Lúc hai người vén rèm đi vào, Tô Quốc Vĩ còn cố ý liếc nhìn Ninh Dã một cái nhưng thấy hắn không tỏ vẻ khó chịu gì, mày cũng không nhăn lấy một cái nên ông khẽ hừ trong lòng một tiếng.
Hai người tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, vì còn đang trong kỳ nghỉ Tết nên hầu như mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi hoặc tìm đến những nơi náo nhiệt hơn.
Bên trong quán chỉ có vài người khách, bà chủ thấy bọn họ tiến vào liền nhiệt tình đưa thực đơn đến.
Tô Quốc Vĩ tùy tiện nhận lấy, không nhìn quá kỹ vì ánh mắt của ông vẫn luôn tập trung vào trên người Ninh Dã, trực tiếp nói với bà chủ:
“Không cần xem đâu, cứ mang cho chúng tôi loại rượu mạnh nhất và một đĩa đậu phộng là được.”
Bà chủ còn tưởng hôm nay sẽ đẩy mạnh được tiêu thụ của một số món nhắm mới ra nhưng không ngờ bàn này chỉ gọi một đĩa đậu phộng.
Nhưng thấy không khí giữa hai vị khách này thật sự không được tốt lắm nên bà muốn nói lại thôi, đành từ bỏ ý niệm muốn đẩy mạnh tiêu thụ trong đầu, âm thầm thở dài một cái rồi cầm thực đơn rời đi.
Tô Quốc Vĩ gọi món thật sự đơn giản nên chưa đến hai phút bà chủ đã mang đồ ra cho bọn họ.
Bà ấy mang ra bình rượu có số độ cao nhất trong quán của mình. Rượu này rất mạnh, sợ hai người bọn họ uống không quen nên bà cũng chỉ mang ra loại ly nhỏ nhất trong quán.
“Món hai người gọi đã lên đủ, cứ từ từ mà dùng."
Sau khi bà chủ rời đi, Tô Quốc Vĩ liền cầm lấy cái ly trên bàn, chuẩn bị rót đầy cho Ninh Dã.
Ninh Dã cũng đoán được ý tứ của ông ấy nên nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy ly rượu.
“Uống.” Mặt mày Tô Quốc Vĩ không có biểu tình gì, trực tiếp nói ra một chữ như vậy.
Ninh Dã sao có thể từ chối. Nhìn ly rượu trắng trong tay mình, mắt cũng không thèm chớp uống liền một ngụm.
Hương vị của loại rượu này đặc biệt cay nồng, rượu từ khoang miệng tiến vào yết hầu, lại từ yết hầu chảy xuống dạ dày, qua mỗi chỗ đều có thể cảm giác được nóng rực và kích thích.
Ninh Dã có sửng sốt một chút nhưng mày vẫn không nhăn, bình tĩnh uống cạn một ly.
Tô Quốc Vĩ nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng vẫn không ngừng hừ lạnh.
Ông lại rót cho Ninh Dã thêm một ly nữa nhưng lần này không sốt ruột bảo hắn uống ngay mà lên tiếng hỏi:
“Cậu có điều gì muốn nói với tôi không?”
Hôm nay Ninh Dã là có chuẩn bị mà đến, hắn còn tưởng vị cha vợ tương lai này sẽ tức giận một lúc rồi mới chịu nghe hắn nói nhưng không ngờ...
Hắn đã hoàn toàn thu hồi lại bộ dáng cà lơ phất phơ của thường ngày, lấy từ trong túi văn kiện mang theo bên người ra một vài loại giấy tờ rồi đưa qua cho Tô Quốc Vĩ.
Tô Quốc Vĩ tùy tiện nhìn lướt qua, không kiên nhẫn xem mà trực tiếp hỏi:
“Đây là thứ gì?”
“Chú Tô, đây là tất cả tài sản của riêng cháu, trong đó cũng bao gồm một ít cổ phần của Ninh thị, nếu chú đồng ý thì những thứ này cháu đều sẽ tặng cho Đào Đào làm sính lễ.”
Tô Quốc Vĩ nghe xong, lại nhịn không được mà lên cao giọng:
“Sính lễ cái gì mà sính lễ? Tôi có nói đồng ý cho hai đứa ở bên nhau sao!”
Tô Quốc Vĩ không hề để bụng đến mấy thứ này, ông cảm thấy Đào Đào nhà ông cũng sẽ không có khả năng để ý đến nên lúc này hoàn toàn không có tâm tư xem qua, tùy tay đẩy về cho Ninh Dã.
“Cất vào đi, còn chưa tới bước này đâu, không cần phải làm như vậy. Hôm nay tôi cũng đã cố ý tìm đồng nghiệp để hỏi một chút, hot search trên mạng trước kia, còn có cái gì mà Ninh tiên sinh thần bí gì gì đó, tất cả đều là cậu đúng không?”
Tô Quốc Vĩ nâng mắt lên nhìn hắn, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng, tiếp tục hỏi:
“Cho nên những tai tiếng trước kia của cậu, một người rồi lại một người, từ nữ minh tinh cho đến võng hồng, cậu đều có quan hệ hết sao?”
Ly rượu vừa nãy uống vào đã bắt đầu sôi trào trong dạ dày, Ninh Dã cố chịu đựng cái cảm giác nóng rát đó, nét mặt vẫn trấn định như cũ mà lên tiếng đáp lại:
“Chú Tô, những chuyện chú hỏi cháu đều có thể giải thích. Các tai tiếng đó đều không phải là sự thật. Trước đó không lâu cháu cũng đã đưa ảnh chụp và video chưa qua chỉnh sửa của phóng viên cho Đào Đào xem qua rồi ạ. Những hình ảnh, video được lan truyền trên mạng đều đã trải qua cắt ghép biên tập, trên thực tế giữa cháu và những người đó hoàn toàn không có quan hệ gì cả.”
“Nếu không có quan hệ vậy thì tại sao cậu lại mặc kệ để cho bọn họ viết loạn như vậy?”
Thật ra Ninh Dã không nghĩ sẽ nói quá nhiều về chuyện này nhưng bây giờ hắn cảm thấy nếu hôm nay mà không nói ra cho rõ ràng thì sẽ rất khó để qua được cửa này của Tô Quốc Vĩ.
Ninh Dã chần chờ một lúc mới lên tiếng:
“Trước kia cháu rất ngoan cố, thích đối nghịch với người trong nhà. Vị chủ tịch Ninh kia nhà cháu không thích cháu dựa vào thân phận là người của Ninh gia mà nghênh ngang ra vẻ ở trong vòng, nhưng ông ta càng chán ghét như vậy thì cháu lại càng muốn làm ngược lại nên là...”
Tô Quốc Vĩ liền nhớ đến lúc trước Tô Đào từng nói qua con bé có một người bạn có tuổi thơ cực kì không tốt, trong lòng ông không khỏi có chút không được tự nhiên. Nhưng lại nghĩ đến những chuyện trước kia Ninh Dã từng làm, cơn giận lại bùng lên.
“Đừng có ở đó mà bán thảm nữa! Tiếp tục uống đi!”
Hôm nay Tô Quốc Vĩ gọi Ninh Dã đi uống rượu là có mục đích, ông muốn thừa dịp rót nhiều cho Ninh Dã mấy ly để xem sau khi hắn say thì có thể nói ra được lời thật lòng nào hay không.
Kế hoạch này của ông rất đúng vì sau khi Ninh Dã uống một ly lại thêm một ly thì lời nói ra cũng càng lúc càng nhiều.
Chẳng qua sau đó lại có chút ngoài ý muốn, lúc Tô Quốc Vĩ nói mấy lời dạy bảo Ninh Dã thì cảm xúc dâng trào nên cũng không nhịn được mà uống hai ly.
“Con gái bảo bối nhà tôi số mệnh quá khổ... Từ nhỏ đã không mẹ, còn người cha như tôi lại bởi vì công việc mà vẫn luôn không thể ở bên cạnh chăm sóc cho nó... Thật vất vả tôi mới tìm được một người đáng tin cậy, nghĩ rằng có thể giúp tôi quan tâm chăm sóc con gái nhưng kết quả là...”
Tô Quốc Vĩ bắt đầu say, ánh mắt có chút mê ly, ngẩng đầu duỗi tay chỉ thẳng vào Ninh Dã ngồi ở đối diện, nói:
“Kết quả là một cây cải trắng xinh đẹp như vậy lại bỗng nhiên bị một tên tra nam như cậu cướp đi mất!"
“Hiện tại con bé lớn rồi, cũng không nghe vào lời tôi nói nữa... Nếu tôi bảo con bé chia tay với cậu thì có thể là con bé sẽ oán trách tôi…" Tô Quốc Vĩ tiếp tục vừa nói vừa rót rượu cho chính mình.
Ninh Dã cũng đã có chút say, dạ dày nóng, mặt cũng nóng nhưng so với Tô Quốc Vĩ thì hắn cũng còn tính là thanh tỉnh.
Thấy Tô Quốc Vĩ còn muốn tiếp tục uống, hắn nhanh chóng ngăn cản.
"Chú đừng uống nữa, rượu này quá mạnh, uống nhiều sẽ không tốt cho thân thể.”
“Tôi không uống không được!”
Tô Quốc Vĩ đã hoàn toàn say, bộ dáng lúc này chính là không ai có thể ngăn cản được việc ông ấy muốn uống tiếp.
“Trong lòng tôi rất khó chịu… Tôi một chút cũng không muốn để cho cậu và Đào Đào kết giao với nhau. Trước kia là do công việc của tôi nên mới không thể không tìm cho con bé một chỗ để dựa vào. Nhưng bây giờ tôi đã có thể tự mình quan tâm chăm sóc cho con bé nên đương nhiên là tôi muốn cho con bé một cuộc sống sinh hoạt tốt nhất!”
“Tình huống của Ninh gia các cậu...”
Tô Quốc Vĩ thở dài một hơi rồi mới tiếp tục nói:
“Dù sao thì tôi cảm thấy con gái của tôi nên trải qua một cuộc sống bình yên đơn thuần, còn Ninh gia thì quá phức tạp… Quá phức tạp...”
Lời này của Tô Quốc Vĩ khiến Ninh Dã tỉnh rượu hơn phân nửa, khuôn mặt vốn đang có thần sắc lúc này cũng đã ngưng trệ, mãi một lúc lâu sau cũng không thấy hắn lên tiếng.
-
Lúc tài xế đến đón hai người bọn họ, Ninh Dã tự mình đỡ Tô Quốc Vĩ lên xe.
So với ông ấy thì hắn thanh tỉnh hơn không ít. Hắn nói với tài xế lái xe về Tô gia trước rồi sau đó lấy một chai nước khoáng trong xe đưa qua cho Tô Quốc Vĩ.
“Chú Tô, chú có muốn uống nước không ạ? Sau khi say rượu uống một chút nước thì hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút."
Tô Quốc Vĩ không ngẩng đầu, một tay đè lên chỗ dạ dày của mình, một tay thì xua xua nói:
“Không uống, tôi không hề say!”
Tô Quốc Vĩ cảm thấy rất khó chịu, sau khi đến dưới lầu tiểu khu tay ông ấy vẫn còn đặt chỗ dạ dày, bộ dáng như đang rất muốn nôn.
Ninh Dã đỡ Tô Quốc Vĩ đi lên lầu, sợ ông ấy bị ngã nên mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận.
Sau khi lên đến chỗ bậc thang lầu hai, cũng không biết Tô Quốc Vĩ nghĩ đến chuyện gì mà bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Ninh Dã rồi nói:
“Cậu cũng đừng đắc ý! Đừng tưởng rằng cậu hơn con gái bảo bối của tôi mười tuổi, có nhiều kinh nghiệm yêu đương thì có thể dắt mũi của con bé dẫn đi…
Cậu căn bản không phải là người đầu tiên mà con bé thích! Khi còn bé Đào Đào đã thích người anh từng cứu nó, con bé cũng từng viết hai cuốn nhật ký, tất cả nội dung bên trong đều liên quan đến người đó…
Vì vậy có thể nói rằng so với hiện tại ở bên cậu thì khi xưa con bé dụng tâm hơn nhiều! Cho nên ngàn vạn lần cậu đừng có đắc ý... Tuy rằng hiện tại tôi chưa tìm được biện pháp nào tốt để ngăn chặn con bé và cậu kết giao với nhau nhưng không chừng về sau tự bản thân Đào Đào sẽ không còn thích cậu nữa!”
Động tác của Ninh Dã khựng lại một chút.
“Tôi thật sự không muốn để cho Đào Đào phải chịu khổ... Tôi không muốn để con bé chịu khổ...” Tô Quốc Vĩ vẫn tiếp tục nói, dường như nhân lúc say rượu này liền muốn nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.
-
Tô Đào vừa mới tắm xong thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ rất gấp gáp, cô gái nhỏ ở nhà một mình nên sau khi nghe thấy cũng có chút sợ hãi.
Cô cầm chặt điện thoại, từng bước từng bước cẩn thận đi về phía cửa, chuẩn bị thông qua lỗ nhìn trên cửa nhìn xem phía bên ngoài là ai, nếu thật sự có gì đó không thích hợp sẽ ngay lập tức báo nguy hoặc tìm người khác nhờ cứu trợ.
Nhưng Tô Đào còn chưa đi đến cửa thì Tô Quốc Vĩ ở bên ngoài đã lên tiếng trước.
“Đào Đào… Là cha đây… Đào Đào…”
Tô Đào nghe thấy giọng của cha nên lập tức chạy đến mở cửa. Còn tưởng chỉ có một mình cha nhưng nào ngờ mở cửa ra còn thấy cả Ninh Dã.
“Anh Ninh Dã, sao anh…” Cô gái nhỏ sửng sốt hỏi.
Tô Quốc Vĩ căn bản không cho hai người bọn họ có cơ hội giao lưu với nhau. Ông mang theo một thân mùi rượu lảo đảo bước vào nhà, vươn tay xoa nhẹ lên đầu tóc còn hơi ướt của Tô Đào rồi nói:
“Đào Đào, bảo bối của cha... Con gái bảo bối của cha...”
Ngày thường hình tượng của Tô Quốc Vĩ đều vô cùng ôn hoà, lúc nào cũng mỉm cười với Tô Đào, rất ít khi mất khống chế, thất thố như bây giờ càng không có.
Vậy nên lúc này thấy cha như vậy thì Tô Đào có chút không kịp phản ứng.
Ninh Dã vốn đang mang khuôn mặt nhàn nhạt đứng bên ngoài nhìn nhưng lúc này có chút nhìn không được nữa, từ phía sau tiến lên hỏi cô gái nhỏ một câu:
"Phòng ngủ của chú Tô vẫn là chỗ cũ phải không?”
Tô Đào gật đầu, lại sợ hắn đã quên vị trí nên nhanh chóng giơ tay chỉ chỉ.
Ninh Dã nhìn theo phương hướng cô chỉ, một đường đưa Tô Quốc Vĩ về phòng.
Tô Quốc Vĩ vẫn còn đang lẩm nhẩm:
“Đào Đào nhà tôi đã trưởng thành rồi... Trưởng thành...”
Tô Đào cũng đi theo phía sau, chủ động vươn tay giúp Ninh Dã đỡ Tô Quốc Vĩ nằm lên giường.
Nhìn dáng vẻ say khướt này của cha, cô gái nhỏ rốt cuộc nhịn không được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng:
"Hai người đi uống rượu với nhau à?”
Cô vừa nói vừa hướng sát về phía Ninh Dã, mũi hít hít hai cái, cố gắng ngửi mùi trên người hắn.
Khuôn mặt Ninh Dã vẫn nhàn nhạt, không trả lời vấn đề mà trực tiếp nắm cổ tay cô kéo ra khỏi phòng.
Tô Đào không biết hắn muốn làm gì, trong lòng vẫn có chút lo lắng cho cha nên lúc ra tới cửa cô còn không yên lòng mà quay đầu nhìn một cái.
“Anh Ninh Dã, hôm nay cha uống say quá, em có chút lo lắng cho cha. Nếu như anh không có chuyện gì gấp thì… a!”
Cô gái nhỏ bỗng nhiên bị đẩy về phía tủ, thân hình thon dài cao lớn đè nặng trên người cô. Đôi môi mang theo hương rượu nhàn nhạt áp xuống, không để cho cô có một chút cơ hội phản kháng nào.
Một lúc lâu sau Tô Đào chịu không nổi nữa, ở trong lòng ngực Ninh Dã thở hồng hộc, lúc đó hắn mới chậm rãi buông cô ra.
Ninh Dã vẫn cúi người như cũ, môi mỏng một đường từ cánh môi mềm mại hôn đến những chỗ khác trên mặt cô, cuối cùng cắn nhẹ lên vành tai như là để đừng phạt.
“Người đã từng cứu em lúc nhỏ, hai người vẫn còn liên lạc với nhau sao?”
Lúc này đầu óc của Tô Đào đang rất loạn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được là Ninh Dã đang hỏi gì. Chần chờ nhìn hắn một cái rồi mới đáp "vâng".
“…”
Ninh Dã không khống chế được mà cắn chặt răng nói:
“Vậy sắp xếp để anh gặp mặt cậu ta một lần đi."
“Sao ạ?”
“Anh nói là...” Ninh Dã vừa nói vừa cắn nhẹ lên cánh môi đã hơi sưng đỏ của cô
“Sắp xếp để anh gặp mặt cậu ta một lần đi."
Hắn chịu không nổi, chỉ cần nghĩ đến việc trong lòng cô gái nhỏ nhà mình đã từng có một người khác thì liền ghen tỵ muốn phát điên.
_
Văn án sắp xuất hiện rồi cả nhà ơiiiiiiiiiiiiiii (~‾▿‾)~