Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau trận mây mưa, Lý Trạch Vũ lại ra ngoài hút thêm một điếu thuốc. Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên.

“Trạch đế, có người muốn đối phó với anh!”

Trong phút chốc, Lý Trạch Vũ nheo hai mắt lại.

Nhưng điều hắn quan tâm không phải là ai muốn đối phó với mình mà là người phụ nữ ở đầu dây bên kia.

“Ngân Hồ, là cô à?” “Ừmf

Ngân Hồ trầm mặc một lát, nức nở nói: “Tôi còn nghĩ cả đời này của mình sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa, không ngờ tôi vẫn không thể nhịn xuống được”

“Mấy năm qua, cô sống có tốt không?”

Khóe miệng Lý Trạch Vũ nở nụ cười khổ, những hồi ức khó quên dần ùa về. “Tôi rất tốt, anh không cần lo.”

Giọng Ngân Hồ rất dịu dàng.

Nếu ai mà quen biết Ngân Hồ, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ kinh ngạc.


Bởi vì ngày thường Ngân Hồ luôn có dáng vẻ lạnh lùng, đối xử với ai cũng toàn là giọng điệu như xa cách cả ngàn dặm.

Ai cũng không dám tin, một mỹ nhân lạnh lùng như vậy lại có một mặt dịu dàng như nước thế này!

“Vậy là tốt rồi!" Lý Trạch Vũ cười, một nụ cười chân thành phát ra từ trong nội tâm.

Trần Thanh Dao ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi tò mò người ở đầu dây bên kia là ai.

Bởi vì cô chưa bao giờ thấy Lý Trạch Vũ dịu dàng với người khác như vậy.

“Trạch đế, người muốn đối phó với anh chính là đệ nhất cao thủ của Hợp Khí Đạo - Kawasaki Ichiryul”

Ngân Hồ lo lắng nhắc nhở: “Thực lực của người này từ mười mấy năm trước đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhẫn, tương đương với thực lực của võ giả cảnh giới Thiên Nhân trong nước Hạ, tuyệt đối không thể khinh thường!”

“Không cần lo lắng, tôi vung tay một cái là có thể bóp chết ông ta.”

Câu nói của Lý Trạch Vũ rơi vào tai Ngân Hồ, khiến cô không khỏi bật cười trong lòng.

Trạch đế quả vẫn là Trạch đế, vẫn là khí phách khiến người ta phải ngưỡng mộ! Cúp máy. Trần Thanh Dao tò mò hỏi: “Anh gọi điện cho ai đấy?”


“Một người bạn!”

“Nữ?”

“Phải!"

“Bạn gái cũ?”

“Xem như là vậy đi!”

Hai người một hỏi một đáp, dứt khoát lưu loát. Một lát sau.

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười cười, nói: “Vẫn còn sớm, hay là chúng ta làm thêm lần nữa?”

“Anh tránh ral”

Trần Thanh Dao nhanh chóng mặc lại áo ngủ, ngay sau đó còn lôi Lý Trạch Vũ ra khỏi giường, đẩy mạnh hẳn ra ngoài.

“Rầm!” Cửa phòng khép lại, khóa trái. Trần Thanh Dao lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

Không còn cách nào mà, Lý Trạch Vũ quá biến thái, cô căn bản không chống đỡ nổi!

Lý đại đương gia ngoài mặt rất đắc ý, nghênh ngang trở lại phòng như đại tướng quân vừa đánh thắng trận.

Đang chuẩn bị lên giường ngủ thì Lý Trạch Vũ đột nhiên phát hiện có điều không

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK