẳn là để điện thoại trong túi áo khoác rồi. Cậu gọi nhiều như vậy mà em ấy không nghe máy, nhất định là do không biết cậu gọi đến đó.

Tớ cũng đã tra ra được hai người bọn họ đang ở  đâu rồi, cậu không cần phải gấp như vậy đâu. Hơn nữa, nếu đi cùng người khác thì cậu gấp tớ không nói gì nhưng đây là đi cùng với Bắc Đông nhà tớ mà.

Chưa kể bảo bối nhà tớ và tiểu Tô Đào đều là con gái với nhau, tuy là tính cách của bảo bối nhà tớ đối với ai cũng đều lạnh nhạt nhưng cô ấy làm việc rất có chừng mực cũng rất đáng tin cậy. Cô ấy dẫn theo tiểu Tô Đào, cậu tuyệt đối có thể yên tâm.”

Ninh Dã lạnh lùng liếc Dương Phàm một cái.

“Nếu cô ấy có chừng mực đã không mang người chạy mất”

“...”

Dương Phàm không còn lời nào để nói, sau khi chạy xe đến nơi cần đến, nhìn thấy Ninh Dã mang theo một thân khí thế lạnh lẽo khiến người khác phải sợ hãi đùng đùng xuống xe, rốt cuộc nhịn không được nên lúc xuống xe liền chạy chậm hai bước, trực tiếp chắn trước người Ninh Dã.

“Tớ nói này, có gì thì cũng từ từ nói! Chuyện hôm nay xác thật là do Bắc Đông nhà tớ không đúng. Trước tiên tớ thay cô ấy nói lời xin lỗi với cậu. Nhưng dù gì cô ấy cũng là con gái, cậu là đàn ông, đừng so đo với cô ấy làm gì!”

Ninh Dã không phản ứng, trực tiếp vươn tay đẩy Dương Phàm sang một bên, tiếp tục đi về phía trước.

Dương Phàm cũng không biết những lời mình vừa nói rốt cuộc tên “cún” kia có nghe vào chữ nào hay không, lại mau chóng chạy theo chắn trước mặt Ninh Dã.

“Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy!!”

Trên mặt Dương Phàm không có nét cười nữa, biểu tình nghiêm túc chưa bao giờ thấy.

“Tớ thích Bắc Đông, để ý đến cô ấy rất nhiều, không kém gì so với cậu để ý đến tiểu Tô Đào. Tớ đây là lần đầu tiên thích một người như vậy đó, cậu xem như là vì tớ đi, lát nữa cũng đừng nháo đến quá tàn nhẫn, ít nhất cũng hãy chừa lại cho nhau chút mặt mũi.”

Ánh mắt Ninh Dã vẫn lạnh lẽo, một lát sau, hắn trầm giọng nói hai chữ.

“Tránh ra.”

-

Hai người đàn ông một chút thời gian cũng không lãng phí nữa, trực tiếp đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

Cũng giống với Tô Đào lúc nãy, cửa thang máy vừa mở ra cả hai đã bị âm thanh rung trời làm cho nhíu mày.

Cả hai người cùng bước ra khỏi thang máy, sau đó liền phát hiện hoàn cảnh bên trong tối tăm ầm ĩ, xung quanh đều là phụ nữ nhưng ở giữa bể bơi lại xuất hiện những nam người mẫu trẻ tuổi đang đi qua đi lại.

Dương Phàm vốn còn đang lo lắng cho cảm xúc của Ninh Dã, kết quả vừa đi được hai bước, ngước lên liền nhìn thấy…

Người đang đứng trên sân khấu giữa bể bơi kia, người đang nhảy nhót với nam người mẫu trần truồng kia… lại chính là Bắc Đông!

Hắn không nhìn lầm chứ!

Dương Phàm quả thực tức muốn hộc máu, hắn một đường đều nơm nớp lo sợ tiểu Tô Đào sẽ bị dạy hư, làm ra hành động gì đó kích thích đến Ninh Dã. Nhưng kết quả hiện tại thì sao? Lại phát hiện ra được chính nội bộ nhà hắn có mâu thuẫn với nhau!

Trên đầu như xuất hiện một thảo nguyên xanh mươn mướt, không chịu được nữa, hắn vượt lên trước Ninh Dã một bước, nổi giận đùng đùng đi về phía bể bơi.

Ninh Dã lúc này cũng đã tìm thấy được cô gái nhỏ nhà mình nên liền đi qua phía ghế dài bên kia.

Ly đồ uống mà Tô Đào đang uống thật ra là rượu ngọt, độ rượu rất thấp, Bắc Đông đưa nó cho Tô Đào là vì cô ấy cảm thấy người bình thường uống cái này hẳn là sẽ không say. Nhưng Tô Đào từ trước đến nay chưa từng uống rượu, sau khi uống một ly kia xong, giờ phút này cũng có chút mơ mơ màng màng.

Sau khi say rượu Tô Đào như thả lỏng ra một chút, không còn câu nệ nữa. Mặc dù vẫn là không mấy hứng thú đối với những người mẫu nam kia nhưng sau khi thấy Bắc Đông tiến lên sân khấu nhảy nhót, cô liền cười tủm tỉm nhìn chằm chằm lên đó.

Bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi.

“Đẹp lắm sao?”

Khi cô nghe thấy thanh âm đó cũng không lập tức quay đầu lại mà chỉ thuận miệng đáp.

“Đẹp chứ.”

Một lúc sau mới nhận ra thanh âm đó dường như có chút quen thuộc. Cô chậm rì rì xoay người lại, hai tay để lên thành ghế, đầu cũng tựa lên trên đó, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, ánh mắt mang theo men say.

Có thể là bởi vì say rượu nên lúc nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên của cô không phải là sợ hãi mà là cong mắt cười tủm tỉm.

“Ninh Dã ca ca, anh đã tới rồi!”

Cô gái nhỏ nói chuyện mang theo chút men say cùng chút nũng nịu, thậm chí còn theo thói quen trước kia, gọi ra bốn chữ ‘Ninh Dã ca ca’.

Vừa nãy sau khi hắn hỏi “Đẹp lắm sao” còn cô dám đáp một câu “Đẹp chứ” đã khiến lồng ngực Ninh Dã như nổi lên vô vàn ngọn lửa, tất cả như muốn thiêu cháy hắn. Nhưng vào giây phút này, cô bỗng nhiên nũng nịu gọi “Ninh Dã ca ca”, lại còn cười với hắn một cái, tất cả lửa trong lòng đều đã bị dập tắt.

Ninh Dã than thở trong lòng một tiếng, nhàn nhạt nhìn thoáng qua phía sân khấu, sau đó liền kéo cánh tay Tô Đào rồi nói.

“Cùng anh rời khỏi nơi này trước đã.”

Cô gái nhỏ rất ngoan, không giãy giụa gì, cứ thế mà đi theo hắn. Nhưng mấy cô gái gần đó sau khi nhìn thấy một màn này đều đứng ngồi không yên, sôi nổi tiến lên vây lại.

“Anh là ai? Quen biết con bé sao? Dựa vào đâu mà vừa tiến vào, cái gì cũng không nói liền trực tiếp dẫn người đi?”

Ninh Dã căn bản lười giải thích với bọn họ, trực tiếp rũ mắt nói với Tô Đào.

“Em có quen biết anh không?”

Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu, tiếp theo liền vươn ngón tay ra, mơ mơ màng màng chỉ về phía các chị gái “xuỵt” một tiếng

“Xuỵt… Anh ấy chính là người mà lúc nãy em nói đó, là người theo đuổi em… cũng chính là người mà các chị vẫn luôn gọi là trâu già!”

Ninh Dã: “...”

Mấy cô gái vẫn có chút không yên tâm, vừa định lên tiếng nói gì đó thì bể bơi bên kia bỗng nhiên truyền đến một trận thét chói tai.

Xoay người lại liền thấy, là Dương Phàm xông lên đánh tên người mẫu nam đang dính ở trên người Bắc Đông.

Ninh Dã cười lạnh một tiếng, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, túm lấy cô gái nhỏ kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói.

“Mọi người vẫn là nên xử lí chuyện ở bên kia trước đi.”

-

Một lần nữa ra khỏi cửa khách sạn, Tô Đào tạm thời chưa thích ứng được với sự chênh lệch nhiệt độ nên bị lạnh đến rùng mình.

Ninh Dã thấy cô như vậy nên một bên nhờ nhân viên ở bãi giữ xe mang xe Dương Phàm lại đây, một bên lạnh mặt mở rộng áo khoác kéo cô gái nhỏ vào trong lồng ngực rồi bọc kín lại.

Sắc mặt lúc này của hắn không tốt lắm nhưng động tác vẫn ôn nhu như cũ.

Khuôn mặt nhỏ vùi trong lồng ngực Ninh Dã, vì say rượu nên cô phản ứng chậm một chút, một lúc sau mới ngẩng mặt lên, chớp mắt hai cái rồi hỏi một câu.

“Anh giận sao?”

Ninh Dã rũ mắt nhìn cô, biểu tình nhàn nhạt.

“Anh không nên giận à?”

Cô gái nhỏ lắc đầu, lại tiếp tục hỏi.

“Vì sao anh lại giận? Em làm sai gì sao?”

Sau đó cô lại lẩm bẩm “Không có mà… Em vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời mà, không có làm sai gì hết.”

Ninh Dã: “…”

“Vậy là các chị ấy nói đúng rồi, anh theo đuổi được một thời gian rồi nên bây giờ không còn kiên nhẫn nữa? Các chị ấy còn dạy em phải tùy hứng một chút, ồn ào một chút…”

Lời này của Tô Đào khiến cảm xúc trong lòng Ninh Dã dâng lên cuồn cuộn, nhưng cũng may là nhân viên đã lái xe lại đây, cắt đứt ý tưởng kế tiếp của hắn.

Ninh Dã ôm lấy cô gái nhỏ đi xuống bậc thang, trực tiếp ngồi vào hàng ghế phía sau cùng cô, sau đó lại bảo nhân viên kia chạy xe đến một góc bên cạnh khách sạn, hắn muốn được an tĩnh để dập tắt lửa giận.

Cô gái nhỏ thấy ‘tài xế’ xuống xe đi mất, mơ mơ màng màng hỏi.

“Sao lại đi vậy ạ? Đi rồi thì chúng ta về nhà bằng cách nào?”

Ninh Dã thật sự là không muốn phản ứng lại lời này của cô, trực tiếp bế cô ngồi lên đùi mình, chuẩn bị ‘tâm sự’ cùng cô một chút.

“Vì sao lại rời đi cùng với người vừa mới quen biết như vậy hả? Là do buổi tụ hội quá nhàm chán sao? Không muốn ngồi ngốc ở đó nữa?”

Tô Đào chớp mắt hai cái, như là đang cẩn thận nghĩ gì đó, sau đó cô lắc đầu.

“Không phải, là chị Bắc Đông nói… nói muốn mang em đi xem thế giới mới… là thế giới của những cô gái thành thục.”

Ninh Dã cắn chặt răng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của những nam người mẫu vừa nhìn thấy lúc nãy, giây tiếp theo, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.

“Sau đó thì sao? Em bị thế giới đó hấp dẫn rồi?”

“Không đâu! Em không thích xem!”

Cô gái nhỏ vừa nói vừa ngửi ngửi trên người hắn.

“Ngọt… hình như là mùi vị của bánh ngọt?”

Ninh Dã bị chọc tức đến mức đã sớm quên đi việc quan trọng nhất, lúc này nghe cô gái nhỏ nói vậy mới nhớ ra.

Tuy là lúc nãy ở hội sở tức giận muốn chết nhưng lúc rời khỏi đó hắn vẫn để ý qua thời gian. Lúc ấy còn mấy tiếng nữa là đến 12 giờ đêm. Lúc đó cũng không biết cô gái nhỏ rốt cuộc là bị mang đi đâu mất, cũng không biết là đón được cô về thì mất bao lâu. Bởi vậy nên lúc đó hắn vừa mặc áo khoác vừa lạnh mặt kêu người đem cái bánh kem mình vừa làm bỏ vào hộp.

Bánh kem được để trong cốp xe, cũng đã bọc kín lại nên không có khả năng có mùi thoát ra ngoài. Mùi ngọt mà Tô Đào ngửi được hẳn là mùi còn lưu lại trên người hắn.

Ninh Dã hít sâu một hơi, không so đo với cô nữa, xuống xe lấy bánh kem đưa cho cô.

“Cho em sao?”

Tô Đào chớp chớp mắt, sau lại tự lẩm bẩm trả lời “A, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của mình… đây hẳn là cho mình…”

“…”

Ninh Dã thật sự là bị con ma men nhỏ này chọc cho tức chết, hắn một lần nữa ngồi vào xe, không đáp lại cô nhưng vẫn thuận tay giúp cô mở hộp bánh kem.

Bên trong hộp là một cái bánh kem chưa được làm xong, hơn nữa một đường vừa rồi Dương Phàm chạy rất nhanh, xe có chút xóc nảy nên kem trên bánh bị dính ra khắp nơi, bánh đã không còn là hình dạng lúc ban đầu.

Tô Đào sau khi nhìn thấy chiếc bánh liền nhỏ giọng lẩm bẩm “thật là xấu…”

“…”

Ninh Dã lại bị chọc tức, không nhịn nổi nữa, tính khí lần nữa nổi lên.

“Xấu thì đừng ăn.”

Tô Đào nhanh chóng lắc đầu, ôm bánh kem về phía mình, sau dường như lại sợ bị người bên cạnh đoạt mất nên liền vươn ngón tay trắng nõn ra, phết một miếng kem trên bánh bỏ vào miệng.

Hương vị ngọt ngào mềm mại tan trong miệng, cô thỏa mãn cong cong mắt, nhìn hắn nói.

“Ăn ngon!”

Ninh Dã không nói chuyện, cứ như vậy mà an tĩnh nhìn cô.

Vài giây sau, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng phát hiện ra bất thường, ngước mặt lên nhìn hắn.

“Anh sao vậy ạ? Sao cứ nhìn em mãi thế?”

Lúc cô ngẩng lên nói chuyện với hắn, bên miệng còn dính một ít kem, đôi môi nhỏ mấp máy, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều mang theo men say, nũng nịu vô cùng đáng yêu.

Yết hầu Ninh Dã bỗng nhiên thấy ngứa, cảm xúc trong lòng lúc này hoàn toàn bị áp xuống, mọi sự chú ý đều dừng lại trên khuôn mặt nhỏ của cô.

Một lát sau lại nghe cô lên tiếng hỏi.

“Anh cũng muốn ăn đúng không ạ?”

Cô nói xong, lại lấy tay quẹt một miếng kem rồi đưa qua phía hắn.

“Aaaa, anh ăn đi.”

Hành động đút cho nhau ăn giữa nam và nữ vốn đã là hành động ái muội, bây giờ cô gái nhỏ lại còn trực tiếp dùng ngón tay vừa nãy quét kem đưa hắn ăn.

Lúc này Tô Đào căn bản không cảm giác được gì, đôi mắt hạnh còn chớp chớp nhìn hắn như là đang tò mò hỏi vì sao anh lại không ăn?

Ninh Dã rốt cuộc chịu không nổi nữa, tùy tiện đem bánh kem trong tay cô để sang một bên, một tay kéo lấy người ấn vào trong lồng ngực mình.

Khoảng cách giữa hai người được kéo lại gầm, một tay hắn ôm lấy eo nhỏ của cô, môi mỏng nhẹ dán lên vành tai cô, sau đó cắn một cái.

Động tác của hắn vô cùng khắc chế nhưng cũng vô cùng ái muội.

Trong khoảnh khắc đó, Tô Đào giống như bị bấm nút tạm dừng, kinh ngạc đến mức không biết phải làm gì.

Thanh âm trầm thấp kèm theo tiếng thở dốc của hắn truyền đến bên tai cô.

“Bạn nhỏ à, em muốn mài mòn anh từ từ có đúng không?”

__________________________________________________

Món quà Giáng sinh trễ mà Tiệm muốn gửi đến mọi người đã ra lò rồi đây ạ. Chúc mọi người một mùa Giáng sinh vui vẻ ❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK