Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Á... Diệp Thần gãi đầu, anh ta vội vàng câm miệng.

Anh ta vẫn kiêng kị cô nhỏ hung dữ này, dù sao từ nhỏ đến lớn anh ta bị đối phương đánh không ít.

Haizz.

Diệp Thần thở dài trong lòng, anh ta lại nhìn Lý Trạch Vũ cách đó không xa, nghĩ thầm sau này mình nên gọi người này là anh rể, hay dượng đây!

Thật khiến người ta đau đầu...

"Ông già này đã chuẩn bị rất nhiều rượu, hân hạnh mời mọi người uống một chén."

Lý Định Quốc chắp tay mời mọi người.

"Lý gia chủ khách sáo!"

"Lý soái khách sáo..."

Người trong giới võ lâm và mọi người quyền quý vui vẻ nhận lời mời.

Lý Trạch Vũ đi đến chỗ Ngọc Phượng Hoàng, hắn nâng tay, ấn vào lưng đối phương, lòng bàn tay truyền ra chân khí.


Ngọc Phượng Hoàng lập tức bắt đầu vận công chữa thương, chỉ một chén trà nhỏ đã khiến những vết thương trên người bà ấy lành gần hết.

"Sư tỷ, mỗi ngày uống một viên này, uống trong ba ngày, vết thương của tỷ sẽ không có gì đáng ngại."

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa đưa ba viên thuốc qua.

Ngọc Phượng Hoàng cũng không khách sáo, bà ấy nhận lấy viên thuốc, khâm phục nói: "Sự đệ, nội công của đệ quả thật rất thâm hậu!"

"Hết cách, ai bảo đệ là kỳ tài nghìn năm có một, luyện võ một năm bằng người khác luyện một trăm năm!"

Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn không hề biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào.

Không lâu sau, mọi người lục tục đi vào hội trường yến tiệc, hơn mười bàn đều chật kín người ngồi.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..

"Lý lão đầu, tôi đến uống phạt một chén rượu, không quá phận chứ?" Diệp Trung Đường được Diệp An dìu đến. Ông già này biết được tin Lý Trạch Vũ chưa chết, thì vội vàng chạy đến đây.

Dù sao sự quan tâm của ông ấy dành cho Lý Trạch Vũ, chỉ sợ ít hơn hai cha con Lý Viễn Sơn một chút.

"Đến đây, đến đây, ông cứ uống tùy thích!"

Tâm trạng Lý Viễn Sơn không tồi, ông ấy nhiệt tình tiếp đón đối phương.

Cũng không biết là trùng hợp, hay là Lý Định Quốc cố ý sắp xếp, có mấy người ngồi cùng bàn với Lý Trạch Vũ là: Trần Thanh Tuyết, Trân Thanh Dao, Diệp Khuynh

Thành, Diệp Khinh Nhu, Tê Tiên Nhi, Bạch Tố Y!

Lý Trạch Vũ nói thầm trong lòng hay thật!

Ngoại trừ Ngân Hồ, hình như hồng nhan tri kỷ bên cạnh hắn đều tụ tập cùng một chỗ.

Đây thực sự là chuẩn bị tiệc cho hắn sao? Hừ! Hình như hắn mới là bữa tiệc cho họ!

Để không biến thành con thiêu thân, thằng nhãi này dứt khoát động đũa ăn, ăn như quỷ chết đói vậy.


"Nào!"

Trần Thanh Tuyết cầm chén đứng dậy, cô nhìn những người phụ nữ xung quanh, nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm vị hôn phu của tôi, tôi kính mọi người một ly."

Dứt lời, ngoài Trần Thanh Dao, những người phụ nữ khác đều nhíu mày.

Bởi vì lời này của Trần Thanh Tuyết giống như đang công khai chủ quyền vậy!

"A!"

Lý Trạch Vũ bỗng kêu một tiếng, trên mặt có vẻ đau đớn.

"Sao vậy?"

Trần Thanh Tuyết quan tâm hỏi.

Lý Trạch Vũ lắc đầu, hắn nói: "Không sao không sao, tôi không cẩn thận cắn trúng lưỡi!"

"Ăn chậm thôi, cũng không ai tranh với anh!" Trân Thanh Tuyết tức giận nói. Lý Trạch Vũ ngượng ngùng gật đầu, đồng thời dùng tay khế xoa đùi.

Diệp Khuynh Thành ở bên cạnh giống như đã trút được giận, trên mặt không khỏi tươi cười.

"A!"

Lý Trạch Vũ đang chuẩn bị ăn tiếp, bỗng bị một người đạp mạnh vào cảng chân bên dưới bàn.

Phân tích theo góc độ và độ mạnh, chắc chắn là Diệp Khinh Nhu làm! "Lại làm sao vậy?" Trần Thanh Tuyết khẽ nhíu mày.


Lý Trạch Vũ cười gượng nói: "Không sao không sao, tôi ăn nhanh quá nên bị nghẹn!"

"Đã nói anh ăn từ từ rồi mà."

Trần Thanh Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười.

Lý Trạch Vũ xấu hổ gật đầu, hắn âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Khinh Nhu.

Diệp Khinh Nhu không để trong lòng, cô ấy giơ chén lên, phối hợp nói: "Nào, mọi người cùng nâng chén, chúc mừng Lý thiếu của chúng ta bình an trở về!"

"Keng!"

Trong chớp mắt khi Lý Trạch Vũ ngẩng đầu lên, trùng hợp hắn nhìn thấy Tê Tiên Nhi rút con dao nhỏ bên hông ra, hơn nữa còn cười sâu xa với hẳn.

ÐĐm!!!

Yêu nữ này muốn làm gì?

"Cái đó, mọi người ăn từ từ, tôi ăn no rồi!" Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

Lý Trạch Vũ sợ bản thân ăn xong bữa này, sẽ mất toi mạng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK