Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước miếng hoà thượng Nhất Trinh bay tứ tung, lâu lâu lại nâng ly húp một ngụm rượu.

Hòa thượng Tố Nhân tựa như học sinh đứng trước mặt giáo viên, thở mạnh một chút cũng không dám.

“Sư phụ, người không thể uống rượu.”

Mắt thấy sư phụ phá giới, lúc này ông ấy mới lấy hết can đảm khuyên một câu.

Hoà thượng Nhất Trinh nhìn hồ lô rươu, trong tay hừ một tiếng rồi cười nói: “Con hiểu cái rắm gì! Đây là thứ tốt đó, hay con muốn nếm thử một chút không?”

“Không không không!” Hòa thượng Tố Nhân thầm mặc niệm trong lòng một tiếng “tội lỗi”. “Đùng!”

Hoà thượng Nhất Trinh không chút do dự mà đưa cho đồ đệ đầu trọc lên một ly hạt dẻ: “Vi sư còn có thể lừa con được à? Uống cho ta!”

“Tội lỗi tội lỗi...”

Hoà thượng Tố Nhân bị bắt nếm một ngụm.


Này thì hay rồi, từ nay về sau chùa chiền lại nhiều thêm một vị mê rượu. Một bên khác.

Đạo sĩ Vô Trần miệng ngậm xì gà, mặt xụ ra, vừa thấy đã biết đang tức giận không ít.

Đạo sĩ Vân Trung ngượng ngùng ngẩng đầu: “Sư phụ, người cũng đừng tức giận!”

“Câm miệng!”

Hít... Hà...

Rít điếu thuốc, đạo sĩ Vô Trần hừ lạnh nói: “Quấy rầy vi sư yên tĩnh tu luyện, tên nhóc nhà con có phải nghĩ mình giỏi lắm rồi phải không?”

“Không, đồ nhi không dám!” Đạo sĩ Vân Trung sợ tới mức cổ co rụt lại.

Đạo sĩ Vô Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta thấy con thật sự dám mà...”

“Sư phụ, tư thế người hút thuốc thật ngầu!”


Đạo sĩ Vân Trung ngắt lời, đồng thời nịnh nọt một câu.

“Phải không?”

Đạo sĩ Vô Trần vốn còn tức giận đột nhiên vui vẻ cười nói: “Con không biết, mỗi lần vi sư hút thuốc, bà cô Ngọc Linh Lung kia đều sẽ bị ta mê hoặc! Hắc hắc hắc...

“Sư phụ, người nói thật sao?”

“Vi sư còn có thể nói dối con à?”

“Sư phụ, cũng cho con một điếu!”

Đạo sĩ Vân Trung xoa tay, liếc mắt nhìn Ngọc Phượng Hoàng cách đó không xa, nhất thời cảm thấy tâm ý viên mãn.

Cùng lúc đó.

Ngọc Linh Lung sờ đầu Ngọc Phượng Hoàng, ân cần nói: “Tiểu Phượng Hoàng, ăm tháng không buông tha một ai, ngay cả con cũng đã hơn trăm tuổi!”

“Sư phụ, mấy năm nay người sống thế nào?”

Cuối cùng cũng được nhìn thấy sư phụ đã lâu không gặp của mình, Ngọc Phượng Hoàng rươm rướm lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK