• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ lại chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm đó, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, thật là quá nguy hiểm.

"Thật là trùng hợp." Dư Mẫn Cẩn cười ngọt ngào, nói.

"Đúng vậy, Cho nên, hôm nay gặp lại anh ấy, mình mới tới cảm ơn." Phong Thanh Thanh vui vẻ nói. Ngày đó, bọn họ vội vã rời đi, gia đình cô cũng không kịp nói lời cảm tạ.

"Không thể tưởng tượng được một người lạnh lùng như anh Dư thế mà cũng sẽ giúp đỡ người khác, thật chẳng giống anh ấy tí nào." Trần Chanh lẩm bẩm nói. Cô đã gặp qua Dư Duẫn Thần vài lần, còn đến làm khách nhà anh, tuy rằng Dư Duẫn Thần không làm gì cô, nhưng cô vẫn cảm thấy anh Dư rất lạnh lùng, thậm chí cô còn có chút sợ anh.

Lúc này, nghe được anh Dư sai A Cường đi cứu người thật sự khiến cho cô thấy ngạc nhiên.

Dư Mẫn Cẩn véo vào tay Trần Chanh, tức giận nói: "Cậu nói cái gì vậy? Tuy anh trai mình có chút lạnh lùng, nhưng anh ấy vẫn rất nhiệt tình. Hơn nữa, trong tình huống nguy hiểm như vậy, anh ấy làm sao có thể không ra tay giúp đỡ chứ?

Trần Chanh bật cười ha ha một phen, giữ lấy tay Mẫn Cẩn nói:" Mình còn chưa nhìn thấy, làm sao mình biết được? "

" Rồi cậu sẽ thấy. Anh mình chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. "Dư Mẫn Cẩn cười nói.

" Được rồi được rồi. Mình đã biết. "Trần Chanh cũng cười cười đáp lại.

Ba người vừa nói vừa cười đi vào cổng trường.

Mà lúc này, nửa người Phong Thanh Thanh đột nhiên bị đụng mạnh.

Cô nhanh chóng bám vào Trần Chanh bên cạnh mới không bị té ngã.

Sau khi đứng vững, Phong Thanh Thanh tức giận nhìn người vừa đụng vào mình

Thì ra là Vu Lệ Lệ.

" Cô đi đứng thế nào vậy hả? Thiếu chút nữa là đụng ngã Thanh Thanh rồi? "Trần Chanh tức giận quát. Cũng không biết Vu Lệ Lệ này có vấn đề gì, lúc nào cũng nhắm vào Thanh Thanh, Thanh Thanh rộng lượng cũng không so đo nhiều với cô ta, nhưng mà Vu Lệ Lệ càng ngày càng làm quá, hôm nay còn dám đụng vào Thanh Thanh.

" A, lúc tôi đi không nhìn thấy có người trước mặt. Xin lỗi. "Vẻ mặt Vu Lệ Lệ chế giễu nói.

Ý cô ta nói đây là Phong Thanh Thanh không phải là người.

Trần Chanh lập tức nổi giận, Phong Thanh Thanh vội vàng giữ chặt lấy cô ấy, rồi tự mình tiến lên một bước nói với Vu Lệ Lệ:" Lần sau ra ngoài nhớ mang mắt theo. Đừng như con chó điên chỗ nào cũng đâm vào được. "

Trước kia Vu Lệ Lệ quá phận, cô không muốn rắc rối nên cố nhịn, hơn nữa cô là một bà già đã sống qua hai kiếp, cũng không muốn cùng một cô nhóc so đo, cho nên trước đây cô cũng không nói gì. Hôm nay Vu Lệ Lệ quá quắt lắm rồi, dám đụng vào cô làm cô suýt chút nữa bị té ngã.

Trời hôm nay lạnh như vậy, hôm qua trời còn có mưa, hiện tại trên mặt đất còn hơi ướt, nếu té ngã, bị thương là còn nhẹ, nhưng nếu lạnh đến mức bị cảm thì thật thảm. Thi giữa kỳ sắp tới, cô cũng không muốn bị cảm lạnh.

" Cô đang mắng ai đấy hả? ", Vu Lệ Lệ nghe thấy vậy, giận đến mức phát hỏa, nụ cười trên mặt cũng biến mất, tiến lên hai bước, tức giận trừng mắt nhìn Phong Thanh Thanh.

" Mắng ai, ai đâm phải người khác thì mắng người đó? "Phong Thanh Thanh tiến lên một bước, cười lạnh nhìn cô ta, cô toát ra khí thế cực lớn, cô đứng ở trên vị trí cao nhiều năm như vậy, tại lúc này bao nhiêu khí thế đều bày ra hết cả.

Cô cũng không sợ cô bé này. Lúc trước cô không muốn so đo chỉ là không muốn gây chuyện rắc rối mà thôi, nhưng nếu lúc này mà nhịn xuống, e là Vu Lệ Lệ này sẽ nghĩ Phong Thanh Thanh cô yếu đuối, dễ bắt nạt.

Khi thấy Phong Thanh Thanh uy nghiêm như vậy, Vu Lệ Lệ liền lúng túng, cô ta ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn Phong Thanh Thanh một cái, hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Vu Lệ Lệ vừa rời đi, Trần Chanh đã giơ ngón tay cái về phía Phong Thanh Thanh, miệng khen, nói:" Thanh Thanh, làm tốt lắm. Vu Lệ Lệ phải bị trị như vậy mới được. Trước đây cậu quá dễ tính đi nên Vu Lệ Lệ mới kiêu ngạo như vậy. Bây giờ xem cô ta về sau còn dám khi dễ cậu nữa không?

Lúc thấy khí thế của Phong Thanh Thanh như vậy, Trần Chanh cũng cảm thấy chấn động một hồi, rồi sau đó lập tức phấn khởi vui mừng, đáng lẽ Thanh Thanh nên sớm làm như vậy, như thế mới không phải chịu Vu Lệ Lệ kia bắt nặt cả một tháng.

Dư Mẫn Cẩn như đang trầm ngâm suy nghĩ gì, cô không xa lạ gì với loại sức mạnh này, nhưng mà làm sao một học sinh trung học năm ba lại có được loại khí thế mạnh mẽ như vậy?"

Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về việc đó!

Lúc sau đến phòng học, Vu Lệ Lệ nhìn thấy Phong Thanh Thanh và hai người kia bước vào lớp, cô ta hung hăng trừng mắt liếc Phong Thanh Thanh một cái, nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của Phong Thanh Thanh ở đằng trước, cô ta lập tức quay đi chỗ khác.

Vừa rồi trong khoảnh khắc chạm mắt kia, cô ta cho là Phong Thanh Thanh muốn đánh mình, làm cô ta sợ hãi đến mức tim như ngừng đập.

Phong Thanh Thanh này, thật là một con người trong ngoài không đồng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang