Phải thừa nhận là thực lực của lão già này không hề yếu, thời điểm đó, đạo môn thất tử liên thủ lại cũng không phải đối thủ của lão ta. Ngay cả đạo sĩ Vân Trung mới đảm nhiệm chức chưởng giáo đạo môn cũng bị thanh đao của Fujiki Hajime hạ gục sau trăm chiêu.
Khi đạo sĩ Vô Trần biết có người tới gây hấn, đả thương hai mươi một đồ tử đồ tôn của mình, hơn nữa lại còn là một thằng Nhật Bổn! Kết quả là đạo sĩ Vô Trần đã đích thân ra ngựa!
Thực lực của Fujiki Hajime vốn rất mạnh, một nhất đao của lão ta cực kỳ bá đạo, nhưng đạo sĩ Vô Trần lại sở hữu Thái Cực Công trong người, một loại võ công thượng thừa lấy mềm thắng yếu.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Fujiki Hajime đã bị đánh bại. Nhưng đạo. sĩ Vô Trần không giết đối thủ mà cho lột sạch quần áo trên người Fujiki Hajime, chỉ để lại cho lão ta một cái quần lót, cuối cùng trói lão ta vào cột đá ngoài cổng, mỗi ngày tát lão ta mười tám cái bạt tai.
Tát suốt trong vòng hai mươi mốt ngày!
“Đồ ngu!"
Sau hàng chục năm tu tâm dưỡng tĩnh, Fujiki Hajime cảm thấy dù bây giờ trời có sập cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của lão ta. Nhưng giờ phút này đây, khi nghe Lý Trạch Vũ nhắc tới nỗi nhục nhã năm đó, lão ta mới nhận ra bản thân chưa buông bỏ được!
“Này chàng trai trẻ, rốt cuộc cậu là ai?” Fujiki Hajime lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Lý Trạch Vũ sờ cằm, nói với vẻ nghiền ngẫm: “Người tát ông năm đó chính là sư phụ của tôi.”
“Sư phụ ngươi sao?” Sự tức giận trên khuôn mặt Fujiki Hajime tăng lên mấy phần.
Fujiki Hajime vẫn chưa trả được mối nhục mà đạo sĩ Vô Trần gây ra cho lão ta vào năm đó, giờ đồ nhi của đối phương lại giết chết đệ tử duy nhất của lão ta! Thù này phải nói là không đội trời chung!
“Keng!” Fujiki Hajime từ từ rút thanh đao dài ra, gằn từng chữ một: “Ban đầu tôi có thể nể tình Okura Maafyei mà tha cho cậu một mạng, nhưng bây giờ thì không thể, hôm nay tôi cần phải khiến cậu bỏ mạng ở đây!”
Nói đến đây, ánh mắt Fujiki Hajime bỗng trở nên tàn nhẫn: “Nhưng cậu yên tâm, sau đó ta sẽ mang đầu cậu về nước Hạ rồi tiếp tục chặt đầu sư phụ cậu, để hai người cùng xuống địa phục với nhau.”
“Này này này, đây là lời thoại của tôi chứ!” Dứt lời, Lý Trạch Vũ giậm chân xuống đất rồi lao vọt về phía trước.
Tấn công trước để chiếm thế thượng phong!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong đôi mắt đầy vẻ khinh miệt của Fujiki Hajime, giống như lão ta không ngờ tốc độ của Lý Trạch Vũ lại có thể nhanh tới vậy. Nhưng phản ứng của lão ta cũng đủ mau lẹ để vung thanh đao dài về phía đối phương thay vì phòng thủ.
“Keng keng!”
Đao quân và đao võ sĩ cùng va chạm nhau.
Lý Trạch Vũ cầm đao bằng một tay, tay kia tấn công thẳng đỉnh đầu của Fujiki Hajime.
Fujiki Hajime cầm đao võ sĩ bằng cả hai tay nên không kịp rút tay ra để chặn đòn tấn công, lão ta chỉ đành lựa chọn lùi về sau mấy bước. Nhưng sao Lý Trạch Vũ lại cho lão ta thời gian để kịp phản ứng được, hẳn lại tiến tới gần đối phương.
“Keng
Khi đao quân chém xuống, Lý Trạch Vũ nhảy lên giữa không trung và sử dụng chân Thiên Tàn!
Nếu như Đại Hộ Pháp cũng có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy khó tin lắm. Bởi vì ông ta luyện hàng chục hàng trăm năm mới có thể sử dụng thành thạo, Lý Trạch Vũ lại có thể vận dụng chúng như cá gặp nước!
Thực lực của Fujiki Hajime không chỉ có mạnh không thôi, mà kinh nghiệm chiến đấu của lão ta cũng vô cùng phong phú, có thể điều chỉnh tốt trạng thái tác chiến chỉ trong vài giây.
“Phanh phanh phanh!”
Fujiki Hajime né được mười mấy đòn tấn công từ chân Thiên Tàn, nhưng vì những cú đá sau tốc độ của Lý Trạch Vũ tăng lên quá nhanh nên lão ta chỉ đành
dùng cánh tay đỡ.
Lý Trạch Vũ thật sự không ngờ rằng cơ thể gầy yếu của đối phương lại có thể cứng rắn tới như vậy.
“Chàng trai trẻ, tới lượt tôi rồi!” Fujiki Hajime nhếch miệng nở nụ cười khẩy, thanh đao võ sĩ dài mà lão ta nắm chặt trong tay chém một nhát từ trên trời xuống.
“Hô hôi”
Một lưồng đao khí như ẩn như hiện bắn ra từ phần thân đao, vừa uy nghiêm vừa bá đạo.
Mặc dù Lý Trạch Vũ có cương khí hộ thân quanh người những vẫn không dám khinh suất như lúc trước nữa.
“Chết đi cho lão phu!” Đòn vừa rồi của Fujiki Hajime là tuyệt kỹ một nhát đao mà lão ta tự nghĩ ra.
“Mẹ nó chứ, ông ăn nhiều su hào...”
Lý Trạch Vũ chẳng những không lùi bước mà còn tiến tới gần lão ta hơn, đao quân trong tay hắn chém một đường ngang, một luồng đao khí bàng bạc bắn ra ngoài.
“Bùm!”
Hai nguồn đao khí va vào nhau một cách chuẩn xác.
“Sao có thể!"
Tròng mắt Okura Maafyei - người trốn trên gác mái theo dõi trận chiến - sắp. rơi ra ngoài tới nơi...
Danh Sách Chương: