Kế hoạch một ngày bắt đầu từ buổi sáng, khi núi Nga Mi chìm trong màn sương mù, không khí trong lành.
Một môi trường như vậy có thể giúp tâm trí con người thoát khỏi những tạp niệm, nhưng tâm trí của sư thái Diệt Tình lại chẳng thể nào yên được.
Hơn trăm năm qua, vốn tưởng rằng trái tim mình đã trở nên cứng như sắt đá, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông mình từng nhớ thương, trái tim sắt đá dường như cũng dần trở nên mềm yếu.
“Sư phụ!”
Tề Tiên Nhi xuất hiện có hơi bất ngờ.
Sư thái Diệt Tình nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sao con còn chưa đi luyện võ với mọi người?”
“Sư phụ, có người nhờ con truyền đến cho người mấy câu!”
Đôi mắt đáng yêu nghịch ngợm của Tề Tiên Nhi đảo quanh, tựa như có “âm mưu” gì đó.
Sư thái Diệt Tình khẽ cau mày, ngay lập tức đoán được đệ tử đang muốn truyền lời dùm ai, không khỏi khịt mũi lạnh lùng: “Là cái thằng nhóc Lý Trạch Vũ bảo cô tới à? Vi sư không muốn nghe, con đi ra ngoài luyện võ với mọi người đi, đừng để tâm những việc không đâu!”
“Dạ!”
Tề Tiên Nhi gật đầu vâng lời, xoay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sư thái Diệt Tình có hơi đơ ra.
Theo cốt truyện thông thường, đệ tử không phải nên khéo léo thuyết phục một chút, sau đó mình sẽ tỏ thái độ giữ vững lập trường, đệ tử bất đắc dĩ mới lui ra ngoài sao?
“Sư phụ!”
Đúng lúc sư thái Diệt Tình đang nghĩ trong lòng, Tê Tiên Nhi đột nhiên dừng bước quay người lại.
“Khụ khụ.”
“Còn chuyện gì nữa?”
Sư thái Diệt Tình giả vờ hồ nghi.
“Haizz!”
Tê Tiên Nhi thở dài một hơi, muốn nói lại ngập ngừng, cuối cùng lắc đầu bất
lực nói: “Cái tên Lý Trạch Vũ đó nói, nếu như sư phụ người không nghe, có thể sẽ... hối hận cả đời!”
Nhìn thấy đệ tử của mình thở dài, vẻ mặt lại nghiêm túc, trái tim của sư thái Diệt Tình chợt run lên.
“Haizz... Nếu như sư phụ không muốn nghe thì thôi vậy!”
Tề Tiên Nhi nói xong liền chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã!”
Danh Sách Chương: