• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Meii

"Sợ mày làm gì? Muốn đánh thì ra tay đi, lải nha lải nhải như đàn bà!" Dứt lời, cũng không chờ Triệu Nhật Địa phản ứng lại, xách theo dùi cui xông về phía Triệu Nhật Địa.

Chờ Triệu Nhật Địa phản ứng lại, tay phải đã ăn một gậy của Phong Kiến Thiết, gậy sắt trong tay cũng rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng leng keng.

Phong Thụy Thanh không ngừng cố gắng, dùng một gậy đập vào đầu gối Triệu Nhật Địa, chỉ nghe được một tiếng răng rắc, Triệu Nhật Địa đã ngã trên mặt đất.

"Chém chết chúng nó cho tao." Triệu Nhật Địa dù đau đến đổ mồ hôi vẫn cố hết sức hét lên.

Hắn khinh địch rồi. Không ngờ được người trước mắt này lại có sức lực to lớn như vậy, chỉ hai gậy đã đánh hắn không đứng dậy nổi.

"Các người dám?" Phong Thụy Thanh hét lớn.



Song những người đó cũng không sợ Phong Thụy Thanh, cho dù là sợ, nhưng chuyện đã tới nước này thì còn có thể làm gì được nữa chứ?

Trần Giang nhanh chóng tiến lên cùng Phong Thụy Thanh ngăn những người này lại. Phong Kiến Thiết đứng tại chỗ, bảo vệ Phong Thanh Thanh và Lý Tiểu Lộ.

Phong Thanh Thanh lo lắng trong lòng nhưng cũng hiểu được mình không thể đi ra ngoài, cô đi ra ngoài cũng chỉ gây thêm phiền toái cho anh hai và anh Giang.

Phong Thụy Thanh dũng mãnh như thần, anh dũng tuyệt vời đến mức Phong Thanh Thanh thực không tin nổi cái người trước mắt đang thuần thục chiến đấu kia là anh hai cô. Chỉ thấy Phong Thụy Thanh cầm cây gậy sắt kia, thành thạo đánh vào những tên du côn lưu manh đó. Thân hình anh vô cùng nhanh nhẹn, sức lực cực lớn, gần như mỗi một gậy đều có thể đánh gục một tên du côn lưu manh.

Chắc trách lúc trước anh hai dám đắc tội với những người đó thì ra là có bản lĩnh này!

Sau khi đánh ngất năm sáu tên, những người đó dần nôn nóng, xuống tay càng tàn nhẫn, thậm chí có ba bốn người cầm gậy sắt hướng về phía Phong Thanh Thanh bên này trước.

Phong Thanh Thanh nắm chặt dùi cui trong tay, ngón tay siết đến trắng bệch.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô không phân biệt rõ được đây là nơi nào, là vườn hoa trong nhà cô hay là ở một cái hẻm nhỏ trên phố Hoàng Kết?

Bỗng nhiên một chiếc ô tô chạy băng băng đến, người bên trong ô tô kia có lẽ cũng không nghĩ tới đã muộn như vậy, trên đường này vậy mà còn có hai làn sóng người, hơn nữa, hai làn sóng người này rõ ràng là đang đánh nhau.

Đám người Phong Thụy Thanh đang đánh nhau ngay lập tức liền dừng lại, liếc mắt nhìn chiếc xe kia một cái, ngay sau đó lại nhanh chóng đánh tiếp.

Tiếp đó, Phong Thanh Thanh nhìn thấy một người đàn ông cường tráng từ trên chiếc xe kia bước xuống, người đàn ông kia thấy một đám người bao vây tấn công hai người, không nói lời nào, đã trực tiếp xông lên phía trước giúp đỡ Phong Thụy Thanh.



Còn có chuyện như này?

Ngay lập tức liền có người cầm gậy sắt xông lên phía trước đập chiếc xe kia.

Lúc này Phong Thanh Thanh mới thấy rõ, thì ra đó là một chiếc Citroën.

Nhưng còn chưa chờ mấy tên du côn lưu manh đó vọt tới chiếc xe kia, đột nhiên mười mấy người ăn mặc đồng phục cảnh sát chạy đến.

Những tên du côn lưu manh đó vừa nhìn thấy, sợ đến mức gan đều nứt ra rồi, muốn bỏ chạy, chỉ là, quá muộn rồi.

Sau khi chờ những người đó bị cảnh sát bắt đi, Phong Kiến Thiết bọn họ vội vàng nói lời cảm ơn với người đàn ông cường tráng ấy.

Người đàn ông đó mỉm cười, nụ cười có chút cứng nhắc, nói: "Không cần khách sáo. Tôi thấy những người này lại đây đánh các người, chẳng qua là bực bội không chịu nổi mới xuống giúp đỡ dạy dỗ một chút."

Phong Thanh Thanh lúc này mới nhìn rõ, hóa ra người này lại là tài xế của anh trai Mẫn Cẩn, cái người đàn ông có vết sẹo trên mặt tên là A Cường kia.

Sau đó, Phong Thanh Thanh lại lần nữa nghe được tiếng nói trầm thấp dễ nghe làm người mang thai kia: "A Cường."

"Vâng." A Cường đáp một tiếng, rồi sau đó nói với đám người Phong Thụy Thanh: "Tôi đi trước, có thời gian sẽ tán gẫu tiếp." Dứt lời, gật đầu, một mạch chạy bước nhỏ đến bên chiếc Citroën kia.

Sau khi chiếc xe kia rời khỏi, lúc này Phong Kiến Thiết mới cảm khái một tiếng, nói: "May mắn có chàng trai tên A Cường này đến giúp đỡ, nếu không, chúng ta cũng kiên trì không nổi cho tới khi cảnh sát đến."

"Ba, đã xảy ra chuyện gì?" Phong Thanh Thanh cau mày hỏi.

Phong Kiến Thiết liền nói.

Thì ra, đêm qua, cái người thanh niên tên Lý Thiên Long lúc trước qua đây nhắc nhở bọn họ lại lần nữa tìm tới cửa, còn nói đám người Triệu Nhật Địa hôm nay định hành động, thời gian không xác định, địa điểm ở chỗ này, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.

Cho nên, sáng sớm ông đã đến đồn cảnh sát báo án.

Nghĩ tới Triệu Nhật Địa kia có thể có người đứng sau ở đồn cảnh sát, nhưng thật ra ông không ngu ngốc trực tiếp đi đến đồn cảnh sát, mà bí mật nhờ chủ nhà Mạc Linh, lén lút tìm đến một người họ hàng của Mạc Linh ở đồn công an, họ hàng nhà cô ở phố này chính là phó cục trưởng cục cảnh sát.

Ông nói rõ ràng tình hình thực tế của mình ra, rồi sau đó, không đợi bà nói gì đã đưa phong bì ra, cái người phó cục trưởng tên Hoàng Liệt Hỏa kia đã đồng ý giúp đỡ rồi.

Việc buôn bán tối nay của họ cũng là vì muốn dụ rắn ra khỏi hang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK