Đái Mộc Bạch hừ lạnh một tiến "Ta chỉ nhắc nhở Đường Tam mà thôi, Đường Tam là huynh đệ của ta, không thể để ngươi làm bậy. Nhanh một chút, đừng để ta phải động thủ."
Áo Tư Lạp hiển nhiên không chống nổi Đái Mộc Bạch,bất đắc dĩ đưa tay phải của mình ra, có chút bỉ ổi dùng giọng điệu yểu điệu kéo dài của hắn kêu lên một tiếng "Lão tử có cây xúc xích to."
Quang mang màu vàng chợt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hai cái quang hoàn màu vàng từ dưới chân Áo Tư Lạp mọc lên, ngay sau đó, một cây xúc xích cùng cây trong tay Đường Tam giống nhau như đúc hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
"Ách..." Đường Tam vừa nghe cái câu "Lão Tử có cây xúc xích to" của hắn thì có chút cứng người lại. Câu này cũng thật là có nhiều nghĩa rồi. Trước không nói xúc xích phẩm chất thế nào, có thể ăn hay không. Chỉ vì lời này của Áo Tư Lạp cũng làm người khác không dám ăn. Nhất là cây xúc xích này định đưa cho Tiểu Vũ.
Cảm thấy ánh mắt của Đường Tam bắt đầu trở nên phẫn nộ, Áo Tư Lạp vội vàng giải thích "Ta cũng không có biện pháp a. Thực vật vũ hồn trong lúc sử dụng muốn làm cho thực vật biến hóa phải phối hợp hồn chú bất đồng. Cái kia là chú ngữ, không phải ta nghĩ ra,cũng không muốn niệm đâu. Hơn nữa, xúc xích của ta phẩm chất tuyệt không có vấn đề."
Đường Tam nhanh chóng đem xúc xích trong tay đưa trở về trong nồi "Xúc xích của ngươi, ngươi lưu lại cho chính mình ăn đi. Đái đại ca, cảm ơn ngươi nhắc nhở."
Quái vật, quả là quái vật. Đường Tam có chút khóc cười không được, may mà chính mình không có ăn xúc xích đó, nếu không cũng bị đau to rồi.
Thiếu nữ lạnh như băng bên cạnh Đái Mộc Bạch từ nãy giờ, chỉ lạnh lùng liếc Áo Tư Lap Một cái, lại hướng đến chỗ đội ngũ đi đến. Áo Tư Lạp vô tội hướng Đường Tam nhún nhún vai "Đáng thương cho ta, xúc xích mỹ vi như vậy, cư nhiên không ai thèm ăn. Ai.."
Đái Một Bạch trừng mắt với hắn một cái "Ngươi cẩn thận một chút cho ta, bán xúc xích thì cũng phải đi ra ngoài học viện mà bán. Đường Tam, ta dẫn ngươi đi qua khảo thí."
Hai ngươi trở lại đội ngũ, Tiểu Vũ nhìn hai tay trống trơn của Đường Tam "Xúc xích của ta đâu?"
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch liếc nhau, nhìn không được nhất thời cùng phóng thanh cười ha ha.
Thiếu nữ lạnh như băng đứng phía sau Tiểu Vũ, trong mắt cũng hiện lên vẻ cười, thấp giọng nhàn nhạt nói "Vô vị."
Tiểu Vũ bị bọn họ cười mạc danh kỳ diệu "Tới cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ xúc xích nọ không thể ăn?"
Đường Tam che miệng Tiểu Vũ lại, mang nàng kéo đến bên người, đem chuyện lúc nãy thap65t giọng nói bên tai nàng.
Nghe Đường Tam nói xong, khuôn mặt của Tiểu Vũ nhất thời trở nên đỏ bừng "Nam nhân các người, đúng là xấu chết được. Như thế nào lại có vũ hồn ky quái như thế."
Đái Mộc Bạch cười nói "Chúng ta nơi này chính là quái vật học viện, vu hồn tự nhiên cũng thiên kỳ bách quái rồi. Bất quá, Áo Tư Lạp tên gia học này trong học viện cũng tính là một đóa kỳ hoa. Vũ hồn của hắn không có công kích lực gì cả, nhưng trong vũ hồn thực vật hệ lại là cực phẩm. Dù sao, hắn cung cấp chính là thức ăn. Chỉ là người này trong lúc sử dụng vũ hồn có cái câu chú ngữa thật sự quá ác tâm đi. Hiểu được con người của hắn thì tuyệt đối sẽ không ăn xúc xích hắn tạo ra đâu. Không biết có phải tại vì thực vật vũ hồn hay không, bộ râu của hắn so với người thường thì tươi tốt hơn nhiều. Râu mép một ngày không cạo sẽ biến thành bộ dáng như thế, cho nên, trong học viện hắn cũng có biệt danh Xúc xích thúc thúc. Hắn cũng tự mình gọi là "Chuyên bán xúc xích".
Lúc này, ngay cả Tiểu Vũ cũng không nhịn được nở nụ cười "Đại hương tràng thúc thúc, thự sự là vũ hồn đáng xem a."
Đái Mộc Bạch vỗ vỗ vai Đường Tam nói "Đi thôi, ta mang mọi người vào khảo thí. Không cần xếp hàng."
Đường Tam nói "Như vậy không tốt a."
Đái Mộc Bạch đáp "Yên tâm, ta không có thiên vị, cái này chính là đãi ngộ các ngươi được nhận." Vừa nói vừa văng theo hai người hướng đội ngũ phía trước đi tới.
Phụ trách đợi khảo thí thứ 2 la một gã sư phụ lớn tuổi, bởi vì mua hương tràng, Đường Tam còn không biết bên này khảo thí là cái gì.
Đái Mộc Bạch đi đến bên người lão sư, bên tai hắn nói mấy câu gì đó, lại chỉ chỉ Đường Tam cùng Tiểu Vũ.
Sư phụ nọ gật gật đầu nói "Được. Ngươi dẫn bọn họ trực tiếp đến đệ tứ quan. Thông qua là trúng tuyển."
Đái Mộc Bạch trở lại bên người Đường Tam cùng Tiểu Vũ, dẫn hai người hướng phía trong học viện đi tới. Cả bọn thí sinh đang xếp hàng cũng mặc kệ.
Một gã nam thí sinh nói "Sư phụ, chuyện này là sao? Tại sao bọn họ lại có thể vào thẳng vòng 4. Chúng ta lại phải thông qua từng cửa?"
Lão sư lớn tuổi lạnh nhật nói "Nếu ngươi có hồn lực vượt qua 25 cấp vậy cũng trực tiếp đến vòng 4 khảo thí, không cần ở nơi này làm chậm trễ thời gian. Mà ngươi khi kiểm tra hồn lực chỉ có 21 cấp, vậy phải lưu lại từng cửa mà thông qua."
Nam thí sinh nghi hoặc "Hồn lực của bọn họ ngoài 25 cấp? Không có khả năng, chúng ta mới có 12 tuổi, nhưng thế nào có thế có hồn lực cao như thế?"
Có thể đến nơi này, đều là hồn lực vượt qua 21 cấp, hơn nữa tuổi cũng không quá 12, trong sơ cấp học viện cũng coi như là một nhân vật trung tâm. Mà đến Sử Lai Khắc học viện này lại liên tục đụng vào tường đá, tâm tình cũng khó trách được có chút biến hóa."
Đái Mộc Bạch lạnh lùng hừ một tiếng "Chính mình không được, đừng nghĩ rằng người khác cũng không được. Khi ta tiến vào học viện hồn lực cũng là 25 cấp, Đường Tam, cho bọn chúng thấy hồn lực của ngươi đi." Vừa nói, hắn vừa cầm lấy một khối thủy tinh màu trắng trên bàn cấp cho Đường Tam.
Thủy tinh kiểm tra căn cứ vào cấp bậc bất đồng biểu hiện màu sắc bất đồng. Loại thủy tinh màu trắng này là kiểm tra hồn lực dưới 30 cấp, nếu hồn lực trên 30 cấp sẽ làm thủy tinh nổ.
Đường Tam lúc này mới hiểu tại sao Đái Mộc Bạch nói thông qua cửa này cũng là đãi ngộ của bọn hắn, hiển nhiên, một cửa này là thi kiểm tra hồn lực của thí sinh chuẩn xác là bao nhiêu.
Lập tức hắn cũng không mở miệng, tiếp nhận lấy thủy tinh màu trắng, trực tiếp đem huyền thiên công nội lực nhập vào trong đó