• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“C- cái gì, sao lại cười dữ vậy?”

Yul lặng lẽ lùi lại. Cậu cảm thấy lo lắng khi thấy Constantine, vốn đã có chút quái gở, dường như lại càng trở nên kỳ quặc hơn. Không biết hắn có nhận ra cảm giác của Yul hay không, nhưng hắn chỉ cười đầy ẩn ý.

 

Cảm giác bất an trỗi dậy, Yul lập tức nhảy khỏi bàn.

 

Cánh tay nhỏ bé của cậu vung vẩy, bông gòn từ bàn tay bị thủng rơi lả tả. Không màng đến việc trông mình có vẻ buồn cười thế nào, Yul cắm đầu bỏ chạy với đôi chân ngắn ngủn.

 

“Ưgh, thả ra! Thả ra! Bỏ tôi ra ngay!”

 

Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã bị tóm gọn, giãy giụa cũng vô ích.

 

Yul vùng vẫy tứ chi bé xíu để cố thoát khỏi bàn tay của Constantine. Đó là tất cả những gì cậu có thể làm, nhưng chẳng đủ sức để thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn.

 

“Tại sao lại chạy? Ngươi có gì phải sợ à?”

 

“Là vì ánh mắt nhìn tôi rất đáng ngờ! Tròng mắt đảo loạn cả lên, đồ khốn kiếp!”

 

“Mắt? Vừa rồi ngươi nói mắt sao?”

 

“Nhìn vào gương đi, đó rõ ràng là mắt! Cái ánh nhìn đó đấy!”

Yul không hề nao núng mà cứng rắn đáp lại câu hỏi của Constantine. Nghe vậy, hắn bật cười đầy mỉa mai.

 

Không bỏ lỡ cơ hội, Yul liền đập mạnh vào tay hắn.

Chát!

Dĩ nhiên, dù có dốc hết sức đập bằng bàn tay nhồi bông, cậu cũng chẳng thể gây ra chút tổn thương nào.

Cảm thấy không thể để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như vậy, Yul liền há miệng thật to, định cắn hắn một phát cho bõ tức. Cậu nhớ lại lần mình đã cắn Mikael, rồi lập tức làm y hệt.

 

Nhưng Constantine không dễ đối phó như vậy.

 

Trước khi Yul kịp cắn, hắn đã chộp lấy đầu cậu, rồi ném cậu vào trong chiếc chăn mà cậu bị quấn lại lúc bị bắt cóc, sau đó cuốn nó chặt quanh người cậu.

 

“Ngồi yên đi. Ngươi có thể không cảm thấy đau, nhưng chắc cũng không muốn chịu khổ đâu nhỉ?”

 

“Tôi không thở được, tôi không thở được!”

 

“Im lặng hơn rồi. Tốt lắm.”

 

“Đồ khốn nạn!”

 

Yul quằn quại trong chăn. Lớp vải dày chỉ hơi rung nhẹ, nhưng đó là tất cả những gì cậu có thể làm.

 

Chẳng bao lâu sau, bị sức nặng của chiếc chăn đè xuống, Yul dần kiệt sức, người mềm nhũn.

 

Dù vậy, trong lòng Yul càng thêm quyết tâm. Dù có thế nào, cậu cũng phải tìm cách thoát khỏi tên đàn ông này. Cậu nghiến răng ken két, quyết tâm đến cùng.

 

***

 

Trong lúc đó, Mikael vội vàng sai người đánh xe đến dinh thự để gọi Caleb. Và vì có thể sẽ cần đến sự giúp đỡ của Andrei, anh cũng gửi một bức thư đến hoàng cung.

 

Phòng khi có tình huống bất ngờ xảy ra, buộc anh phải hành động một mình trước khi Caleb và Andrei đến, một trong những con ngựa kéo xe đã được tháo ra khỏi xe và giữ lại bên cạnh anh.

 

Trong lúc sốt ruột chờ Caleb, anh cố gắng suy nghĩ xem ai là kẻ đã bắt cóc Yuri.

 

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh, đương nhiên, là Tòa Thánh. Anh tự hỏi liệu Tòa Thánh, sau thất bại trong lần hành động trước, có đang âm mưu chống lại mình hay không. Vì Tòa Thánh đã có ý định lật đổ anh, nên giả thuyết này hoàn toàn hợp lý.

 

Tuy nhiên, kẻ chủ mưu hành động quá lộ liễu để có thể khẳng định đây là việc làm của Tòa Thánh.

 

Không đời nào bọn họ—những kẻ cực kỳ coi trọng hình ảnh bên ngoài—lại ngang nhiên xông vào nhà dân giữa ban ngày ban mặt. Hơn nữa, trong nhà còn có trẻ con. Nếu chúng thật sự phớt lờ điều đó, chắc chắn sẽ phải đối mặt với làn sóng phản đối vì hành vi vô nhân đạo này.

 

Người tiếp theo xuất hiện trong suy nghĩ của anh là Marina Wilson. Có lẽ cô ta đã làm vậy vì oán hận lời đe dọa anh dành cho cô ta lần trước. Hơn nữa, cô ta cũng là một trong số ít người biết về thân phận của Yul. Xét đến việc Yul là mục tiêu chính của vụ này, anh không thể loại trừ khả năng Marina đứng sau chuyện này.

 

Tuy nhiên, quy mô của vụ việc quá lớn để có thể xem là hành động của Marina. Cô ta thậm chí còn sợ hãi khi phải lan truyền tin đồn về Yul, e là chẳng đủ gan dạ để bắt cóc em ấy.

“Rốt cuộc là ai chứ?”

 

Mikael lẩm bẩm đầy cay đắng. Trong giọng nói không thể che giấu được sự lạnh lẽo. Anh đã quyết tâm rằng nếu bắt được kẻ chủ mưu, anh sẽ xé chúng thành từng mảnh ngay lập tức.

 

“Là Esirene sao?”

 

Giọng anh trầm hẳn xuống. Anh biết ít nhất tên đó vẫn ôm hận với gia tộc Orlov vì những gì xảy ra trong quá khứ. Sau vụ việc đó, hắn trở nên thù dai, lúc nào cũng nung nấu ý định trả đũa, và hắn chưa bao giờ che giấu sự thù địch đối với anh cùng gia tộc Orlov.

Nhưng nếu nói là do hắn làm, thì anh lại không hiểu nổi làm sao tên khốn đó biết về Yul và lên kế hoạch như vậy. Để có thể nhắm chính xác vào Yul và bắt em ấy đi, hắn ít nhất cũng phải biết được thân phận thật sự của em ấy. Nhưng không có bằng chứng nào cho thấy hắn biết về Yul.

 

“Nhưng… điều này khiến mình có chút bận tâm.”

Anh lần lượt liệt kê những kẻ có thể đã bắt cóc Yul, nhưng kẻ có khả năng nhất vẫn là Esirene.

Anh không biết bằng cách nào hắn phát hiện ra Yul, nhưng một khi tin đồn lan rộng khắp đế quốc rằng Công tước Orlov đang nuôi dưỡng một con rối có liên quan đến hắc ma thuật, có thể hắn đã suy luận ra thân phận của Yul từ đó.

 

Hơn nữa, xét đến bản chất của hắn, anh không thể bỏ qua khả năng hắn đã ngấm ngầm điều tra anh từ lâu.

Mikael nhanh chóng đưa ra quyết định.

 

“Liena.”

 

“Dạ?”

 

“Ta sẽ đến dinh thự của Bá tước Esirene. Khi Caleb đến, bảo Marina Wilson phải có mặt ở đây. Nếu người của hoàng gia đến, nói họ kiểm tra với Tòa Thánh.”

 

“À, em hiểu rồi! Nhưng ngài đi một mình sao? Như vậy chẳng phải rất nguy hiểm à?”

 

Liena, người đã ngừng khóc từ nãy, lo lắng hỏi. Dù chỉ là một đứa trẻ chẳng biết rõ những hiểm nguy đang chờ đợi phía trước, nhưng thấy cô bé nói vậy, có vẻ cú sốc lần này với cô bé không hề nhỏ.

“Không sao. Ta xin lỗi vì không thể ở lại.”

 

Mikael xin lỗi vì đã phải rời đi, để cô bé lại một mình dù anh biết rõ cô đang bất an.

Anh muốn ở lại lâu nhất có thể cho đến khi Caleb đến, nhưng việc cứu Yul quan trọng hơn.

 

“Không, em không sao! Chúng ta phải mau chóng cứu Yul.”

 

Liena quả quyết, tay siết chặt vạt váy. Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện rõ nỗi sợ hãi, nhưng giọng nói lại vững vàng. Có lẽ cô bé cũng đang tuyệt vọng mong mỏi được cứu Yul.

 

“Vậy ta giao lại chuyện ở đây.”

 

“Dạ! Ngài nhớ cẩn thận đấy!”

 

Mikael khẽ gật đầu trước lời dặn dò của Liena rồi rời khỏi nhà. Anh leo lên con tuấn mã được buộc trước cửa, nắm chặt dây cương. Chẳng mấy chốc, vó ngựa vang lên ầm ầm khi anh phóng đi trên con đường lớn.

Người đi đường vội vàng tránh sang hai bên khi thấy con ngựa lao tới với tốc độ kinh hoàng. Họ nghiêng đầu tự hỏi có chuyện gì xảy ra, rồi nhanh chóng cúi xuống khi nhận ra người cưỡi ngựa chính là Công tước Orlov.

 

Dù thế nào đi nữa, Mikael vẫn tất bật trên đường đến dinh thự của Bá tước Esirene. Thứ duy nhất còn nhanh hơn cả tốc độ phi nước đại của con ngựa, chính là nhịp tim của anh.

 

**

 

"Đừng, tôi bảo đừng làm thế mà!"

Yul bị ép chặt dưới lớp chăn dày khi Constantine siết chặt cậu hơn. Cộng thêm sức nặng của tấm chăn dày cộp, cậu có cảm giác như mình đang bị ép giữa hai mặt của một chiếc chảo bánh quế. Cậu cố gắng vùng vẫy để xoay người lại vì quá khó chịu, nhưng mọi thứ đều vô ích, bởi người cậu đã bị quấn chặt trong lớp chăn rồi.

 

"Vậy thì nói đi, Yuri là ai?"

 

"Không!  nghĩ tôi sẽ nói gì khi đang bị hành hạ như thế này à? Tôi còn đang tự hỏi liệu mình có nói ra dù cho có đối xử tốt với tôi hay không đấy!"

 

Yul bướng bỉnh đáp lại lời của Constantine.

Thật ra, ngay cả khi có muốn hợp tác, cậu cũng không có ý định trả lời câu hỏi đó, vì nói ra cũng chẳng mang lại lợi ích gì. Nhưng trước tiên, cậu cảm thấy bực bội vì sắp nghẹt thở đến nơi rồi, nên cậu tự hỏi liệu Esirene có ngừng hành hạ mình nếu cậu nói vậy hay không.

 

"Hah, đúng là chẳng buồn cười chút nào."

 

Lời thuyết phục của cậu cũng chẳng có tác dụng.

 

Cuối cùng, Yul đành phải chịu đựng cơn tra tấn đáng sợ này, bị nhào nặn và ép chặt như bột bánh dày.

 

Nhưng đúng lúc đó, một vấn đề khác lại nảy sinh. Một cơn đau đầu khủng khiếp bỗng ập đến. Yul đã từng trải qua triệu chứng này nhiều lần trước đây, và cậu biết rõ cơn đau này có ý nghĩa gì.

 

Sau mỗi lần đau đầu khủng khiếp, cậu sẽ biến thành con người.

 

Và nếu bây giờ mà hóa thành người, thì đúng là chết chắc!

 

Lúc còn là búp bê, cho dù có bị xiên sắt nung đỏ đâm vào thì cũng không hề hấn gì. Nhưng nếu bây giờ mà trở thành con người, thì câu chuyện sẽ hoàn toàn khác! Yul khẩn thiết cầu nguyện với Thần—vị thần mà cậu chỉ tìm đến những lúc tuyệt vọng—mong rằng bi kịch biến thành người sẽ không xảy ra.

 

"Ư... ư ư..."

 

Tuy nhiên, có vẻ như vị thần đó chẳng có ý định lắng nghe lời cầu xin của cậu, có lẽ vì cậu chỉ tìm đến khi cần giúp đỡ. Cơn đau đầu ngày càng trở nên dữ dội hơn.

 

[Bíp, bíp, bíp, bíp]

 

Một âm thanh cơ khí vang lên như một ảo giác thính giác. Đó không phải là âm thanh thuộc về thế giới mà Yul đang sống. Ngay khi nhận ra đó là âm thanh từ bên kia—từ Hàn Quốc—cậu lập tức cảm nhận được tiếng vải rách toạc, và cơ thể cậu bắt đầu phình to hàng chục lần.

 

Yul vội vàng siết chặt lấy tấm chăn đang phủ trên người mình. Cậu không đời nào để Constantine nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình khi quần áo đã rách toang.

 

"Cái… cái gì thế này…"

 

Giọng nói kinh ngạc của Constantine vang lên chói tai. Dù có quấn chặt mình trong chăn đến đâu, nhưng khi cơ thể đột ngột to lớn như thế, làm sao đối phương lại không nhận ra được sự thay đổi này chứ?

 

"Chết tiệt, phải làm sao đây!"

 

Trong cơn hoảng loạn, Yul nuốt khan, nhưng Esirene lại bật cười thành tiếng khi nhìn thấy mái tóc hồng lộ ra từ tấm chăn.

 

"Hahaha… Ta đã nghi ngờ không biết có thật không."

 

"…"

 

Như thể đã đoán trước tình huống này, Yul nhắm chặt mắt lại khi nghe thấy lời nói của Constantine.

Và ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên, xuyên thẳng vào tai cậu.

 

"Lúc còn là búp bê, cậu nói dù có tra tấn thế nào cũng không cảm thấy đau đúng không? Vậy bây giờ thì sao, khi đã trở thành con người?"

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK