• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dương Dương

Không lâu sau, Phong Thanh Thanh nghe thấy Lý Tiểu Lộ gọi Phong Thụy Thanh đi bê nồi mì vào.

Phong Thụy Thanh bê một nồi mì to ra.

Khoai sọ vàng, mì hơi vàng, lá rau muống xanh biếc còn có mùi khoai sọ thơm phức bay trong không khí, khiến cho Phong Thanh Thanh nuốt nước miếng. Cô cảm thấy mình càng đói bụng hơn.

Phong Thụy Thanh múc cho cô một bát, đưa cho cô nói: "Nhanh ăn đi. Xem em chảy nước miếng xuống dưới mặt đất rồi đây này."

Phong Thanh Thanh hì hì cười ngây ngô, cũng không so đo nhiều, mời Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ vào ăn mì, bản thân cũng cầm lấy đũa, bắt đầu ăn.

Lúc Phong Thụy Thanh không chú ý, cô ăn liền ba bát mới hạ đũa xuống.

Phong Thụy Thanh nhìn giống như nhìn con quái vật liếc vào bụng của Phong Thanh Thanh.

"Em gái, bụng của em vẫn ổn chứ?" Phong Thụy Thanh ngập ngừng hỏi.

Em gái anh ăn ba bát cháo và ba bát mì! Một cái bụng nhỏ vậy, sao có thể chứa được nhiều đồ như vậy?

"Vẫn tốt. Đuổi được người ghê tởm đi lại ăn no như vậy, ngon quá." Phong Thanh Thanh cũng không để ý ánh mắt của Phong Thụy Thanh, thỏa mãn sờ cái bụng căng tròn, thở dài nói. Từ trước đến giờ chưa bao giờ thỏa mãn như vậy!

Mì nóng hổi ăn thật ngon. Trước khi cô chết, chính là muốn được ăn một thứ đồ nóng hổi như thế này.

"Em không cảm thấy khó chịu à? Bụng có cảm giác nứt vỡ ra không?" Phong Thụy Thanh nuốt nước miếng hỏi.

"Cái đứa nhỏ này, nói cái gì vậy, Thanh Thanh, đừng để ý đến nó, mau đi nghỉ ngơi đi." Lý Tiểu Lộ gõ xuống đầu của Phong Thụy Thanh, đứa trẻ này sao lại nói những lời như vậy, có khác nào chửi em mình không?

"Mẹ, mẹ không biết đâu, em gái uống ba bát cháo, ăn ba bát mì! Con sợ bụng của nó căng hỏng mới nói." Phong Thụy Thanh bị đau mếu miệng hơi bất mãn nói.

Mẹ anh ra tay đúng thật là vô tình.

Lý Tiểu Lộ bị dọa chạy ngay đến bên cạnh Phong Thanh Thanh, đưa tay sờ bụng của Phong Thanh Thanh, trong miệng nhắc nhở: "Đứa nhỏ này, sao lại ăn nhiều đến vậy? Không đợi tí nữa hãy ăn được sao? Căng bụng không? Nhanh, đi ăn hai quả chanh leo, thứ đó chua, tiêu hóa thức ăn tốt."

Giơ tay sờ một chút, bụng lại khá phẳng.

Lý Tiểu Lộ nghi ngờ, nhiều đồ ăn như vậy rốt cuộc ăn đi đâu rồi?

Nên Phong Thanh Thanh đi cầm hai quả chanh leo, rồi mới quay về phòng mình.

Khi quay lại phòng, nước mắt cô rơi xuống, cô, quay trở về rồi, thật là tốt!

Nếu cô đã trở về, vậy sau này cô nhất định sẽ không trải qua những ngày tháng như trước đây nữa.

Buổi chiều, Phong Thanh Thanh cũng không nhàn rỗi, nói nhỏ với Lý Tiểu Lộ một việc, mà sau khi Lý Tiểu Lộ ra ngoài, đi đến dưới cây đa lớn trong thôn hóng mát kia.

Lý Tiểu Lộ vừa đi đến dưới cây đa lớn, trong thôn lão Dương là nói nhiều nhất, Dương Xuân hóng hớt hỏi: "Nghe nói Thanh Thanh nhà cô từ hôn với nhà họ Trần thôn Bạch Sa bên cạnh? Đứa con trai nhà họ Trần kia không phải là đỗ đại học rồi à? Sao phải từ hôn vậy?"

Buổi sáng hôm nay bà nhìn thấy vẻ mặt Hạ Quế Hoa vui vẻ từ nhà họ Phong rời đi, bà lên trước hỏi, biết được tin tức nhà họ Trần và nhà họ Phong đã từ hôn.

Bà cũng biết đứa con trai nhà họ Trần Trần An Chí năm nay thi đỗ đại học rồi, mà Thanh Thanh nhà họ Phong, năm nay lại không đỗ.

"Từ rồi. Sáng hôm nay Hạ Quế Hoa qua đây để từ hôn. Nói là bát tự không hợp gì đó, tôi khinh, lúc trước đính hôn sao bát tự lại hợp? Rõ ràng chính là chê con gái tôi không thi được đại học mới từ hôn, lại cứ đổi cho việc bát tự. Loại thông gia này, không có còn hơn." Lý Tiểu Lộ mặt phẫn nộ nói.

"Bát tự không hợp?" Dương Xuân hóng hớt hỏi một tiếng.

"Còn không phải sao, nói là thời gian trước có tìm mấy thấy bói đến xem giúp, nói không có ai phán là bát tự hợp, vì vậy, qua đây từ hôn. Nói là trong kì thi đại học không đến nói chuyện này, sợ ảnh hưởng đến kì thi đại học của Thanh Thanh. Tôi khinh, vậy sau khi thi xong sao không qua nói, mà đợi đến luc biết được thành tích thi đại học mới qua đây nói? Rõ ràng chính là chê Thanh Thanh nhà chúng tôi không đỗ đại học, lại chê nhà chúng tôi nghèo, vì vậy mới từ hôn! Sau khi đính hôn, nhà tôi cho Trần An Chí học không ít tiền, bây giờ coi như đi tong rồi. Tôi nói với các bà, các bà nhà ai có con gái cũng đừng đính hôn với nhà họ Trần, nhà họ Trần năm nay có thể làm ra việc thế này, sau này còn có thể làm ra việc thế này một lần nữa."

"Như vậy à? Cũng may nhà cô từ hôn với nhà họ Trần rồi. Thanh Thanh đứa nhỏ này tôi nhìn đến lớn lên, ngoan ngoãn chăm chỉ nhất, làm gì phải lo tìm không ra một người đàn ông tốt." Dương Xuân cười đáp, trong lòng lại nói thầm, đáng tiếc, tìm không được một sinh viên đại học.

Mấy người phụ nữ bên cạnh nghe hai người nói chuyện với nhau, lại sôi nổi đến nói chuyện.

Có mấy người giao thiệp tốt với nhà họ Phong, còn cùng nhau chửi bới Trần An Chí.

Sau khi thấy được mục đích của bản thân đã đạt được, lúc này Lý Tiểu Lộ mới quay về nhà.

Lý Tiểu Lộ quay về nói với Phong Thanh Thanh, Phong Thanh Thanh gật gật đầu vừa lòng.

"Con gái ngoan, như vậy thật sự có tác dụng sao? Nói như vậy người trong thôn không chỉ trỏ con chứ? Việc hôn nhân của Trần An Chí cũng không thành?" Lý Tiểu Lộ nghi ngờ hỏi.

"Mẹ, người ta đều là đồng tình với kẻ yếu. Chúng ta nói trước, tránh cho Hạ Quế Hoa kia bịa đặt tin đồn ở trong thôn. Người trong thôn biết không phải lỗi của con, dù có chỉ trỏ, cũng sẽ thiếu đi một ít. Hơn nữa, sau khi chúng ta nói như vậy, Hạ Quế Hoa kia lại nói cái gì đi nữa, có tiền căn nàyđớn chừng cũng không có ai tin. Sự thật bày ra ở trước mắt, con cũng không làm việc gì sai, nhà họ Trần bọn họ từ hôn như vậy thật sự là không tử tế. Hơn nữa, người trong thôn nhiều chuyện, khó tránh khỏi có người nói việc này với đối tượng mới của Trần An Chí. Một khi truyền đến tai đối tượng của anh ta, đối tượng của anh ta sẽ nảy sinh nghi ngờ tính cách của Trần An Chí, Trần An Chí nhất định không không chiếm được lợi ích gì." Phong Thanh Thanh giải thích nói.

Lý Tiểu Lộ nửa tin nửa ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK