Tuy rằng cô rất muốn đi lên để nói lời cảm ơn, cảm ơn anh trai Mẫn Cẩn đã giúp đỡ vài ngày trước.
Phong Thanh Thanh biết rõ, nếu không có sự cho phép của anh trai Mẫn Cẩn, người tài xế tên A Cường kia cũng sẽ không xuống giúp đỡ.
Chỉ là hai người bọn họ hoàn toàn không quen biết nhau, nếu cứ tùy tiện đi đến như vậy thì không hay chút nào.
Phong Thanh Thanh do dự chần chờ một hồi.
"Thanh Thanh, cậu làm gì ở đây? Sao không đi vào? Chuông sắp reo rồi kìa." Bỗng nhiên bả vai truyền đến một cơn đau nhẹ, khiến Phong Thanh Thanh đang trầm tư tỉnh táo lại.
Cô nhìn xuống bàn tay đang đặt trên vai mình, thì ra là Trần Chanh.
"Tớ gặp được người quen, là bạn của cậu, Mẫn Cẩn." Phong Thanh Thanh nói, cằm hất lên hướng về phía Mẫn Cẩn.
Trần Chanh nhìn về hướng mà cô chỉ, vừa nhìn thấy thi ngạc nhiên, vui mừng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, miệng reo lên: "Đúng là cô ấy, mình phải đi tới chào hỏi mới được." Vừa dứt lời, cô ấy bèn muốn chạy về hướng đó.
Phong Thanh Thanh nhanh chóng giữ chặt tay cô ấy lại: "Đợi một chút."
Trần Chanh nghi hoặc nhìn cô, nói: "Lần trước, anh của Mẫn Cẩn đã nhờ tài xế của anh ta giúp gia đình chúng tớ đánh tên Triệu Nhất Địa kia, đi thôi, tớ cùng cậu qua nói lời cảm ơn anh ta."
"Được rồi." Trần Chanh không hiểu nguyên do vì sao nhưng lúc này cũng không phải lúc để hỏi, chỉ gật gật đầu, sau đó nắm tay Phong Thanh Thanh lôi kéo đi về hướng đó.
Còn chưa đến gần, Trần Chanh đã hô lên.
Cô bé Mẫn Cẫn lúc đầu còn nghi hoặc, rồi sau đó nhìn thấy Trần Chanh, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, cô vẫy vẫy tay với Trần Chanh.
Anh của Mẫn Cẩn nghe thấy tiếng gọi cũng quay đầu lại.
Trong phút chốc, Phong Thanh Thanh cảm thấy mọi âm thanh xung quang như dừng lại, trong mắt cô chỉ có khuôn mặt của người đàn ông kia.
Người đó có một khuôn mặt quá mức ưa nhìn, lông mày lưỡi kiếm, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng trông có vẻ bạc tình, trên khuôn mặt anh ta không có biểu cảm gì, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng đó là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp trong hai kiếp qua.
Trần Chanh vừa nhìn thấy người đàn ông kia, bước chân bỗng chậm lại, có chút giật mình mà kêu lên một tiếng: "Anh Dư."
Phong Thanh Thanh cũng hoàn hồn, rồi sau đó ở trong lòng thầm chế nhạo bản thân, cô cũng đã sống hai đời rồi, thế mà nhìn thấy một người đàn ông lại có bộ dạng không có tiền đồ như vậy?
"Trần Chanh, Mẫn Cẩn hôm nay đến đây nhập học, về sau phải làm phiền em chăm sóc cho em ấy rồi." Người được gọi là anh Dư kia nhìn thoáng qua Trần Chanh cùng Phong Thanh Thanh rồi nói.
Trần Chanh gật đầu như gà mổ thóc, đáp lại: "Được ạ, Mẫn Cẩn học ở lớp nào thế ạ?" Thật là trùng hợp, Mẫn Cẩn cũng học ở trường cấp hai Đông Môn.
Chỉ là vài năm không gặp, anh Dư trông có vẻ lạnh lùng hơn trước. Vốn dĩ mùa đông trời đã lạnh, anh Dư ở đây khiến nơi này như giảm đi mấy độ.
"Mình cùng lớp với cậu. Từ giờ, chúng ta sẽ là bạn cùng lớp đó." Dư Mẫn Cẫn cười ngọt ngào đáp lại.
"Được rồic các em đi học đi. Mẫn Cẩn, ở trường nhớ chú ý nghe giảng. Buổi trưa, anh sẽ bảo A Cường đến đón em về." Anh Dư dặn dò.
"Vâng." Mẫn Cẩn và Trần Chanh gật đầu.
"Khoan đã." Phong Thanh Thanh nhẹ giọng kêu lên.
Mọi người đều nhìn Phong Thanh Thanh.
Sắc mặt Phong Thanh Thanh có chút đỏ lên, không biết là do người đàn ông đẹp trai này hay là do trời quá lạnh, tim cô đập có chút nhanh, cũng có chút lo lắng.
"Sao vậy?" Dư Mẫn Cẩn hỏi.
"Mình là Phong Thanh Thanh, bạn học cùng lớp với Trần Chanh. Mình đến để nói lời cảm ơn với anh Dư. Cảm ơn anh Dư đã để anh A Cường giúp gia đình mình đối phó với nhóm xã hội đen mấy ngày hôm trước. Cảm ơn anh ạ." Phong Thanh Thanh thận trọng mà bình tĩnh nói. Thực ra trong lòng cô có chút bất an, cô không biết anh của Mẫn Cẩn có nhớ chuyện xảy ra đêm hôm đó không?
"Không có gì. Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không tốn sức gì." Anh Dư dè dặt gật đầu, nói.
Phong Thanh Thanh lại thận trọng nói lời cảm ơn lần nữa, rồi sau đó mới cùng Trần Chanh và những người khác bước vào cổng trường.
Đi được mấy bước, Trần Chanh thấp giọng hỏi: "Cậu quen anh Dư từ khi nào? Anh Dư tại sao lại giúp cậu hả? Mau mau nói?"
Dư Mẫn Cẩn cũng nghi hoặc nhìn Phong Thanh Thanh.
Phong Thanh Thanh cười cười nói:"Giọng của anh Dư thật dễ nghe, có một loại hương vị rất đặc biệt. Ngày hôm đó, hai bọn mình đi dạo phố, mình nghe được một lần là nhớ mãi. Sau này, lúc mà Triệu Nhật Địa lần đầu tiên đến quầy hàng nhà mình thu phí bảo hộ, khi ấy, anh Dư đi ngang qua bảo tài xế là A Cường xuống giúp đỡ. Mình nghe được giọng của anh ấy lần nữa thì biết A Cường là tài xế của anh ấy. Sau lần đó, khi mà Triệu Nhật Địa lại tới vây bắt nhà bọn mình, anh Dư cũng tình cờ đi ngang qua, bảo A Cường xuống giúp giữ tên Triệu Nhật Địa kia, nếu không nhà mình cũng không chống chịu được đến lúc cảnh sát tới. Nếu không có anh Dư giúp đỡ, nhà mình ngày đó có lẽ không chết cũng sẽ bị thương.