Kể từ khi biết mang thai ba Khánh Linh đi đứng rất cẩn thận cũng may ngày cô rời đi bác Khuê đưa cho cô hai mươi triệu cô định khi nào gặp sẽ trả lại bác nhưng cô bất ngờ mang thai nên đành lấy số tiền ấy ra dành cho chi tiêu mua sữa và thức ăn bồi bổ theo hướng dẫn của bác sĩ còn tiền thuê phòng trọ thì Quyên đã đóng cho cô rồi.
Hiện tại gặp anh cô không biết bản thân phải làm gì đối mặt với anh bởi tình yêu cô dành cho anh đã quá sâu đậm vì vậy mà khi biết mình mang thai cô đã không có bất cứ một chút ý định nào sẽ bỏ cái thai đi mặc dù hoàn cảnh của cô nói thẳng ra nuôi bản thân còn không xong vì trên lưng cô còn có bà nội đã già, mẹ thì bị bệnh tim tuy đã chữa kịp thời nhưng sức khỏe cũng yếu đi khá nhiều rồi còn các em đang tuổi ăn học ba cô vẫn đi làm thuê làm mướn nhưng với số tiền ba kiếm được không thể đủ chi cho cả nhà vì vậy mà học hết lớp mười hai là cô từ bỏ luôn ước mơ vào đại học để đi làm giúp việc cho người ta.
Với một người con gái luôn coi trọng tình thân như Khánh Linh thì sao cô có thể làm ra hành động nhẫn tâm phá bỏ đi núm ruột của mình nên cô quyết tâm giữ lại con, bởi đó chính là món quà ông trời đã ban tặng cho cô mặc dù cô biết sự xuất hiện của con sẽ khiến cô gặp thêm rất nhiều khó khăn nhưng khi bác sĩ nói cô mang thai ba thì cô đã bị dọa sợ thật sự sau vài phút hoang mang thì cô đã suy nghĩ tích cực hơn tự động viên bản thân phải cố gắng nhưng mỗi khi cô mệt mỏi sẽ thầm trách Quốc Minh tại anh mà cô phải chịu những cơn ốm nghén ăn không ngon ngủ không yên như thế này.
Có những đêm không ngủ được cô lại tưởng tượng ra cuộc sống của anh có lẽ đang rất hạnh phúc bên người con gái anh yêu mà nước mắt lăn dài trên má lúc nào không hay, người phụ nữ khi mang thai thường rất tủi thân lại đa sầu đa cảm nếu có chồng bên cạnh quan tâm chăm sóc thì sẽ yếu đuối dựa vào để được tiếp thêm sức mạnh còn với Khánh Linh cô chỉ biết đặt tay lên bụng mà vuốt ve tâm sự với ba thiên thần đang lớn lên từng ngày trong bụng cô.
Một người phụ nữ cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì sự yếu đuối cũng sẽ xuất hiện khi cô ấy mang thai bởi khi mang thai họ sẽ gặp rất nhiều biến đổi trên cơ thể vì còn đâu vóc dáng gọn gàng, da dẻ thì rạn nứt chân tay thì sưng phù nhưng vì thiên chức làm mẹ cao cả họ sẽ chấp nhận tất cả miễn sao con của họ phát triển bình thường để đến ngày chào đời mẹ con sẽ được gặp nhau thì cho dù có bao nhiêu cực khổ và đau đớn người làm mẹ cũng sẽ vượt qua được.
Chiều nay sau khi ăn tối xong ở trong phòng trọ khá nóng lực nên Khánh Linh đóng cửa phòng trọ lại đi bộ trước sân nhà đi được một lúc thì mỏi chân nên cô ngồi xuống ghế đá cầm quạt giấy phe phẩy cho đỡ nóng thì mấy cô cùng dãy trọ đi làm công nhân ở công ty may về thấy cô liền hỏi thăm:
- Sắp đến ngày sanh chưa cháu?
Khánh Linh mỉm cười đưa tay xoa xoa bụng trả lời:
- Dạ còn hơn hai tháng nữa mới đến ngày dự sanh mà bụng của cháu to như mấy mẹ bầu khác đến ngày sanh vậy đó cô.
Một cô đưa vào tay cho Khánh Linh ly nước ép dưa lưới quan tâm nói:
- Chiều nay trời nắng nóng cháu uống nước ép dưa lưới này cho mát nha mấy cô về phòng tắm rửa ăn cơm xong sẽ ra ngồi tám chuyện với cháu.
Sau khi các cô rời đi Khánh Linh uống thử một ngụm nước mát lạnh khiến cho tâm trạng của cô cũng vui vẻ ngồi đung đưa chân nhưng ông trời cũng thay đổi thời tiết rất nhanh chẳng báo trước gì mà một cơn mưa trút xuống nhanh đến nỗi Khánh Linh không kịp trở tay, chỉ nguyên việc cô đứng lên rời khỏi ghế cũng gặp khó khăn vì cái bụng to quá khổ của mình bỗng có cánh tay rắn chắc xuất hiện bất ngờ nâng đỡ cô đứng lên khi cô ngẩng đầu nhìn thì đó là Quốc Minh và cô còn chưa kịp phản ứng gì thì anh vội nói:
- Mưa to quá! Để anh dìu em vào phòng cho an toàn.
Khánh Linh biết lúc này không phải là lúc đôi co với anh nên để mặc anh nhẹ nhàng dìu cô đi đến trước phòng mở cửa ra để cho anh cùng đi vào.