Hai đại thần lúc nào cũng có thể thoát đi.
Làm sao đây? Làm sao đây? Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp lo lắng nhìn nhau, hai người cắn chặt đầu lưỡi, lợi dụng sự đau đớn sinh ra đem một chút năng lượng cuối cùng đề tụ lại.
Sau đó, trong đầu bọn họ đã nghĩ đến biện pháp, để cho thần vị phụ thể rồi thoát đi.
Không phải Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh không muốn bằng vào hương tràng của Áo Tư Tạp để bổ sung cho mình, chỉ là giống như tăng phúc của Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh không thể có tác dụng trên người Đường Tam vậy, lúc này Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của bọn họ hiệu quả đã hoàn toàn đạt tới thần cấp, hiệu quả thần cấp này sẽ làm cho tất cả năng lực tăng phúc bản thân đều vô hiệu. Bất luận là hương tràng cùa Áo Tư Tạp hay Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh đều như thế.
Trong thời điểm muôn phần nguy cấp này, đột nhiên, từ bốn phương tám hướng quanh nghị sự đại sảnh, vô số điểm sáng màu trắng rất nhỏ lặng yên xuất hiện không tiếng động, những điểm màu trắng này chậm rãi bay lơ lửng tới mục tiêu là Đường Tam đang nằm dưới đất kia.
Lúc này, bọn binh lính đứng bên ngoài có thể thấy được, tầng hồng quang đang bao phủ bên ngoài đại sảnh đang đồng loạt rung động, mà những điểm sáng trắng ấy là từ trong rung động kia mà xuất hiện.
Những điểm trắng này hướng về thân thể Đường Tam mà ngưng tụ, mỗi điểm thật mỏng manh, nhưng ngàn vạn điểm như vậy dung hợp cùng một chỗ lại lại một cỗ lực lượng tuyệt đối không thể coi thường được.
Ầm…, thần vị sau lưng Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp cuối cùng hoá thành từng điểm hào quang rồi tiêu tan, thân thể hai người đồng thời rung lên một cái. Bọn họ đã đem tất cả tiềm năng và năng lượng của bản thân hoàn toàn bộc phát ra, đến lúc này như đèn cạn hết dầu, chỉ còn thở thoi thóp.
Tiểu Vũ lêu lên một tiếng bi thương, muốn tiến lại, miệng vết thương trên ngực Đường Tam còn chưa kịp khép lại, trái tim màu vàng của hắn vẫn chưa thể kết nối với tất cả kinh mạch.
- Không nên cử động!
Đại Sư đột nhiên quát lên một tiếng ngăn Tiểu Vũ lại. Đau khổ của thân thể và dày vò tình thần làm cho sắc mặt nàng tái nhợt, rốt cục ngã xuống, thế nhưng, nàng vẫn không chịu hôn mê ánh mắt nhìn thân thể của Đường Tam chăm chú. Chưa đến lúc cuối cùng nàng cũng quyết không chịu đánh mất hy vọng.
Đại Sư lại giang hai tay ra ngăn cản Đường Hạo lại:
- Ai cũng đừng cử động! Không được tới gần tiểu Tam!
Ánh mắt của mọi người đều có chút ngây dại, lúc này, bọn họ cũng phát hiện thay dổi trên người Đường Tam do những điểm sáng trắng rất nhỏ kia. Không tập trung quan sát cẩn thận thì không thể thấy được, đương nhiên ở đây đa số là cường giả trong giới hồn sư, tự nhiên là thấy được. Nhưng bọn họ vẫn nghĩ đây là hiệu quả của Võ Hồn Dung Hợp kỹ mà Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh mang lại, nhưng lúc này xem ra thì không phải như thế.
Bởi vì Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp tuy rằng đang yếu đuối hôn mê nhưng hào quang màu trắng vẫn còn tồn tại như trước, vẫn đang rót vào cơ thể Đường Tam từng chút một, dung nhập vào miệng vết thương trước ngực của hắn.
Chung quanh trái tim màu vàng kia mỗi sợi kinh mạch vẫn đang tiếp tục quá trình hình thành như trước, tuy rằng tốc độ so với khi Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh còn duy trì thì chậm hơn rất nhiều, nhưng quá trình vẫn tiếp tục đã chứng minh rằng tất cả vẫn còn cơ hội.
- Đây là…
Ánh mắt Đường Hạo hơi co rút lại, trong lòng hắn đã có ý tưởng liền liếc nhìn Đại Sư, hai người cơ hồ buột miệng thốt lên cùng một lúc:
- Tín ngưỡng lực!
Đúng vậy, từng điểm hào quang nhỏ bé màu trắng là đến từ tín ngưỡng lực của trăm vạn đại quân của Thiên Đấu đế quốc. Tín ngưỡng lực của một cá nhân thì không đáng kể gì, nhưng nếu là của trăm vạn người thì hoàn toàn khác. Nhất là tín ngưỡng lực của trăm vạn đại quân Thiên Đấu đế quốc đối với Đường Tam là tuyệt đối thành kính, cho dù có một ít tạp chất cũng hoàn toàn bị tầng hào quang kỳ dị màu hồng bên ngoài loại bỏ. Tín ngưỡng lực có thể tiến vào trong đại sảnh nghị sự, dung nhập vào trong cơ thể Đường Tam đều là tín ngưỡng lực thuần khiết nhất.
Chính lực lượng của tín ngưỡng lực kia đã nối tiếp Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp, từng chút một dần chữa trị cho thân thể Đường Tam.
- Mau lên, chúng ta tiếp tục cầu nguyện cho Đường Tam!
Đại Sư hét lớn một tiếng, hay tay tạo thành hình chữ thập, trên mặt tràn đầy kích động.
Mỗi người đều làm động tác y như vậy, vì cơ hội cuối cùng này, vì muốn Đường Tam sống lại, bắt đầu sự cầu nguyện rất chân thành của họ.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, tốc độ khép lại của miệng vết thương trước ngực Đường Tam rõ ràng chậm hơn nhiều so với lúc hai vị thần phóng thích hào quang hồi sinh, nhưng nó vẫn không ngừng lại. Chỉ cần quá trình hồi sinh không ngừng lại, tất cả đều còn có cơ hội.
Mắt thấy trái tim của Đường Tam dần dần hồi phục từng nhánh kinh mạch, tất cả mọi người trong đại sảnh đã quên đi thời gian. Trong lúc đó, chỉ có một mình Tuyết Băng đi ra ngoài một chuyến, hắn hạ tử lệnh với tất cả đại quân Thiên Đấu đế quốc, chỉ cần quá trình hồi sinh của Đường Tam chưa ngừng lại thì không được ngừng cầu nguyện. Hắn nói với các tướng sĩ của Thiên Đấu đế quốc, đây là hy vọng cuối cùng của đế quốc, chỉ có Hải Thần sống lại, bọn họ mới có thể chiến thắng cường địch, làm cho đế quốc có thể tồn tại.
Hào quang nhàn nhạt loé lên trong toàn bộ đại sảnh nghị sự, trong lúc hào quang lưu chuyển, mỗi lần xuất hiện biến hoá trên mặt Đường Tam có thể làm cho toàn bộ những người có mặt ở đây phải giật mình kinh hãi.
Thân thể hắn thỉnh thoảng khẽ run lên vài cái, nhất là ở chỗ trái tim, mỗi một lần rung động làm cho lòng người cũng phải rung động theo.
Từ ban ngày đến ban đêm, rồi từ ban đêm trở lại ban ngày, tất cả mọi người đều quên cả thời gian, bởi vì bọn họ đều mải mê cầu nguyện vì Đường Tam trong lòng mình. Tín ngưỡng lực tuy mỏng manh kia nhưng chưa bao giờ đứt đoạn không ngừng tiến hành quá trình dung hợp trong cơ thể Đường Tam.
Rốt cục, trái tim màu vàng bắt đầu run rẩy không ngừng, lúc vừa bắt đầu, nó còn run thật khẽ, nhưng cùng với tín ngưỡng lực dung nhập ngày càng nhiều, nó bắt đầu run rẩy mạnh hơn. Miệng vết thương trước mặt Đường Tam rốt cục cũng hoàn toàn khép lại, xương cốt, kinh mạch, cơ thể và quan trọng nhất là trái tim đều dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người với sức mạnh như thành đồng cầu nguyện mà hoàn toàn khép lại.
Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh đã tỉnh lại, uể oải bên cạnh, lúc này bọn họ đã hoàn toàn biến thành người thường, thậm chí cường độ thân thể còn không bằng cả người thường. nhưng trong lòng bọn họ tràn ngập cảm giác thoả mãn, là người khỏi xướng lên ánh sáng hồi sinh, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, sinh mạng lực của Đường Tam đang trở về từng chút một, chính cơ năng thân thể của Đường Tam cũng đang dần tỉnh lại. Chỉ cần thần lực của hắn có thể tỉnh lại, cho dù là nghiêm trọng, thương thế cũng không cần phải làm gì mà vẫn có thể tự chữa trị.
Ánh mắt mỗi người đều dồn vào nơi ngực của Đường Tam, mắt thấy lồng ngực của hắn bắt đầu thong thả phập phồng, mọi người đều không khỏi trào dâng nước mắt vì kích động. Thành công, bọn họ đã thành công, trái tim Đường Tam đã có thể đập, hơn nữa đã có hô hấp a!
Đại Sư, Đường Hạo mặt mũi vẫn còn trắng bệch như tờ giấy, Tiểu Vũ lúc nào cũng có thể hôn mê, tất cả đều đi đến bên cạnh Đường Tam, mọi người tiến lại gần mà quan sát thân thể Đường Tam.
Đường Hạo cẩn thận thăm mạch Đường Tam, cảm nhận tình trạng trong cơ thể hắn.
- Thế nào?
Đại Sư lo lắng hỏi.
Đường Hạo gật gật đầu:
- Thân thể tiểu Tam đang khôi phục rất nhanh, không chỉ là nhờ vào tín ngưỡng lực, lực lượng bản thân hắn gần như đã sống lại, có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ trong cơ thể hắn, ngay cả hồn lực của ta cũng không có cách nào xâm nhập. Chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, quá trình hồi sinh của chúng ta coi như đã thành công.
- Không, vẫn chưa thành công!
Thanh âm Tiểu Vũ có chút run rẩy.
Đường Hạo nghi hoặc nhìn Tiểu Vũ:
- Ngươi nói…
Tiểu Vũ trong mắt vẫn tràn ngập nỗi buồn như trước:
- Ca đã thành thần, dựa theo như lời ngài vừa nói, thân thể hắn đã khôi phục tới mức độ này rồi, nếu như hắn sống lại, hiện tại đúng ra phải tỉnh lại, hắn nhất định có thể cảm thấy được sự lo lắng của chúng ta. Thế nhưng hắn vẫn hôn mê như trước có thể chứng minh rằng: Chúng ta hồi sinh thân thể hắn nhưng chưa phải là toàn bộ! Hắn phát động một kích cuối cùng về phía Bỉ Bỉ Đông là công kích linh hồn. Đối với thần mà nói, chính là thần hồn. Khi đó, Bỉ Bỉ Đông rõ ràng đã bị thương nặng, mà ca thân mình đã trọng thương liền hôn mê ngay lập tức. Có khả năng là, thần hồn của hắn đã bị Bỉ Bỉ Đông đánh nát, đối với thần mà nói, trái tim vỡ nát cũng không phải là chí mạng, thế nhưng thần hồn vỡ nát lại là….
- Không thể nào! Ngươi nói bậy!
Đường Hạo giận dữ hét:
- Tiểu Tam đã sống, ngươi không nghe được sao? Hô hấp của hắn lúc này có thể nghe được, tim của hắn đang đập mạnh cỡ nào. Con ta không chết, con ta còn sống! Tiểu Tam ngươi mau mau tỉnh lại, mau chứng minh với bọn họ rằng ngươi còn sống!
Trong miệng thét gào, thế nhưng nước mắt Đường Hạo lại đang rơi xuống., chỉ sợ rằng cả đời của hắn ngày hôm nay là rơi lệ nhiều nhất! Chính là hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn! Suốt hai ngày hai đêm vừa qua, rốt cục đã hoàn thành hồi sinh thân thể Đường Tam, lời nói của Tiểu Vũ lại giống như sét đánh ngang mày, làm cho mỗi người đều có chút không thể chấp nhận được. Thế nhưng bọn họ cũng biết, người quen thuộc nhất với tình huống thân thể của Đường Tam tất nhiên là Tiểu Vũ lúc nào cũng đi theo bên cạnh hắn, không ai hiểu rõ hắn như Tiểu Vũ. Nếu ngay cả Tiểu Vũ còn nói như vậy, tức là…
Đại sảnh nghị sự đột nhiên yên tĩnh lại, một sự yên lặng chết chóc, ánh mắt bọn họ đều nhìn về Đường Tam đã có thể hô hấp, tim đã đập, thậm chí miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại. Bọn họ thậm chí đã có thể cảm nhận được trên người Đường Tam khí tức của thần. Thế nhưng Đường Tam vẫn nằm yên như trước, không có chút dấu hiệu nào khôi phục lại.
Vẻ không cam lòng tràn ngập trong lòng mọi người, bọn họ đã hao hết tâm lực cuối cùng lại vẫn như trước không thể thành công, đả kích lớn như vậy, cho dù là người có ý chí kiên cường nhất cũng phải tan nát cõi lòng.
Nếu như chỉ là hồi sinh một người bình thường, chỉ bằng vào ánh sáng hồi sinh đã có thể hồi sinh thân thể rồi sau đó đánh thức linh hồn, thế nhưng Đường Tam không phải là người, hắn là thần! Thần hồn của hắn Thực Thần và Cửu Thải Thần Nữ cũng không thể nào đánh thức, huống chi, Thực Thần và Cửu Thải Thần Nữ căn bản không thể duy trì đến lúc Đường Tam khôi phục. Từ lúc này trở đi, trong lòng mỗi người đều dậy lên một nỗi tuyệt vọng vô biên, trong lòng bọn họ đã mất đi hy vọng cuối cùng.
Vừa lúc đó đột nhiên thân thể Đường Tam run rẩy kịch liệt, đã thu hút ánh mắt của mọi người. Đường Hạo ôm chặt con mình, trong lòng hắn phát ra lời cầu nguyện và gào thét cuối cùng. Trong phút giây này, cho dù là lấy tánh mạng hắn đổi lại thần hồn của Đường Tam hắn cũng vui lòng.
Sau đó đột nhiên mọi người trong đại sảnh phát hiện, chính mình không thể hô hấp, mạnh mẽ hít thở cũng thấy khó khăn làm cho bạn họ nhất thời lâm vào trong tình trạng vô cùng thống khổ.
Cảnh tượng chung quanh giờ khắc này đã xảy ra biến hoá, tất cả đều trở nên hư ảo.
Màu lam, là mênh mông vô tận màu lam. Tuy rằng bọn họ bị phong bế trong phòng, nhưng phóng mắt nhìn qua, cảnh tượng trong mắt lại là một mảng xanh thẳm bao la, giống như đang ở một nơi sâu thảm trong đại hải mà nhìn vậy.
Ngay sau đó một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện trước mắt mọi người, bọn họ thấy được Đường Tam, một Đường Tam hoàn toàn là màu lam.
Đường Tam kia chậm rãi đi ra từ biển lam vô tận, vẻ kích động ngập tràn trên mặt. Hắn nhìn mọi người, nhưng dường như là không thể nói chuyện được, chỉ là từng bước tới gần, cảm giác hít thở khó khăn cùng với áp lực đến từ trong linh hồn thật lớn, làm cho mọi người đều nhìn chăm chú vào thân ảnh màu lam kia, hắn đang cứ như vậy mà đi thẳng vào thân thể Đường Tam đang nằm trong lòng Đường Hạo.
Ầm…., Đường Hạo chỉ cảm thấy thân thể chính mình bị một cỗ tiềm lực vô hình chấn động mở ra, Đường Tam vốn ở trong lòng hắn đột nhiên trôi nổi, bộ dáng đang nằm chuyển thành đứng thẳng, cứ như vậy mà trôi nổi trong đại sảnh nghị sự. Những điểm sáng trắng giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Bất luận là Đường Hạo, Đại Sư, Tiểu Vũ, hay mỗi người trong phòng, hoặc ba quân tướng sĩ ngoài kia thuỷ chung vẫn cầu nguyện cho Đường Tam trong giờ phút này cùng gào lên một thanh âm trong lòng.
- Ta đã trở về!
Đúng vậy, ngay khi Đường Tam màu lam kia tiến vào trong đại sảnh nghị sự, Đường Tam đã trở lại! Thật sự đã trở lại! Đường Tam màu lam kia không phải là ai khác, mà chính là thần hồn của Đường Tam. Thần hồn về vị trí cũ, Hải Thần trở lại. Đường Tam rốt cục thật sự đã hoàn thành quá trình hồi sinh.
Hồi sinh một vị thần, ở thế giới loài người đây là chuyện nằm mộng giữa ban ngày, mức độ khó khăn to lớn không thể nào tưởng tượng. Thế nhưng trong quá trình sống lại, Đường Tam không những được Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh mang đến hai đại thần để dung hợp lực phát động ánh sáng hồi sinh, mà còn được tín ngưỡng lực của trăm vạn đại quân Thiên Đấu đế quốc hai ngày đêm cầu nguyện. Thân thể thần cấp của hắn đã khôi phục, thế nhưng linh hồn của hắn, lại là dưới sự chủ trì của Hải Thần Thất Thánh Trụ Thủ Hộ Đấu La lấy cộng đồng vạn triệu ức sinh vật hải dương mà cầu nguyện, bằng vào một tia thần niệm mà hắn để lại trên đỉnh Hải Thần sơn, một lần nữa khôi phục lại.
Hải Thần sơn, Hải Thần điện, bất kể là nơi nào có lực lượng nồng đậm của Hải Thần, nơi đó cũng là nơi Hải Thần truyền thừa vậy! Đó cũng là lý do mà thần niệm của Đường Tam lưu lại sau khi bản thể đã chết lại không tiêu tan trong khoảng thời gian ngắn! Đương nhiên đó cũng là công lao của Hải Long Đấu La dẫn đầu Hải Thần Thất Thánh Trụ Thủ Hộ Đấu La, nếu không phải bọn họ đúng lúc phát động thế trận phòng ngự cuối cùng trên Hải Thần đảo, dẫn động trợ lực của Hải Thần Thất Thánh Trụ hướng một tia thần hồn cuối cùng ra đại hải phát ra lời kêu gọi, Đường Tam cũng không thể hồi sinh thành công.
Giờ phút này Đường Tam đã thật sự đứng trước mắt mọi người, Hải Thần đã sống lại!
Ngay lúc Đường Tam mở hai mắt ra, tất cả màu lam trong đại sảnh nghị sự liền biến mất, cảm giác hít thở khó khăn cũng đã không còn.
Tiểu Vũ nhìn chăm chú Đường Tam, ngay khi nàng tận mắt thấy bên trong hai tròng mắt của Đường Tam thần quang tái hiện, lòng tin của nàng cuối cùng cũng buông lỏng, té xỉu trong lòng Liễu Nhị Long. Cũng vừa lúc đó, tầng hồng quang khi trước thuỷ chung vẫn quay quanh đại sảnh nghị sự lặng yên biến mất, từ từ chui vào trong cơ thể của Tiểu Vũ không tiếng động, cho dù là Đường Tam vừa sống lại cũng không thể phát hiện, khí tức lạnh như băng cũng theo đó mà biến mất.
Hào quang nhàn nhạt loé lên, trên mặt Đường Tam biểu lộ cảm động rất sâu, ánh mắt của hắn đảo qua trên khuôn mặt từng người. Bất giác hắn nắm chặt hai tay lại:
- Cảm ơn, cảm ơn các người!
Mênh mông ánh lam từ trong cơ thể Đường Tam phóng thích ra, quét qua cơ thể từng người, Hải Thần chi lực nhu hoà làm dịu thân thể của bọn họ, quét sạch tất cả mỏi mệt và lo lắng của họ trong hai ngày đêm vừa qua.
Tuyết Băng quỳ thụp xuống, mặt rơi đầy lệ nhìn Đường Tam:
- Lão sư, rốt cục ngài đã sống lại! Đây hết thảy đều là tại ta, vì đế quốc, ngài đã trả giá rất nhiều!
Đường Tam người nhẹ nhàng đáp xuống, nâng Tuyết Băng đứng dậy:
- Tuyết Băng, ngươi tốt lắm! Tuy rằng lúc ấy ta bị Bỉ Bỉ Đông đánh chết, nhưng tất cả chuyện xảy ra thần hồn tán loạn của ta trên không trung đều đã thấy! Ngươi không thẹn là đế vương của Thiên Đấu đế quốc, ngươi là một đại minh quân, cũng có thể là đế vương có tư cách nhất trong tất cả các đời đế vương của Thiên Đấu đế quốc!
Tuyết Băng dùng sức lắc lắc đầu:
- Không, ta không phải là minh quân gì cả! Ta ngay cả lực lượng bảo vệ con dân của mình cũng không có. Lão sư, nếu theo tình cảm mà nói, ta thật sự không muốn ngài trở lại chiến trường. Thế nhưng, đế quốc cần ngài che chở! Ta…
Đường Tam vỗ vỗ vào vai Tuyết Băng:
- Đừng nói gì cả! Có một số việc là không thể tránh khỏi, là phải có điểm kết thúc. Giữa ta, Bỉ Bỉ Đông và Thiên Nhận Tuyết nhất định sẽ phải có kết quả cuối cùng. Các nàng sẽ không bỏ qua ta, ta cũng sẽ không tha cho bọn họ!
- Tiểu Tam!
Đường Hạo và Đại Sư sải bước tới trước mặt Đường Tam.
- Phụ thân, làm các người phải lo lắng rồi!
Đường Tam nhìn hai người cha, môi run run. Hắn đương nhiên biết, mình có thể sống lại là may mắn đến mức nào rồi. Thế nhưng tim của hắn không vì sống lại mà thoải mái hơn, trận đánh lúc trước, hắn muốn đối mặt một lần nữa. Thế nhưng muốn đánh bại đối phương là hai vị thần nói thì dễ hơn làm!
Từ Đường Hạo và đại sư, Đường Tam hiểu ra được rất nhiều chuyện, hai vị phụ thân cũng không hy vọng mình đi mạo hiểm, bọn họ cũng không muốn phải mất đi mình một lần nữa! Chỉ cần hiện tại mình rời khỏi chiến trường, cho dù là Bỉ Bỉ Đông và Thiên Nhận Tuyết liên thủ cũng không thể giữ mình lại được. Thế nhưng, mình có thể đi sao?
- Phụ thân, sinh mạng lần thứ hai của ta là do mọi người cùng ban cho, ta không thể vứt bỏ lòng tin của mọi người được! Các người đừng nói gì cả, hiện tại quan trọng nhất là nghĩ biện pháp làm thế nào để đối phó với Bỉ Bỉ Đông và Thiên Nhận Tuyết!
Vừa nói hắn bước lên một bước, ôm choàng lấy hai vị phụ thân thể hiện quyết tâm kiên định của mình.
Đường Hạo và Đại Sư đều không mở miệng, bọn họ nhìn Đường Tam, trong mắt tràn ngập quang mang đầy phúc tạp.
Đường Tam theo hai vị phụ thân đi tới trước mặt Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp, sau khi được Hải Thần chi lực làm dịu bớt, thần sắc bọn họ đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn uể oải như trước cố gắng đứng lên một cách yếu ớt.
Đường Tam vươn hai tay đặt lên vai hai người, đem hai luồng Hải Thần lực tinh thuần rót vào trong cơ thể hai đồng bọn. Được luồng lực lượng này duy trì, Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh rốt cục miễn cưỡng đứng lên.
- Nhị ca, Vinh Vinh, đại ân không thể nói bằng lời, võ hồn của các ngươi cũng không biến mất, ta đã dùng Hải Thần lực một lần nữa đánh thức chúng nó, chúng nó cần một quãng thời gian dài để khôi phục lại, cho dù là thần lực của ta cũng không có cách nào giúp chúng khôi phục ngay lập tức, có lẽ là phải chờ một năm sau!
Áo Tư Tạp cười ha hả nói:
- Cứu sống một người cần một tháng khôi phục, cứu một vị thần cần một năm! Đây là vụ mua bán không tệ a! So với hương tràng thì tốt hơn nhiều, bất quá đừng xảy ra nữa mới tốt!
Trữ Vinh Vinh đôi mắt ửng đỏ nhìn Đường Tam, định kêu một tiếng Tam ca nhưng rốt cục không nói nên lời.
Đường Tam xoay người nhìn Tiểu Vũ đang nằm trong lòng Liễu Nhị Long cố gắng nén tình cảm trong lòng, nói với mọi người:
- Bỉ Bỉ Đông cho thời gian ba ngày, từ lúc này chỉ còn lại một ngày một đêm. Lần trước các nàng xuất hiện là vì quá đột ngột, ta đối với thực lực của Bỉ Bỉ Đông hoàn toàn không biết gì cả. Hiện tại ta sống lại, cho ta một ngày ta có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, tái chiến với Bỉ Bỉ Đông và Thiên Nhận Tuyết, ta có niềm tin hoàn toàn huỷ diệt các nàng. Các người hãy tin tưởng ta! Tuyết Băng, ngươi phải trấn an ba quân tướng sĩ cho tốt, một ngày sau, chính là lúc quyết chiến!
- Dạ, lão sư, ngài yên tâm đi! Ngay bây giờ ta sẽ thông báo cho ba quân tin tốt lành này, ngài yên tâm, ta sẽ phong toả tin tức nghiêm mật, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương biết được!
Nghe Đường Tam nói có niềm tin có thể hoàn toàn huỷ diệt hai vị thần của đối phương, trong mắt Tuyết Băng khó che dấu vẻ hưng phấn. Hắn biết rõ, xưa nay Đường Tam chưa từng nói lời hư dối, hắn nói có thể, thì nhất định là có thể!
Đường Tam tiếp tục nói:
- Hiện tại xin mọi người để nơi này lại cho ta, ta cần tĩnh tâm khôi phục thần lực!
Mọi người đều gật đầu, các tướng lĩnh được Tuyết Băng lãnh đạo lui ra ngoài, sau đó là đám Độc Đấu La. Đại Sư, Đường Hạo, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long, còn có Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp ở lại sau cùng.
Đại Sư nhịn không được nói:
- Tiểu Tam, ngươi thật sự có tin tưởng sao? Lấy một chọi hai, đối với thần cấp, kỹ xảo sợ rằng không có hiệu quả!
Đường Tam tự tin cười:
- Phụ thân, ngài cũng là sư phụ của ta, ta là do ngày dạy dỗ nên, chẳng lẽ ngài còn chưa tin ta sao? Ta đã nói dối bao giờ? Yên tâm đi, ta đã biết được sơ hở của Bỉ Bỉ Đông và Thiên Nhận Tuyết. Chỉ cần cẩn thận một chút, nhất định có thể chiến thắng bọn họ!
Đại Sư hơi nhẹ nhõm một chút:
- Vậy thì tốt quá! Thế nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, cho dù thế nào cũng phải lấy tính mạng của mình làm trọng! Ta cũng không thể chịu được một làn nữa người tóc bạc phải đưa tiễn kẻ đầu xanh!
Nói xong, hắn vẫy tay với Liễu Nhị Long và Phất lan Đức, xoay người đi ra ngoài.
Đường Tam nhìn Tiểu Vũ trong lòng Liễu Nhị Long, cố nén thương cảm trào dâng:
- Mẫu thân phiền ngài chiếu cố cho Tiểu Vũ!
Liễu Nhị Long liếc nhìn Đường Tam thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Tất cả mọi người đều ra ngoài, chỉ có Đường Hạo ở lại sau cùng. Sau khi những người khác đã ra hết, Đường Hạo mới chậm rãi đi tới trước mặt Đường Tam:
- Ngươi đã quyết định?
Đường Tam sửng sốt:
- Phụ thân, người làm sao vậy, con đã quyết định cái gì?
Đường Hạo ánh mắt bình tĩnh nhìn Đường Tam:
- Không cần đóng kịch nữa, ngươi gạt được bọn họ nhưng không thể nào gạt được ta! Ngươi là đứa con ta sinh ra, có nhiều điểm rất giống ta. Có một điểm ngay cả ngươi cũng không biết, tuy rằng chuyện ngươi vừa nói cho dù là vẻ mặt hay sự kiên định tự tin đều không hề có sơ hở. Thế nhưng lúc ngươi nói dối, tay phải của ngươi theo bản năng sẽ nắm lấy góc áo của mình! Điểm này giống y như ta khi trước, trước kia ta không chú ý tới ngươi bởi vì quả thật ngươi không nói dối. nhưng vừa rồi lúc ngươi nói chuyện với mọi người, ngươi lại làm động tác như vậy! Lấy một chọi hai, đối mặt song thần, ngươi có thể nắm chắc tất thắng sao? Cho nên ta kết luận, quyết định của ngươi cũng không phải là chiến thắng các nàng, mà là đồng quy ư tận a! Đó cũng là kết quả tốt nhất mà ngươi có thể đạt tới. Đúng hay không?
Đường Tam nhìn phụ thân, hắn tới bây giờ cũng không biết phụ thân lại hiểu về hắn đến như vậy, Đường Tam yên lặng gật gật đầu:
- Phụ thân, người biết, con không có lựa chọn nào khác, con không thể trơ mắt mà nhìn Thiên Đấu đế quốc bị huỷ diệt như vậy. Bỉ Bỉ Đông là cừu nhân của phụ thân mẫu thân, cũng là cừu nhân của sư phụ và con. Con cũng không còn đường nào lui lại! Con sống lại là do lực lượng của mọi người nên giờ chỉ có thể làm hết mọi cố gắng mà con có thể làm. Con tin tưởng người có thể hiểu được cho con. Trên chiến trường thiên biến vạn hoá, có lẽ con cũng không đến nỗi không có cơ hội toàn thân quay về đâu!
- Không có lẽ gì cả!
Đường Hạo đột nhiên giận dữ nói:
- Tiểu Tam, ta không cho phép ngươi làm như vậy! Ta và Đại Sư chỉ có một đứa con trai là ngươi, ta là một người cha, chẳng lẽ ngươi muốn ta tận mắt nhìn con mình đi chịu chết hay sao? Ngươi muốn đi cũng được nhưng phải bước qua thi thể của ta!
Nhìn ánh mắt vô cùng chấp nhất của phụ thân, Đường Tam than nhẹ một tiếng:
- Phụ thân, thật xin lỗi!
Hào quang màu lam lặng lẽ toả ra sau lưng Đường Hạo, một gã Đường Tam màu lam đột ngột xuất hiện ở sau lưng Đường Hạo, Đường Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngã vào lòng Đường Tam.
Ôm thân thể phụ thân, Đường Tam trên mắt mỉm cười nhàn nhạt:
- Cho dù là vì người, hay Tiểu Vũ và mọi người, trận chiến này con không thể lùi bước được!
Lam quang chợt loé, hình thái thần hồn kia liền dung hợp với thân thể hắn. Trong quá trình từ lúc chết đi cho đến khi sống lại, tuy rằng Đường Tam trải qua đau khổ, nhưng cũng đã hoàn toàn kích phát Hải Thần thần vị trong cơ thể hắn, làm cho hắn càng lãnh hội sâu sắc hơn các loại năng lực của thần hồn và bản thể, đó là cũng là một nguyên nhân mà Đường Tam có thể nắm chắc trong trận chiến ngày mai.
Hắn vung tay lên, không trung mở ra một khe nứt, Đường Tam đem thân thể Đường Hạo đặt vào trong đó, một chuỗi hoa văn kỳ dị bao phủ xung quanh cái khe ấy.
Đây là Đường Tam bằng vào thần lực của mình mà tạo ra một cái không gian tức thời, không gian này có thể duy trì trong thời gian hai ngày. Sau hai ngày, cho dù Đường Tam không thả Đường Hạo ra, thì không gian này cũng sẽ tự nghiền nát, thả thân thể Đường Hạo ra ngoài. Sau lúc đó, tất cả đã trở thành địch cục. Đường Tam nếu đã hạ quyết tâm, hắn vốn không chừa lại cho mình đường lui nào cả.
Khoanh chân ngồi xuống, thần hồn bắt đầu khởi động, một cái lồng ánh sáng màu lam bao phủ thân thể hắn, Đường Tam dưới tình trạng không khuếch tán bất cứ tia thần niệm nào của bản thân bắt đầu tu luyện. Lúc này cho dù là Bỉ Bỉ Đông đứng trước mặt hắn, cũng sẽ không cảm thấy được thần lực dao động trên người hắn. Về mặt cảnh giới, Đường Tam đã vượt qua Thiên Nhận Tuyết và Bỉ Bỉ Đông.
Một ngày trôi qua rất nhanh, không ai quấy rầy Đường Tam, cho dù là Tiểu Vũ sau khi hôn mê tỉnh lại cũng không đi vào trong đại sảnh nghị sự. Nơi đây cũng chỉ có một mình Đường Tam.
Giống như theo bản năng đánh thức, khi vầng thái dương vừa dâng lên ngang với chân trời, Đường Tam cũng mở mắt ra.
Màu lam trong mắt có một tầng bóng bẩy, khi hắn từ mặt đất đứng lên, cả người nhìn qua giống như một người bình thường mà thôi. Độ phù hợp của thần hồn và bản thể gần như hoàn mỹ, lúc này mới có được cảnh giới phản phác quy chân như vậy.
Chậm rãi ra tới cửa, khi hắn vừa mở cửa ra, tất cả mọi người đã đứng chờ ở đó. Đứng phía trước là Tuyết Băng, Đại Sư và Tiểu Vũ, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về Đường Tam.
Đường Tam mỉm cười:
- Không cần lo lắng, một trận chiến hom nay sẽ chấm dứt tất cả mọi chuyện!
Đại Sư nhìn vào mắt Đường Tam:
- Tiểu Tam, cho dù ngươi ở nơi đâu, chúng ta sẽ ở đó cùng ngươi. Ngươi nhớ cho kỹ điểm này!
Đường Tam than nhẹ một tiếng, hắn biết, Đại Sư cũng đã nhìn rõ, dù sao, phụ thân cũng đã mất tích một ngày, bọn họ không thể nào không phát hiện.Hắn không thể giải thích, ánh mắt nhìn mặt trời vừa mới lên chiếu đầy ánh nắng ban mai ở xa xa, đáy mắt hiện lên một luồng khí màu lam. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, một tầng hoa văn màu lam bắt đầu xuất hiện xung quanh thân thể hắn:
- Chúng ta đi!
Hào quang màu lam cuồn cuộn nổi lên bao phủ thân thể mọi người, giống như được một cơn sóng lớn nâng lên, mọi người cùng bay lên không, cơ hồ là hào quang vừa loé, mọi người đã đứng trên đầu tường Gia Lăng quan. Đáy mắt Đại Sư xuất hiện một tia biến hoá, thần lực của Đường Tam rõ ràng là có tăng lên, hoặc là hắn đối với sự vận dụng thần lực đã tiến thêm một bước, sự lo lắng trong lòng thoáng giảm bớt nửa phần.
Từ đầu đến cuối, Tiểu Vũ không hề mở miệng, chỉ là dùng ánh mắt của nàng bình tĩnh nhìn chăm chú Đường Tam. Đường Tam dường như biết Tiểu Vũ đang suy nghĩ cái gì, khi mọi người tới đầu tường Gia Lăng quan, hắn không lên trước xem Võ Hồn đế quốc bên kia, mà lẳng lặng tiêu sái bước đi cạnh Tiểu Vũ. Hai tay nắm lấy bả vai nàng, đem thân thể của nàng xoay lại, làm cho lưng nàng quay ra trước mặt mình.
Thật cẩn thận nâng lên bím tóc thật dài của Tiểu Vũ, mở ra hết bím tóc của nàng, không biết hắn lấy từ đâu ra một cây lược, nhẹ nhàng chải mái tóc dài của Tiểu Vũ.
Bả vai Tiểu Vũ bắt đầu run nhẹ, mọi người hiểu ý đều quay đi chỗ kách, lưu lại cho hai người chút yên lặng cuối cùng trước cơn bão táp.Ánh dương quang chiếu lên người bọn họ, bóng sau lưng họ trải dài trên đất. Từ đầu đến cuối Đường Tam không nói một lời nào với Tiểu Vũ, hắn chỉ là vì nàng mà một lần nữa chải tóc cho nàng.
Lúc hắn đã hoàn thành xong tất cả, mới ôm chặt lấy thân thể Tiểu Vũ, nhìn nàng hai mắt đã rưng rưng ngấn lệ, Đường Tam dùng trán của mình chạm vào trán của tiểu Vũ, nhẹ gọng nói:
- Cưng à, ta yêu ngươi!
Tiểu Vũ toàn thân run lên, siết chặt thắt lưng của Đường Tam, áp khuôn mặt của nàng vào lồng ngực hắn:
- Nếu ngươi thật sự yêu ta, hãy để cho ta vĩnh viễn ở với ngươi một chỗ. Kết quả sẽ không thay đổi được, hay để cho ta được nhìn ngươi!
Đường Tam hơi sửng sốt một chút, hắn biết, Tiểu Vũ đã hiểu được hắn muốn làm gì, hắn càng biết ý niệm của Tiểu Vũ kiên quyết đến cỡ nào. Hắn vốn định đưa nàng vào trong một cái khe không gian, nhưng Tiểu Vũ cũng đã cho hắn biết, cho dù thế nào thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Cuối cùng, Đường Tam cũng không làm như vậy, sống chết có nhau, đây là bọn họ đã ước hẹn với nhau.
Nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Vũ một chút, thân thể Đường Tam đã hoá thành một đạo ánh sáng màu lam thoát ra khỏi vòng tay của nàng, mà cũng đúng lúc này, bên trong đại doanh Võ Hồn đế quốc ở xa xa, hai bóng người chậm rãi bước ra.
- Đường Tam?
Ngay khi La Sát Thần và Thiên Sứ Chi Thần thấy thân ảnh màu lam bay lên đầu tường Gia Lăng quan, các nàng không khỏi ngây dại, cho dù là Bỉ Bỉ Đông luôn kín đáo, cũng không kìm được mà run rẩy một chút. Đúng vậy, Hải Thần đã trở lại! Hắn đương nhiên sẽ khiêu chiến La Sát Thần và Thiên Sứ Chi Thần. Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh đồng thời đã mất đi hồn lực, hắn không còn cơ hội có thể sống lại nữa, một trận chiến này sẽ là trận chiến cuối cùng!