Mục lục
Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: A Né (Newteen)

Biên Dịch: Dangneo ( A Nèo)

Bán đấu giá sư bị thu hút bởi lời nói của Đường Tam, lúc này, từ trên đài đấu giá một nghi lễ tiểu thư bưng lên một cái khay phủ vải đỏ, trên đó nhìn qua có một vật phẩm rất kỳ dị

Vật đó có dạng như hình thoi, cái đuôi như đuôi cá dựng đứng, hai bên sườn có 4 cái cánh như vây cá. Cả vật thể màu trắng ngà, tựa như được tạo ra từ ngọc thạnh, từ đầu đến cuối dài khoảng một thước, Sử Lai Khắc Thất Quái tuy ngồi ở vị trí cuối cùng cũng cảm nhận được năng lượng ba động phát ra.

Bán đấu giá sư cao giọng giới thiệu:"Cái hồn đạo khí này chính là Long Uyên Đĩnh, kiện đồ vật này là thượng cổ lưu truyền. Nó có công hiệu cực kỳ lỳ lạ, cần phải được hồn sư rót hồn lực vào mới có thể hiện nguyên hình, dài chừng mười hai thước, chỗ rộng nhất có đường kính hai thước, có thể đồng thời chứa được từ mười hai đến mười lăm người. Ở trên biển có thể đi trên mặt lẫn dưới nước. Nghe nói có thể lặn sâu xuống ba trăm thước. Có nó, khi đi trên biển không cần phải e ngại sóng gió, một khi gặp sóng to gió lớn liền có thể lặn ngay xuống nước. Có bảo bối cứu mạng này xem như là gặp may mắn. Dùng nó để ngắm cảnh sắc ở biển hoặc để cứu người thì rất đắc dụng. Khi biến thành bản thể, nó trở nên trong suốt, có thể thấy mọi cảnh vật xung quanh, rất thần kỳ. Đồng thời nó có thể chịu được công kích của hải hồn thú trăm năm. Bởi vì dưới biển sâu có không ít hải hồn thú khủng bố, ta đề nghị, người nào khi có được vật này không nên tiến vào biển sâu để khỏi phát sinh nguy hiểm.

Nghe qua sự giới thiệu của đấu giá sư, Đường Tam không khỏi phát sinh hảo cảm đối với đợt đấu giá này. Thông thường, bên bán đấu giá vì để có thể bán được vật phẩm với giá cao nên chỉ tán thưởng các ưu điểm của vật phẩm, còn nhược điểm của nó thì chỉ hời hợt lướt qua. Mà đấu giá sư này lại đem toàn bộ ưu điểm cùng khuyết điểm của Long Uyên Đĩnh nói ra cực kỳ rõ ràng, từ đó đủ để thấy được phách mại tràng này đúng là có thể tin tưởng được.

- "
Giá ban đầu là một vạn kim hồn tệ, các vị có thể ra giá " – đấu giá sư bắt đầu đưa ra giá thấp nhất để đấu giá..

Một vạn kim hồn tệ là một con số không nhỏ, nhưng cũng chưa so được với giá trị của Long Uyên Đĩnh. Long Uyên Đĩnh này có thể lặn sâu ba trăm thước, có thể thấy được chất liệu gỗ tốt thế nào, tuyệt đối là hồn đạo khí hiếm có.

Thế nhưng, ngay sau khi người chủ trì đưa ra giá quy định, cả phòng đấu giá lại không có một ai ra giá tiếp, nhất thời không khí có vẻ bị trầm xuống.

Không ai ra giá, cũng không phải bởi vì Long Uyên Đĩnh không tốt mà bởi vì tác dụng của nó đích xác là hơi yếu. Ở khu vực hải vực, dùng một chiếc thuyền bình thường cũng đủ để đi lại. Mà một chiếc du thuyền tốt cũng chỉ tốn một trăm kim hồn tệ mà thôi. Chiếc Long uyên đỉnh tác dụng chỉ hơn những cái khác ở chỗ có thể lặn được xuống nước, vì vậy cho dù nó có quý giá hơn trăm lần thì cũng chẳng có quý tộc nào xa xỉ đến mức đi mua nó. Nguyên nhân chính là sự nguy hiểm trong đại dương, cho dù là ở hải vực cũng có thể xuất hiện hồn thú ngàn năm, mà lực phòng ngự của Long uyên đỉnh lại không làm cho người ta yên tâm. Người chủ trì trong mắt toát ra một tia thất vọng, trên thực tế, lần đấu giá chiếc Long uyên đỉnh này không phải là lần đầu tiên được đưa ra đấu giá, nó đã ở lại nơi này mấy lần rồi. Mỗi lần đưa ra đều xuất hiện tình trạng này. Nhưng vì danh dự của phách mại tràng nên bọn họ cũng không dám thổi phồng năng lực phòng ngự của Long Uyên Đĩnh. Dù sao thứ này chỉ có hồn sư mới sử dụng được, mà trên thế giới này ai dám đắc tội với hồn sư?

Kỳ thật, Long Uyên Đĩnh bán không được cũng bởi vì một lý do khác, đó là do vị trí của tòa hải thành này. Các hồn sư sinh hoạt tại đây đa số đều là hải hồn sư, đều có thể trong sóng gió tùy ý ngao du. Một khi đã như vậy, họ còn cần đến Long Uyên Đĩnh làm gì?

"
Có quý khách nào ra giá không?" – Đấu giá sư theo thói quen hỏi một câu. Trong lòng thầm than, xem ra hôm nay cũng không bán được.

"
Một vạn kim hồn tệ" – một âm thanh trong trẻo từ hàng ghế sau truyền đến, nhất thời làm cho toàn trường chú ý, đáng tiếc bên trong phòng đấu giá hoàn toàn tối đen, bọn họ chỉ nhìn thấy người kia đưa lên một đấu giá bài (thẻ đấu giá) bằng dạ quang.

Cặp mắt đấu giá sư sáng lên: "
Hảo. Vị tiên sinh số ba trăm sáu mươi sáu ra giá một vạn kim hồn tệ. Còn có ai tăng giá không? Một vạn kim hồn tệ lần thứ nhất. Lần thứ hai. Lần thứ ba. Mua bán xong." Trong thanh âm của hắn không khỏi có sự hưng phấn và vội vàng, tựa hồ sợ người kia đổi ý, vội hoàn thành ngay giao dịch.

Đấu giá lại tiếp tục, từng kiện vật phẩm lần lượt đưa ra, mọi việc tiến hành bình thường. Lúc trước, người mua được Long Uyên Đĩnh chính là Đường Tam.

Đúng vậy, Long Uyên Đĩnh kỳ thực là rất yếu, nhưng đối với bọn họ lại phi thường hữu dụng. Trước hết, nó rất dễ dang mang theo. Tiếp theo, cho dù lực lượng của Long uyên đỉnh yếu ớt thì cũng còn có bọn họ. Bằng vào hồn lực của họ đủ để Long uyên đỉnh tăng cường uy lực. Hơn nữa, khi quyết định mua nó, Đường Tam còn có suy nghĩ khác, bằng vào nhãn quang của mình, hắn tin tưởng rằng Long uyên đỉnh tuyệt đối là vật có giá trị.

Đấu giá hội chấm dứt. Trữ Vinh Vinh liền đi giao lệnh bài đấu giá để lấy vật phẩm về. Bởi vì thân thể của mập mạp nên mọi người không đi ngắm cảnh đêm ở hải thành mà rất nhanh trở về tửu điếm.

"
Mập mạp. Nói nghe xem thử cảm giác khi đối mặt với hai hải hồn sư thế nào?" – Đái Mộc Bạch tò mò hỏi. Mọi người cũng muốn nghe một chút cảm nhận của Mập Mạp về các hải hồn sư.

Mã Hồng Tuấn nói: "
Thực khó đối phó a, nếu không phải ta có thể miễn cưỡng phi hành, Hỏa lại vừa vặn khắc thủy ( Phải nói hai cái tự khắc nhau mới đúng), chỉ sợ hôm nay người thua là ta. Nếu không có hai năng lực này, nếu đối phương chỉ có một người, chỉ sợ ta cũng không thắng nổi. Hai hồn sư kia thập phần am hiểu lợi dụng ưu thế trong nước, có thể thoải mái khống chế nước mà công kích ta. Nhìn qua thì so với hồn kỹ bình thường cũng không có gì khác, nhưng trên thực tế, có nước làm trung gian, có thể làm cho bọn hắn tiết kiệm rất nhiều hồn lực. Đương nhiên, nếu không có nước, thực lực bọn họ chắc chắn suy giảm. Xét về tổng thể, nếu trên biển chúng ta đụng phải hải hồn sư nên hết sức tránh né, không nên cùng họ chiến đấu trên biển. Như vậy chúng ta sẽ gặp bất lợi vì chúng ta đều không biết đặc tính của nước.

Đường Tam gật đầu: "Mập mạp nói rất đúng, hải hồn sư so với chúng ta tưởng tượng khó đối phó hơn nhiều. Ta đơn cử một ví dụ: "Ở trong nước khi hải hồn sư chiến đấu thì võ hồn thuộc tính thủy giống như Mập mạp khi chiến đấu ở trên miệng núi lửa. Lực lượng của nước có thể làm cho thực lực bọn họ tăng lên nhiều lần. Lấy trận chiến ngày hôm nay mà nói, nếu đổi lại chiến trường là bên trong đại dương, Mập mạp chắc chắn sẽ bại. Ta có thể khẳng định, thực lực chiến đấu của hải hồn sư trên đại dương mới là đáng sợ nhất. Nếu như Mập mạp lấy phương thức chiến đấu hôm nay, muốn thay đổi độ ấm của đại dương để đấu cùng họ thì thật là nực cười. Bởi vậy, lần này chúng ta ra biển phải cẩn thận nhiều hơn nữa.

Mọi người cùng gật đầu, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng.

Đường Tam hướng Bạch Trầm Hương nói: "Hương hương, sáng mai chúng ta sẽ rời bến, đến lúc đó muội sẽ phải vất vả rồi. Để đảm bảo an toàn cho chúng ta. Trong mười ngày hành trình, ta yêu cầu ngươi mỗi ngày đều tuần tra trong không trung ít nhất sáu canh giờ" ( 6 canh = 12 tiếng).

"Được". Trầm Hương đáp ứng dứt khoát. Có thể thể hiện được giá trị làm nàng cảm thấy cao hứng.

Đường Tam chuyển hướng qua Trữ Vinh Vinh: "Vinh Vinh, sức chiến đấu trên đại dương của chúng ta chủ yếu là Mập mạp. Phường Hoàng Hỏa Diểm của hắn có thể sinh ra hiệu quả khắc chế đối với nước biển. Bởi vậy, một khi gặp phiền toái, ngươi phải ưu tiên tăng phúc cho Mập mạp để bảo đảm cho công kích của hắn".

Trữ Vinh Vinh nói: "Không thành vấn đề"

Đường Tam lại nhìn Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch: "Lão Đại, Trúc Thanh, khi phát sinh chiến đấu trên đại dương, ba người chúng ta một tổ. Ta sẽ dung Lam Ngân Hoàng tạp trung chúng ta lại, còn phương thức chiến đấu sau này ta sẽ cẩn thận bàn bạc với các ngươi".

Ánh mắt cuối cùng đừng ở Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn, Đường Tam nói: "Chúng ta tiến vào hải dương là dựa vào hai người các ngươi. Mập mạp, khi chiến đấu, ngươi chính là người có lực công kích lớn nhất trong chúng ta. Khi chiến đấu nhớ phải tiết kiệm hồn lực, chỉ khi nào có cơ hội tốt nhất mới ra tay".

"Tiểu Áo, ngươi phải tùy thwoif chuẩn bị ít nhất tám cái Phi Hành ma cô tràng, chúng ta không biết bơi, có phi hành cô tràng thì chí ít làm cho chúng ta tạm thời phi hành."

"Ta chỉ có thể nghĩ ra được như vậy, mọi người có gì bổ sung không?" Sắp chân chính bước vào cuộc hành trình trên biển, Đường Tam càng trở nên cẩn thận. là linh hồn của toàn đội, hắn muốn mọi việc phải trở nên chu toàn.

Áo Tư Tạp nói: "đối với ta không có vấn đề gì. Trên đường ta đã chuẩn bị không ít Phục chế kính tượng tràng. Đến lúc đó phối hợp với Phi hành ma cô tràng có thể đảm bảo chúng ta có thể phi hành trong khoảng thời gian nhất định. Hơn nữa, thông qua năng lực phi hành của Tiểu tam, Hương Hương cùng Mập Mạp, thời gian phi hành liên tục của chúng ta sẽ kéo dài hơn. Bất quá, ta cần phải hỏi một chút, trên đại dương, thực lực chúng ta không thể nào phát huy trọn vẹn, nếu gặp hải hồn thú trên vạn năm chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nhận thấy trong mười ngày trên biển đây mới là vấn đề lớn nhất"

Đường Tam gật gật đầu: "Điểm này ta đã nghĩ qua. Nếu chỉ là một hồn vạn năm bình thường đối với chúng ta cũng không có uy hiếp quá lớn. Chúng ta cũng còn một phương thức bảo mệnh khác, trước hết ta sẽ thử xem hiệu quả của Hãn Hải Càn Khôn tráo khi ở trên đại dương. Nếu nó vẫn có thể làm cho chúng ta bảo trì trạng thái ẩn thân vậy thì chuyến đi này có thể nói là đạt hiệu quả tốt nhất.

Khi nghe những lời này của Đường Tam, mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng lên. Nếu Hãn Hải Càn Khôn tráo có thể làm cho Long Uyên đỉnh ẩn thân, như vậy. đừng nói là vạn năm hồn thú, cho dù gặp được mười vạn năm hồn thú cũng không tính là gì. Mấy ngày này bọn họ cảm nhận sâu sắc về lợi ích của Hãn Hải Càn Khôn tráo, chỉ cần ở bên trong nó, căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn. Cho dù có người đi qua ngay bên cạnh cũng vô pháp phát hiện được sự tồn tại của họ.

Khi sử dụng Hãi Hãn Càn Khôn TráoHãn hải hộ thân tráo, xung quanh sẽ hình thành một không gian uốn khúc. Người hoặc là đồ vật ở bên trong dường như bị tiêu thất. Ít nhất cho đến bây giờ, Thất quái cho dù đã nhiều lần tra xét qua cũng không phát hiện được kết cấu của nó. Về phần hồn sư mạnh hơn có hay không có tra ra được, bọn họ cũng không nắm chắc.

Sau khi sử dụng Hãn Hãi Càn khôn tráo. Ở xung quanh sẽ hình thành một không gian vặn vẹo. Vật thể hoặc là người bị bao phủ tựa như tan biến. Ít nhất cho tới bây giờ. Thất Quái thông qua nhiều lần thí nghiệm, cũng không có phương pháp có thể kiểm tra vị trí của Hãn Hãi càn khôn tráo. Về phần hồn sư càng mạnh hơn bọn hắn cũng không thể làm được. Bây giờ còn chưa thể khẳng định.

Đái Mộc Bạch tán thưởng nói: "
Tiểu Tam, cũng là ngươi thông minh. Ta còn tự hỏi ngươi vì cái gì muốn mua thứ này đây. Nếu chỉ là để chạy trốn thì một vạn kim hồn tệ có chút hơi xa xỉ. Nhưng nếu đúng như ngươi nói Long Uyên Đĩnh có thể cùng Hãi Hãn Càn Khôn Tráo kết hợp, thì cho dù không thuê được thuyền chúng ta cũng dễ dàng đến được hải thần đảo.

Đường Tam nói: "Trước mắt đó cũng mới chỉ là suy nghĩ của ta, có thực hiện được hay không thì ngày mai trên đại dương phải thử qua mới biết. Thuê thuyền là vì chúng ta không rành thủy tính, có nó chúng ta cũng dễ thích ứng hơn. Mọi người nếu không còn ý kiến gì thì mau nghỉ ngơi đi. Mập mạp, nhất là ngươi, đêm nay nhất định phải đem hồn lực khôi phục lại."

Mã hồng tuấn cười hắc hắc, nói: "Không thành vấn đề."

Một đêm qua đi. Sáng sớm ngày hôm sau, Sử Lai Khắc Thất Quái cùng Bạch Trầm Hương đi xuyên qua tòa thành, theo cổng thành phía Tây ra khỏi thành, đi qua một bãi đá ngầm lớn, thẳng bến tàu mà đi.

Muốn từ Hãn hải thành ra bến tàu đều phải đi qua đường này. Do đó, tuy việc tu bổ con đường đá tuy gặp khó khăn nhưng quan phương của Hãn hải thành vẫn tận lực mà làm cho tốt.

Bến tàu ở nơi này đúng là rất lớn, có ít nhất hơn hai mươi cái cầu tàu dài cả trăm thước vươn ra biển, bên cạnh đó neo đậu hàng trăm chiếc hải thuyền. Nơi này có thể nói là đầu mối giao dịch cũng là nơi đem lại lợi nhuận rất lớn cho Hãn hải thành

Tuy rằng bên trong đại dương có không ít hồn thú cường đại, nhưng nó cũng đem lại không ít tài phú. Do vậy, đối với Hãn hải thành, chuyện hằng năm đều có không ít người chết vì hải hồn thú cũng không làm họ chú ý lắm.

Ở gần biển, đại bộ phận đất đai là bị nhiễm phèn, căn bản không thích hợp gieo trồng cây nông nghiệp, cũng chỉ có các sinh vật trong đại dương mới mang lại lợi nhuận cho Hãn hải thành. Những người tài giỏi cũng dựa vào đại dương mà tìm kiếm tài nguyên.

Rất nhanh, Đường Tam và Tiểu Áo tìm thuê được một chiếc hải thuyền, đây là một con thuyền còn mới, nhìn qua thấy cũng không tệ. Toàn bộ thân thuyền được sơn màu thiết (sắt). Chỉ có boong tàu thì dùng hai màu hồng và trắng để trang trí. Nghe nói nếu thân thuyền sơ màu sắt thì có thể tránh cho hồn thú phát ddoognj công kích.

Chiều dài thân thuyền tới năm mươi thước, khoang thuyền cũng hơn hai mươi thước, nói thuyền này lớn cũng không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ. Nhìn kỹ có thể thấy bảo hộ bên dưới thân thuyền là một tầng giáp thép thật dày có màu gỉ sét

Đường Tam cùng Áo Tư Tạp sở dĩ chọn chiếc thuyền này là bở vì nó có năng lực phòng ngự không tệ. Tuy rằng giá thuê chiếc thuyền này không ít nhưng nếu có thể thuận lợi đi đến được Hải thần đảo cũng là đáng giá. Về phần thời điểm để quay trở về cũng chỉ có thể dựa vào năng lực của chính bọn họ.

"Hoan nghênh đi vào hải ma hào." Mọi người theo boong tàu vừa mới đi lên thuyền lớn, liền thấy một gã trung niên nhân khoảng hơn năm mươi tuổi đang bày ra bộ dạng hoan nghênh đang đi tới.

Đường Tam quay sang mọi người giới thiệu: "Vị này là Hải Đức Nhĩ tiên sinh, thuyền trưởng Hải Ma Hào". Hải Đức Nhĩ rất có phong độ cười nói: "Hoan nghênh các vị tiêu thư xinh đẹp, dĩ nhiên còn có các vị tiên sinh anh tuấn", vừa nói hắn vừa nheo mắt đảo qua mọi người, khi nhìn qua bốn nữ tử tuyệt sắc cũng không dừng lại quá lâu.

Thấy một màn như vậy, đồng tử Đường Tam thoáng co rút lại một chút nhưng cũng không nói thêm gì

Qua giới thiệu của Hải Đức Nhĩ, mọi người biết được trên Hải Ma Hào tổng cộng tám người, ngoại trừ hắn là thuyền trưởng còn có một gã tài công và sáu gã thuyền viên.

Hải ma hào tổng cộng có ba tầng. Boong tàu phía trên có hai tầng, phía dưới một tầng. Bọn họ là chủ thuê tàu nên tự nhiên là ở tại hai tầng trên. Nhóm thuyền viên ở bên dưới.

Ở trên cao nhìn ra xa cũng có phong vị đặc sắc. Mà mỗi tầng trên boong tàu có tới sáu phòng, tám người bọn họ ở dĩ nhiên là thoải mái.

Khi mọi người lên thuyền lập tức khứu giác đưa tới hương vị biển nồng đậm. Bây giờ là cuối mùa Thu, gió biển gào thét mang đến từng trận hàn ý. May mắn tất cả mọi người không phải người thường, thân thể kháng tính rất mạnh. Gió lạnh đối bọn họ mà nói cũng không tính là gì.

"Nhổ neo. Khởi hành." Mọi người đến đông đủ, thuyền trưởng Hải Đức Nhĩ liền ra lệnh. Hải ma hào chính thức xuất phát.

Đường Tam đưa cho hắn một bức hải đồ, để cho hắn dựa vào phương vị đó mà đi tới.

Hôm nay thời tiết thật là tốt. Trên biển sóng êm gió lặng, đám thủy thủy cố gắng nhẹ nhàng đưa Hải Ma Hào nhanh chóng rời cảng hướng về phía đại dương bao la. Khi Hải Ma Hào hoàn toàn thoát khỏi phạm vi bến cảng đi vào đại dương, thuyền trưởng Hải Đức Nhĩ ra lệnh một tiếng, buồm chính được kéo lên, điều chỉnh một chút phương hướng, hướng về phía đích của chuyến đi mà gia tốc.

Cảnh sắc ở biển quả thật không giống ở bất cứ nơi nào khác, người chưa bao giờ đi ra biển lớn vĩnh viễn cũng không cảm nhận được loại cảm giác mạnh mẽ và rộng lớn này. Mặt biển mênh mông vô bờ, xa xa là đường chân trời.Lúc này, phía Đông đã thấy ánh dương quang từ từ chiếu lên, chiếu rọi mặt biển lấp lánh.

Toàn bộ Sử Lai Khắc Thất Quái đều đứng trên boong tàu nhìn cảnh sắc tràn ngập mị hoặc đó. Lúc này ánh mắt trống rỗng của Tiểu Vũ nhìn mặt biển toát ra một vẻ si ngốc. Gió biển thổi vào, tuy là có hơi lạnh nhưng là làm cho nội tâm mọi người như được hé mở ra, cảm giác vui sướng nói không nên lời làm bọn hắn trong lòng đều dâng lên vài phần hưng phấn.

Cảm giác hưng phấn đó kéo dài đến giữa trưa. Cơm trưa tự nhiên là lấy sinh vật biển là việc chính, đơn giản chỉ vài con cá biển, nấu lên thêm vào một ít rau xanh mua được ở Hãn hải thành, tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng moi người vẫn cảm thấy rất ngon. Nhất là hải đức nhĩ thuyền trưởng còn cấp cho họ vài con cua thật lớn,. Loại này ở lục địa ăn rất ngon, thất quái hô to tựa hồ rất ngon miệng.

Bất quá, sau bữa cơm trưa. Còn có thể bảo trì loại tâm tính này cũng chỉ có Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn và Bạch Trầm Hương.

Sau giờ ngọ, sóng gió dần nổi lên, Hải Ma Hào cũng theo đó mà dao động, lúc mới bắt đầu thì còn chưa có gì, nhưng sau một khoảng thời gian, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ cùng Áo Tư Tạp đều xuất hiện cảm giác say sóng.

Tiểu vũ tốt hơn, được Đường Tam trực tiếp đem nàng thu vào Bách Bảo Nang. Nhưng Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh cùng Áo Tư Tạp ba người lại nôn thốc nôn tháo, làm cho bọn thủy thủ trên thuyền dẫn tới một trận cười ha hả. Hải Đức Nhỉ nói với bọn họ, cứ nôn vài lần rồi sẽ quen.

Đường Tam, Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn tuy rằng cũng có chút không thoải mái, nhưng thân thể ba người trong Thất quái là tốt nhất, miễn cưỡng còn có thể chịu được. Về phần Bạch Trầm Hương, thân thể vừa khi không thoải mái liền hướng không trung bay lên, vừa có thể trinh sát, vừa có thể thoát khỏi cảm giác say sóng.

Một ngày trôi qua rất nhanh, rốt cuộc nhìn đã không thấy bóng dáng đất liền, chung quanh đều là đại dương vô tận. Khi vừa mới bắt đầu tiến vào hành trình trên biển, mọi người còn cho rằng so với đi trên đất liền còn thoải mái hơn nhiều, nhưng đến bây giờ ai nấy đều sắc mặt tái nhợt.

Thỉnh thoảng gió êm sóng lặn, Đường Tam mới đem Tiểu Vũ từ Bách bảo nang phóng thích ra hít thở một chút không khí bên ngoài. Nhưng chân chính trên đại dương có thể có bao nhiêu thời gian gió êm sóng lặn đâu? Bất quá, năng lực thích ứng của Tiểu Vũ so với tưởng tượng của hắn còn tốt nơn nhiều, trải qua vài lần bị cảm giác say sóng sau đó, tình trạng của nàng so với Chu Trúc Thanh bọn họ thì khôi phục nhanh hơn.

Mà Áo Tư Tạp, Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh từ sáng đến tối, đừng nói là tu luyện, thậm chí cả ăn cũng không dám ăn, nhiều lần nôn mửa làm bọn hắn nhìn qua sắc mặt tái nhợt, bộ dáng tùy thời đều có thể hư thoát.

Bất quá, bọn họ dù sao đều là đã trên sáu mươi cấp hồn sư, thân thể sau nhiều lần cải tạo nên năng lực thích ứng rất mạnh, dần dần đã có thể thích nghi với cảm giác lắc lư trên biển

Giữa trưa ngày hôm sau, mặt biển cuối cùng cũng đã trở lại êm ả, ánh dương quang chiếu xuống. Bên trong khoang thuyền tràn ngập tình cảm ấm áp, những người say sóng miễn cưỡng uống một chút canh cá rồi nghỉ ngơi. Khi đã thích ứng với kiểu hành trình trên biển, cơ thể bọn họ bên trong đã dần khôi phục.

Đường Tam đứng ở trên boong tàu nhìn ra xa, trên biển chỉ có thể dựa vào mặt trời để phân biệt rõ phương hướng, hắn đại khái tính toán ra, phương hướng đi tới của hải ma hào cũng không sai. Đang tiến đến gần Hải thần đảo.

Hải Đức Nhỉ đến bên Đường Tam cung kính nói: "Hồn sư tiên sinh tôn kính, án chiếu theo hành trình hiện tại, chúng ta ước chừng còn có tám ngày nữa là có thể đến nơi. Bất quá, tiến về phía trước khoảng nửa ngày nữa chúng ta sẽ tiến vào khu vực hồn thú hoạt động mạnh. Đến lúc đó còn muốn nhờ vào các vị"

Khi nhìn đến Bạch Trầm Hương đang ở không trung cực tốc phi hành, vị thuyền trưởng này đối với mọi người cũng cung kính hơn nhiều.

Đường Tam bất động thanh sắc nói: "Hải Đức Nhĩ thuyền trưởng, các ngươi cũng thường xuyên đi xa. Nói như vậy, nếu như gặp hồn thú cường đại thì phải xử lý như thế nào?

Hải Đức Nhĩ mỉm cười nói: "
Tuy nói thế, hồn thú lại rất ít khi tập kích tàu thuyền. Theo như ghi chép lại, chỉ những hồn thú hung hãn mới chủ động bất ngờ tập kích. Cho nên, miễn là chúng ta không chọc giận chúng, thường sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nếu như thật sự đụng phải loại hồn thú cường đại hung hãn đó, cũng chỉ có thể tự trách chúng ta xui xẻo thôi. Dù sao, thuyền dù có chắc chắn hơn nữa cũng không có khả năng ngăn cản được mấy tên gia hỏa đó. Hằng năm khi đi biển, số người chết không ít a, cũng coi như là tế hải hồn thú đi. Bất quá, ngài có thể yên tâm, thuyền chúng tôi đã được bôi một loại dược vật đặc biệt chuyên dùng để xua đuổi hồn thú, đối với loại mùi này hồn thú rất là chán ghét, bình thường cũng sẽ không tới gần. Có gan đi xa như thế, mỗi thuyền trưởng đều có một bộ hải đồ trong đầu, với nó, chúng tôi có khả năng cam đoan rằng hành khách sẽ được an toàn.

"Nga? Là loại hải đồ gì?" Đường Tam tò mò hỏi

Hải Đức Nhĩ nói: "Bản đồ phân bố các cường đại hồn thú.Hồn thú trên biển và trên đất liền có chút phương diện giống nhau. Chúng cũng có địa bàn riêng của mình. Hơn nữa quan niệm về địa bàn so với hồn thú trên đất liền còn mạnh hơn. Cho nên chúng ta chỉ cần không xâm nhập vào địa bàn của những cường đại hải hồn thú kia, sẽ không làm bọn chúng tức giận để rước lấy phiền toái." Nói tới đây, trên mặt hắn không khỏi toát ra vài phần kiêu ngạo.

Đường Tam có chút suy nghĩ, nhìn hắn một cái, nói: "Xem ra, thuyền trưởng đối với hồn thú vẫn là thập phần hiểu biết a."

Hải Đức Nhĩ sắc mặt hơi biến, nói: "Kiếm cơm trên biển, biết nhiều một chút có thể sống lâu hơn a. Ngài nói có phải không?"

Đường Tam cười cười, nhưng không nói thêm gì nữa. Ánh mắt một lần nữa chuyển hướng ra biển.

Trên biển, thời gian trôi đi rất nhanh, mới đó mà màn đêm đã buông xuống. Đêm nay thời tiết thật là tốt, có thể nhìn rõ trăng sao trên trời. Cảnh trăng lên trên biển rất mỹ lệ làm cho lòng người say đắm.

Khí trời lúc này thật tốt, những người say sóng cũng đã muốn khôi phục được bảy tám phần. Bọn họ cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này, đã sớm đi ngủ.

Trong phòng, bản thân Đường Tam nằm ôm Tiểu Vũ trên giường. Phòng không lớn, trừ chiếc giường ra thì nơi sinh hoạt cũng không rộng lắm. Nhìn qua cửa sổ, vừa vặn có thể chứng kiến ánh trăng lung linh.

Gió biển tuy không lớn, nhiệt độ trên biển vẫn rất thấp. Từng trận hàn ý theo vết các nứt trên cửa tràn vào, nhiệt độ trong phòng giảm xuống.

Đường Tam đem tấm nệm dày xếp thành hai lớp để ở trên giường, khiến cho tiểu vũ nằm lên càng thêm cảm nhận được sự mềm mại, thoải mái. Cả chăn mền đều đắp trên người Tiểu Vũ. Mà bản thân hắn thì nằm ở phía ngoài, vì Tiểu Vũ mà ngăn hết từng trận gió lạnh.

Tuy rằng điều kiện gian khổ một chút, nhưng Đường Tam cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này, có thể vì người mình yêu ngăn mưa che gió, đối với hắn mà nói, đó cũng là một loại hạnh phúc. (hic, cảm động quá – A Né)

Tiểu Vũ tựa vào vai Đường Tam lặng lẽ ngủ, một bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ngực Đường Tam, trên mí mắt, đôi lông mi dài thỉnh thoảng lại chớp động. Nhìn ánh trăng bên ngoài, lại nhìn bộ dáng hoa nhường nguyệt thẹn trong lòng, Đường Tam Tam không khỏi có chút ngây ngốc.

Ngay tại lúc Đường Tam hơi mơ mơ ngủ, trong khi ý thức đang mông lung, hắn đột nhiên cảm giác được tinh thần lực của mình khẽ thôi động, ngay khi hắn cảnh giác mở mắt ra thì vừa lúc chứng kiến một tia hồng quang từ thể nội mình xuất ra lặng im dung nhập vào trong cơ thể Tiểu Vũ. Mà lúc này Tiểu Vũ đang ngủ say cũng mở hai mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Vũ đã khôi phục thần thái, nhìn chắm chú vào Đường Tam có chút u oán.

Không đợi Đường Tam mở miệng, nàng đã cướp lời: "Ca, sao ngươi không biết tự thương bản thân mình như vậy?"

"Ta......", nhìn ánh mắt của Tiểu Vũ, Đường Tam như đã được lấp đầy tình cảm trong tâm.

"Mau đứng lên." Tiểu vũ nhẹ nhàng thúc Đường Tam xuống giường. Nàng rất nhanh xếp lại chăn nệm, trên mặt như phủ một lớp phấn hồng, một lần nữa kéo Đường Tam trở lại trên giường. Sau đó kéo chăn phủ lên cơ thể hai người.

Đường Tam chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại trong lòng ngực mình, một đôi cánh tay gắt gao quấn quanh cổ, ấm áp, thật là ấm áp. Một cơ thể tràn ngập co dãn mềm mại nhẹ nhàng vặn vẹo đã dán chặt vào cơ thể của Đường Tam. Loại cảm giác động lòng người này cơ hồ trong nháy mắt khiến cho Đường Tam xuất ra bản năng nguyên thủy.

Vùi đầu vào vai Đường Tam, Tiểu Vũ khẽ nói: "Ca. Nếu huynh khó chịu thì cứ nói với ta. Muội trước đây là của huynh, cả đời này cũng là của huynh".

Đường Tam vuốt nhẹ mái tóc của Tiểu Vũ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: "Không, ta là người rất tham lam. Nha đầu ngốc, ta muốn phải là vĩnh viễn"

Tiểu Vũ ngượng ngùng ngẩn đầu lên rồi chủ động tìm tời đôi môi của Đường Tam, trong sát na hai đôi môi tiếp xúc nhau, linh hồn hai người đã hòa nhập. Đường Tam tham lam cắn lấy cánh môi ôn nhuyễn của Tiểu Vũ, gắt gao ôm thân thể mềm mại của nàng, hận không thể dem nàng hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình. Trong tiềm thức bàn tay của hắn sau lưng Tiểu Vũ đã chuyển dần xuống trên bộ mông của nàng, ngay lập tức, nhiệt độ trong chăn, thậm chí cả trong khoang thuyền trở nên nóng hừng hực ( Ặc, ặc).

Linh hồn Đường Tam đang run rẩy, mà linh hồn Tiểu Vũ còn run rẩy kịch liệt hơn nữa, trong giây lắt, Đường Tam kinh tỉnh lại. Mọi động tác đều đình chỉ, lúc này hắn mới giật mình phát hiện, hai tay mình lúc này đang úp vào cặp song phong cao ngất và như đang vểnh lên khiêu khích ( - Mô Phật, ta chỉ dám dịch thế thôi, mọi người tự hiểu – Trium!!!). Cái loại cảm xúc kinh nhân này cho dù là còn cách một lớp quần áo và một tầng Bát bảo như ý nguyễn giáp vẫn làm cho người ta kinh hãi.

Bên ngoài làn da Tiểu Vũ đã sớm phủ một lớp phấn hồng nhàn nhạt, nàng cử động khe khẽ, thân thể mềm dẻo đến tận cùng gắt gao quấn lấy thân trên Đường Tam. Đường Tam thật không dám nghĩ tới, nếu quả như hai người thật sự quan hệ, Tiểu Vũ dùng một chút nhu kỹ khi đó sẽ có một loại cảm giác tuyệt vời như thế nào.

"Ca, yêu ta đi", Tiểu Vũ nỉ non mơ hồ nói.

Đường Tam cắn chặt đầu lưỡi, chỗ bị cắn truyền đến cơn đau làm hắn thanh tỉnh rất nhiều. Bản thân hắn có ý chí cực kỳ kinh người, cũng chỉ có Tiểu Vũ mới có khả năng đem ý chí của hắn làm cho tan ra. Đầu lưỡi nhói đau như bị kim châm, cố nén không cho mình nghĩ đến cảm giác mỹ diệu kia, hắm ôm lấy Tiểu Vũ, hai tay thành thật đặt lại trên thắt lưng nàng.

"Không được, Tiểu Vũ, linh hồn muội bất ổn. Bây giờ đang tạm thời ở lại trong cơ thể của ta, nếu như ta "yêu" muội, chỉ sợ thương tổn đến linh hồn muội. Nàng vĩnh viễn là của ta, nàng không thoát khỏi ta được đâu. Chờ cho ta giúp nàng khôi phục lại hoàn toàn, cho dù nàng không muốn, ta cũng sẽ "yêu" nàng. Nhưng mà, hiện tại bây giờ thì không được, ta tuyệt đối không để nàng chịu dù là một chút thương tổn nào.

Nghe Đường Tam nói xong, thân thể mềm mại của Tiểu Vũ đình chỉ vặn vẹo, khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đã mông lung đẫm lệ.

"
Ca, muội cầu xin huynh một chuyện, huynh có thể đáp ứng không?" thanh âm của nàng run rẩy, Đường Tam cũng đồng dạng run lên.

"
Nàng nói đi" Đường Tam cúi đầu hôn lên những giọt lệ tinh oánh trên khuôn mặt nàng nhẹ nhàng nói.

"
Huynh phải đáp ứng ta trước mới được"

Đường Tam trong lòng vừa động, nói: "
Có thể. Chỉ cần làm cho nàng hồi phục trở lại, điều kiện gì cũng không quan hệ"

"
Ca…", Tiểu Vũ thương tâm nhìn Đường Tam, "Vì sao huynh lúc nào cũng thông minh như vậy. Ca, Từ trước đến giờ muội cũng chưa từng cầu xin huynh cái gì. Muội định cầu xin huynh, không cần cố gắng đem linh hồn muội nhập thể. Chúng ta như bây giờ không phải cũng tốt lắm sao? Kỳ thật, linh hồn muội hoàn toàn có thể kiên trì mỗi ngày nhập thể một lần cùng huynh gặp gỡ. Với muội mà nói, được như vậy là đủ rồi." Đường Tam nghiêm mặt nói: "Chính là, với ta mà nói cũng không đủ, ta muốn chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, ta muốn chính là một Tiểu Vũ hoàn hảo. Cái khác thì ta đồng ý, nhưng chuyên này thì không cần phải thương lượng. Ta nhất định phải đem nàng sống lại".

Tiểu vũ vội nói: "
Như vậy đối với huynh có thương tổn rất lớn a! Hồn kỹ huynh khó khăn có được sẽ tiêu tan, hồn lực cũng vĩnh viễn không đột phá chín mươi cấp. Muội không muốn bởi vì mình mà huynh phải trả giá lớn như vậy."

Hôn nhẹ một cái lên trán Tiểu Vũ, Đường Tam nói: "
Nha đầu ngốc, vậy là không công bằng. Tại sao nàng có thể hy sinh vì ta mà không cho ta trả giá vì nàng chứ? Hiện tại, trước mắt nàng chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là, nghe ta an bài, ngoan ngoãn chờ đợi khôi phục lại, phối hợp cùng ta làm cho bản thân mình sống lại. Sau này chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau. Một con đường khác, rất đơn giản, ta cứ để muội không sống lại nữa, nhưng là ta sẽ lập tức chết ngay trước mặt muội"

Ánh mắt Đường Tam trầm tĩnh nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ, "
Tiểu Vũ, nàng cần phải minh bạch, ta không có cùng nàng nói chơi.. Có lẽ, người khác giết ta cũng không dễ dàng. Nhưng là, nếu ta một lòng muốn chết, cũng tuyệt không ai có thể đủ sức ngăn được ta. Nghe lời ta, về sau không được nhắc lại vấn đề này với ta. Nhớ, không được thương lượng.

"Ca…." mạnh liệt nhào vào trong lòng Đường Tam, nước mắt Tiểu Vũ tuôn nh mưa, như thế nào cũng không thu lại được. Nàng đương nhiên biết Đường Tam không phải hay nói giỡn. Tuy ràng bình thường Đường Tam nhìn quan thật ôn hòa, nhưng hắn đã quyết định chuyện gì tuyệt đối không bao gió thay đổi. Tính cách quả quyết lạnh lùng của hắn trong Sử Lai Khắc Thất Quái tuyệt đối là một không hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK