Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hách Liên Vô Tình cắn chặt hàm răng, một lần nữa điểm huyệt cầm máu cho mình, “Bổn tọa không sao! So với nỗi khổ bị cầm tù trong những năm qua thì chút

đau đớn này có là gì đâu!”

Hiện tại, móc sắt ghim trên xương bả vai đã được loại bỏ, chỉ còn hai móc. găm dưới hai chân.

Lần này Hách Liên Vô Tình không nhờ người khác giúp đỡ, lão tự mình ra tay nhổ bổ lưỡi móc.

Sau khi trải qua bốn lần cơn đau xé gan xé ruột, lão ta yếu đến mức không còn sức để động đậy.

“Thánh Vương, chúng ta mau đi thôi. Dương tả sứ vẫn đang đấu tay đôi với một tên hoà thượng ở ngoài kia, tôi sợ đến lúc ấy sẽ có nhiều người đến đây hơn nữa!"

Triệu Như Mộng bứt rứt không yên, mở miệng nhắc nhở.

Nghe xong, Hách Liên Vô Tình cố chịu đựng cơn đau, xốc lại tinh thần.

Suy cho cùng, nếu ba tên kia tới đây, bọn lão chưa chắc có thể rút lui lành lặn.

“ShhI”

Hách Liên Vô Tình xé rách quần áo trên người một gã mặc đồ đen rồi quấn vải xung quanh vết thương của mình, ngay sau đó nhảy xuống hồ trước tiên.


Triệu Như Mộng dẫn người theo sát đẳng sau. Một lát sau.

Hách Liên Vô Tình nhảy lên khỏi hồ băng. “Bịch bịch bịch!”

Hoà thượng Nhất Trinh và Dương Sóc đã giao thủ được trăm chiêu, đối phương hoàn toàn không thể địch lại ông, chỉ có thể vật vã chống đỡ.

“Thánh Vương!” Nhìn thấy Hách Liên Vô Tình, Dương Sóc kích động vô cùng. “Lão ma, vậy mà mi lại trốn thoát được rồi!”

Hoà thượng Nhất Trinh lên tiếng, ông thôi không ra tay với Dương Sóc, trái lại đổi mục tiêu thành Hách Liên Vô Tình.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nhưng, Dương Sóc lại ngang ngạnh ngăn cản hoà thượng Nhất Trinh, cho dù có phải trả giá cho hành động này bằng việc bị thương.

Hách Liên Vô Tình cũng là kẻ quyết đoán. Hiển nhiên, lão biết rõ mình không thể đánh bại hoà thượng Nhất Trinh trong tình trạng này, vì vậy lão không hề nghĩ ngợi mà dẫn người tẩu thoát ngay.

Cùng lúc đó, trong ngục giam.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, ông đây đang nói về ông đấy!”

Câu nói của Lý Trạch Vũ làm Long Đế suýt thì hộc máu.

“Hay, hay lắm!”

Long Đế có phần nổi cáu, lạnh lùng nói: “Quân Đế, ngươi có dám so tài cao thấp với bổn đế không?”

“So cao thấp? Thứ tôm tép nhãi nhép như ông thật sự không xứng!” Lý Trạch Vũ lắc đầu khinh bỉ. “Ha ha, không dám là không dám, cần gì đứng đây già mồm cãi láo!” Long Đế sẵng giọng cười lớn.

Đúng lúc này, đám người Hách Liên Vô Tình xuất hiện trong sân bóng rổ của tử ngục.

Lý Trạch Vũ biến sắc, nói: “Ôi chao, để cho lão quái nhà ông trốn thoát thật rồi kìal”

“Lý - Trạch — VũI”

Rất rõ ràng, Hách Liên Vô Tình cũng đã nhận ra tên thanh niên kia chính là kẻ duy nhất trên đời này từng vả miệng mình, ngọn lửa phẫn nộ chợt bùng lên trong lòng.


“Thánh Vương, hiện giờ chúng ta cần rời khỏi đây mới đúng!”

Triệu Như Mộng đứng sau nhắc nhở.

Hách Liên Vô Tình ngầm hiểu ý, quyết định tạm thời để Lý Trạch Vũ sống lâu thêm một chút.

Song, lão tính bỏ qua cho Lý Trạch Vũ, nhưng người ta lại chăng muốn buông ha cho lão!

“Con sâu nhỏ, để tuỳ tùng của tôi chơi đùa với ông.”

Lý Trạch Vũ chỉ vào người Long Đế, ra lệnh: “Tiểu Nam, tôi giao cho ông giải iuyết tên nhãi nhép này nhé!”

Nam Cung Thạc khua tay múa chân ra dấu “OK”, thản nhiên như không, hỏi: Lý thiếu gia muốn kẻ này chết hay sống?”

“Tuỳ ông!”

Lý Trạch Vũ bỏ lại một câu, sau đó quay người lao vút theo Hách Liên Vô ình.

Đạo nhân Vô Trần và Ngọc Linh Lung ở cách đó không xa cũng đồng thời hạy theo.

Thánh Vương, ngài đi trước đi, chúng tôi ở lại chặn hậu!” “Thánh Vương đi trước đi!” Những tên áo đen lần lượt lên tiếng.

Hách Liên Vô Tình quay đầu lại đưa mắt nhìn bọn họ, không hề do dự mà lồng ý ngay.

Thực lực của đám tâm phúc này hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn đạo Ihân Vô Trần, nhưng để kéo chân đối phương một chốc một lát thì không thành ấn đề, như vậy lão ta cũng sẽ có đủ thời gian thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.

“Cô là con gái Yêu Cơ?”


Hách Liên Vô Tình nhìn thoáng qua Triệu Như Mộng.

Triệu Như Mộng gật đầu đáp: “Thánh Vương anh minh, Yêu Cơ là mẹ của tôi!”

“Ừm, vậy cô hãy đi theo tôi.”

Hách Liên Vô Tình vung tay lên, đưa ra quyết định: “Những người khác ở lại lgăn cản đám người kial”

“Vâng!”

“Vâng...”

Mười mấy người mặc đồ đen đồng thanh đáp lời.

Khi đám người Lý Trạch Vũ xuất phát ngăn chặn Hách Liên Vô Tình, Nma. ›ung Thạc ở bên này cũng bắt đầu động thủ với Long Đế.

“Xoạch! Xoạch!”

Tốc độ ra chiêu của Đại hộ pháp khiến mí mắt Long Đế co giật dữ dội, không hỏi nuốt nước bọt.

Lão già mạnh đến nhường này thực sự là tuỳ tùng của Quân Đế ư...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK