• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mikael nhìn Yul bằng ánh mắt thư giãn. Cứ thấy cậu chạy loăng quăng với đôi chân ngắn, hắn cảm thấy rất vui. Nói quá thì, hắn cảm thấy như mình đã no đủ dù chưa ăn gì cả.

 

Mấy ngày qua, khi Yul là người, hắn dường như không thể ăn dù có ăn, cũng không thể ngủ dù có ngủ. Hắn luôn lo lắng và căng thẳng, điều này thật khó chịu.

 

Đó là vì Yul, người mà dù ở ngay trước mắt hắn, lại cứ như thể sẽ đột ngột biến mất đi đâu đó.

 

Nói chính xác hơn, cảm giác đó như thể cậu sẽ gặp gỡ một người tên là "Changhyun của tôi."

 

Tuy nhiên, giờ đây khi Yul đã biến thành một con búp bê với đôi chân ngắn và cái đầu lớn, chắc hẳn không thể trốn thoát được nữa.

 

Như để chứng minh điều này, Yul chỉ di chuyển từ cuối phòng đến giữa phòng sau khi chạy một hồi lâu.

 

“Huff, huff, aiyo, aiyo. Tôi chết mất.”

 

Yul phát ra tiếng rên rỉ vì mệt sau khi chạy, rồi nằm sõng soài ra.

 

Lẽ ra cậu nên ngoan ngoãn ở yrn, mặc dù không hiểu tại sao lại làm quá sức với cơ thể như vậy, nhưng Mikael lại cảm thấy thú vị.

[Bii! Bii!]

 

“Huff, Lucky, w- đợi chút. Ba mệt rồi. Nghỉ chút, chút thôi…”

 

[Bii!]

 

“Phù. Biết rồi, biết rồi.”

 

Nghe tiếng kêu của Lucky, Yul lấy lại cái cần câu đồ chơi đã bị ném đi.

 

Đó là món đồ chơi mà cậu tự tay làm để làm quen với Lucky, vốn dĩ có chút ngại ngùng với cậu khi còn là người, nhưng cậu lại không thể sử dụng nó trong vài ngày qua khi là người.

 

Lucky, khi thấy Yul giờ đã là búp bê, đã nài nỉ cậu chơi cùng. Nhờ vậy mà Yul, với chiều cao chỉ 20 cm, phải chạy xung quanh và vung cần câu có tay cầm to gấp năm lần cơ thể mình.

 

Cậu thở hồng hộc, và cảm giác như có vài lần nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đen vẫy gọi từ xa, nhưng chắc đó chỉ là cậu tưởng tượng. Chắc chắn là vậy.

 

Cậu đã nhờ Mikael chơi thay vài lần, nhưng Lucky không phản ứng với việc Mikael vung cần câu.

 

Yul, cảm động vì Lucky, người trước giờ chỉ muốn ăn thịt cậu, lại chỉ thể hiện tình cảm với mình khi chơi câu cá, đã vung cần câu với niềm hân hoan.

 

“Huh, huff, ừ, tốt lắm, tốt lắm!”

 

Suốt vài chục phút, Yul lại chạy vòng quanh căn phòng với tiếng cổ vũ không rõ nguồn gốc. Rồi bỗng có tiếng gõ cửa.

 

Bị bất ngờ bởi tiếng động, Yul nhìn về phía cửa, rồi lập tức chuyển sang dạng búp bê bông và nằm úp xuống sàn.

 

“Là tôi Caleb. Hoàng đế, Hoàng đế Andrei đã đến.”

 

Cái gì? Hoàng đế à?

Yul nhảy bật dậy và ngồi dậy. Mắt cậu mở to ngỡ ngàng đến mức như muốn rơi ra ngoài. Cậu nhìn cửa rồi nhìn Mikael, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Tuy nhiên, Mikael cũng không biết rõ tình hình.

 

Dù Andrei là hoàng đế, và tuytrong mắt những người khác không biết hoàn cảnh, anh ta là một hoàng đế tốt. Thật kỳ lạ khi anh ta lại đến trực tiếp dinh thự của đại công tước mà không báo trước.

 

“Cho vào đi.”

 

Mikael, nhận thấy có lẽ đây là một chuyện không bình thường, ra lệnh cho Caleb.

 

Andrei, người xuất hiện cùng với chỉ một kị sĩ hộ tống là Isaac, mặc một chiếc áo choàng che nửa mặt.

 

“Chào. Đây là món quà bất ngờ.”

 

“…”

 

“Dĩ nhiên, tôi chính là món quà bất ngờ đó.”

 

“… Không cần đâu.”

 

 

“Thật đáng buồn khi nghe thấy điều đó. Dĩ nhiên, Mikael, ngài không có sự lựa chọn nào cả.”

 

Mikael chỉ thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời đùa cợt không mấy chỉnh tề của Andrei. Dĩ nhiên, hắn không thể hoàn toàn yên tâm vì biết rằng chính Andrei là người luôn nói đùa, giả vờ không nghiêm túc, dù sự việc có nghiêm trọng đến đâu.

 

Andrei thong thả cởi áo choàng ra và đưa cho Isaac. Sau đó, anh ta ngồi xuống ghế sofa, ra hiệu cho Mikael ngồi bằng cử chỉ đặt cằm lên tay.

 

“Ngồi xuống đi. Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Dù hai người đã là bạn từ nhỏ, Andrei vẫn giữ cái vẻ kiêu ngạo của một hoàng đế.

 

Mikael biết anh ta không có ý kiêu căng với mình, nhưng hắn không thích thái độ của Andrei vì hắn không phải kiểu người sẽ cúi đầu trước ai.

 

“Ngài khá là ồn ào khi bản thân là người đột ngột xông vào như vậy.”

Andrei, khi đang từ từ ngả người ra ghế sofa theo lời nói của Mikael, bỗng ngừng lại. Không, phải nói là tất cả mọi người trong phòng đều giật mình.

 

Đôi mắt của Isaac lóe lên, còn Caleb đứng đối diện cũng không kịp phản ứng.

 

Yul, không quen với tình huống này, hoảng hốt che miệng bằng tay nhỏ bé của mình.

 

Dù Mikael có điên đến đâu, Yul vẫn lo lắng liệu hắn có thể làm như vậy với hoàng đế không. Nếu Andrei nghĩ đến việc chặt đầu Mikael vì sự bất kính, thì cậu không biết mình sẽ đi đâu.

 

Dù có bao thăng trầm, nhưng chính Mikael là người đã nuôi dưỡng cậu và cứu mạng cậu trong suốt thời gian qua. Nếu Mikael chết, thì thật là phiền phức.

 

“M-Mikael. Mikael!”

 

Yul, cảm nhận được luồng không khí lạnh đang đè nặng lên cơ thể mình, gom hết can đảm để lên tiếng. Đôi mắt của Mikael, vốn đang lạnh lùng nhìn Andrei, chuyển sang nhìn Yul. Khi ánh mắt của Yul đụng phải đôi mắt đang cháy đỏ như ngọn lửa, ánh nhìn của Mikael dịu lại.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Ngồi xuống với tôi!”

Yul dang rộng hai cánh tay ngắn về phía Mikael và giả vờ ôm hắn. Thấy vậy, đôi môi cứng ngắc của Mikael dần mềm mại.

 

Đôi mắt của Andrei hẹp lại khi nhìn vào đôi môi của Mikael, vẽ ra một nụ cười nhỏ. Anh ta đã biết Mikael lâu rồi, nhưng cảnh tượng này thật không quen.

 

“Thật thú vị.”

 

“Thú vị cái gì?”

 

“Tôi không biết một cuộc sống của người trông trẻ lại phù hợp với đại công tước Orlov đến vậy.”

 

“Ngài nói vớ vẩn gì vậy?”

Mikael gạt lời Andrei qua một bên và không để tâm.

 

Hắn vẫn cẩn thận bế Yul, người đang dậm chân với đôi cánh tay mở rộng, rồi đặt cậu xuống ghế sofa và ngồi cạnh cậu.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“À, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Nếu là chuyện vô ích thì tôi sẽ không để ngài yên đâu.”

 

“Thật là thất vọng.”

Andrei cười khúc khích trước lời nói của Mikael.

 

Trong bầu không khí tương đối dịu dàng, Yul lén thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn nhỏ bé hơn rất nhiều so với những người khác, với một trái tim nhỏ xíu như hạt đậu – dĩ nhiên cậu biết là trái tim đó chẳng thật sự tồn tại – nhưng vì Mikael, nó gần như co lại và biến mất.

 

“Đó là về Yuri.”

 

“Tôi?!”

 

Mắt Yul mở to vì ngạc nhiên khi nghe thấy tên mình đột ngột xuất hiện. Andrei gật đầu một cách thong thả. Ngược lại, biểu cảm của Mikael trở nên cứng rắn.

 

“Nói đi.”

 

Mikael lên tiếng với giọng bình tĩnh. Andrei nhẹ gật đầu và mở miệng.

 

“Tôi không biết cách nào để biến cậu ta từ búp bê thành người, nhưng khi hỏi thăm một pháp sư hoàng gia, tôi phát hiện ra rằng có một phép thuật cổ xưa tương tự.”

 

Khi nghe những lời của Andrei, miệng Yul mở to ngạc nhiên. Việc anh ta có thể giải thích hiện tượng kỳ lạ này xảy ra với cậu thật là bất ngờ, nhưng điều đáng shock hơn là phép thuật này lại thuộc về loại phép thuật cổ xưa.

 

“Tên của nó là ‘Chuyển Hồn’. Theo lời những pháp sư, phép thuật này đã được giữ bí mật.”

 

“Chuyển Hồn?”

 

“Đúng vậy. Đây là một phép thuật có thể chuyển hồn từ cơ thể chính sang một cơ thể hoặc vật thể khác.”

 

Yul không thể khép miệng lại. “Chuyển Hồn” là một phép thuật nghe có vẻ vô cùng vĩ đại chỉ từ tên gọi. Cậu không thể tin nó lại có liên quan đến những chuyện xảy ra với mình.

 

Trong sự kinh ngạc, cậu liếc mắt nhìn vào đôi mắt của Mikael. Cậu cũng rất ngạc nhiên, không biết mình trông như thế nào trong tình cảnh này.

 

Nhưng biểu cảm của Mikael lại càng lạnh lùng và đáng sợ hơn.

 

Yul nuốt nước bọt khô khốc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

“Tại sao ‘Chuyển Hồn’ lại bị giữ bí mật?”

 

Giọng nói của Mikael vang lên sắc lạnh. Mạnh mẽ như lưỡi dao, giọng điệu của hắn như thể đang thẩm vấn đối phương.

 

Câu nói có thể nghe như là sự kiêu ngạo đối với hoàng đế, nhưng Andrei dường như không bận tâm. Thay vào đó, anh ta mở miệng với một khuôn mặt nghiêm túc.

 

“‘Chuyển Hồn’ là một loại ma thuật đen có thể giúp con người sống mãi mãi.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK