• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khịt..."

Yul hít mũi, rồi nhìn qua lại giữa còng chân và gương mặt Mikael.

"Chỉ khi nào tôi không có ở đây thôi. Khi tôi quay về, tôi sẽ thả em ra."

Lời nói thản nhiên đến mức không có lấy một chút áy náy. Điều này khiến Yul nheo mắt đầy cảnh giác. Nhưng bất kể phản ứng của cậu thế nào, Mikael vẫn rõ ràng là rất hài lòng.

"Ngoan ngoãn đi. Khi tôi trở lại, tôi sẽ đưa em ra ngoài."

"... Thật chứ?"

"Em thích ra ngoài mà."

Vừa mới phẫn uất như một con mèo bị nhốt, nhưng chỉ với một câu nói đơn giản của Mikael, khóe miệng Yul bất giác cong lên ngay lập tức.

Không lẽ mình đang bị thuần hóa à? Đây chính là trò đẩy kéo sao...?

Dù có chút xấu hổ vì bản thân quá dễ dụ, nhưng trong đầu cậu đã bắt đầu suy nghĩ xem sẽ làm gì khi được ra ngoài.

"Bây giờ vẫn còn trong kỳ lễ hội, nên khi ra ngoài sẽ có rất nhiều thứ để xem. Có lẽ em sẽ thích. Chính em từng nói mà."

"Hử? Tôi nói gì?"

"Cuộc sống là tìm kiếm những thứ mình thích."

"..."

"Tôi sẽ giúp em tìm ra càng nhiều càng tốt."

"..."

"Vậy nên, tôi sẽ lấp đầy cuộc sống của em bằng những thứ em thích."

Giọng Mikael dịu dàng đến mức khó tin, cứ như thể anh không phải là kẻ vừa trói chân cậu lại.

Vì vậy, Yul cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn.

Cậu nên tức giận.

Cậu nên mắng chửi anh.

Nhưng khi Mikael nói những lời như thế này, cậu lại không thể nào nổi giận.

"Mikael đúng là đồ bắt nạt. Làm một chuyện, rồi lại nói chuyện khác, khiến người ta bối rối."

"Vậy hãy cứ bối rối đi. Để rồi em sẽ bị dao động. Và sau đó, hãy giả vờ như không thể chống lại tôi nữa, rồi thích tôi đi."

Cậu cạn lời.

Không phải chỉ là một lời tỏ tình bình thường, mà là một lời tỏ tình bá đạo đến mức Yul không biết nên phản ứng thế nào.

Nó quá trơ trẽn, quá trắng trợn, nhưng đồng thời lại khiến trái tim cậu hơi run rẩy.

"Giống như cách mà tôi đã thích em vậy."

Câu nói cuối cùng xuyên thẳng vào tim cậu.

Nhịp tim đập dồn dập đến mức không bình thường.

Đây là do sợ hãi, hay do điều gì khác?

Chắc chắn là một trong hai điều đó.

Bởi vì không đời nào trái tim cậu lại rung động vì một lời tỏ tình của tên điên này.

***

Văn phòng Công tước Orlov
Không khí trong văn phòng vô cùng căng thẳng.

Mikael cảm thấy có điều bất thường khi thấy biểu cảm của Caleb và Levi khác hẳn ngày thường.

 

Không có gì tốt đẹp khi họ có vẻ mặt như vậy.

 

"Chuyện gì đang xảy ra?"

 

"Công tước..."

 

"Nói đi."

Caleb ngập ngừng, giọng nói có chút run rẩy. Nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của Mikael, anh ấy buộc phải nói ra.

 

"Có tin đồn lan truyền trong salon. Rằng Công tước đang sở hữu một con búp bê bị nguyền rủa bởi hắc ma thuật..."

 

Ngay khi nghe đến từ "tin đồn", Mikael đã đoán trước được phần nào.

 

Nếu một tin đồn có thể khiến Caleb và Levi lo lắng đến mức này, thì nó tuyệt đối không đơn giản.

 

Nếu chỉ là một tin đồn tai tiếng bình thường, họ thậm chí sẽ không báo lại cho anh. Vì hơn ai hết, họ biết rằng anh không quan tâm đến những chuyện vụn vặt như thế.

 

Nhưng nếu nó liên quan đến hắc ma thuật, thì lại là một vấn đề khác.

 

Trong Đế Quốc, hắc ma thuật còn bị coi là tội ác nghiêm trọng hơn cả phản quốc.

 

Thậm chí Andrei có thể giúp ngăn chặn một vụ phản loạn, nhưng cũng không thể bảo vệ ai nếu họ dính líu đến hắc ma thuật.

Chẳng lẽ là người phụ nữ tên Marina đó?

 

Nhưng cô ta không có vẻ gì là gan dạ đến mức này.

 

Nếu không phải là Marina, vậy thì ai đã lan truyền tin đồn này?

 

Mà không quan trọng, có rất nhiều nơi có thể trở thành nguồn tin đồn.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Mikael bình tĩnh đáp lại, không hề tỏ ra quá bất ngờ hay hoảng loạn.

 

"Cái gì mà 'tôi hiểu rồi'?!"

 

Caleb bỗng lớn tiếng.

Anh ấy  tức giận vì thái độ bình thản của Mikael—người mà anh ấy  luôn đặt lên trên hết thảy.

 

"Đây là hắc ma thuật! Hắc ma thuật! Tất nhiên, tôi biết đó chỉ là tin đồn nhảm! Tôi cũng biết rằng Yuri không phải là một con búp bê bị nguyền rủa! Tôi đã gặp cậu ấy, tôi biết cậu ấy không phải vậy!

 

"Nhưng chỉ cần bị nghi ngờ liên quan đến hắc ma thuật thôi cũng đủ nguy hiểm rồi! Nếu người ta thật sự tin vào tin đồn, và nếu họ phát hiện ra Yuri thực sự là một con búp bê sống, thì..."

 

"Bình tĩnh lại, Caleb. Chuyện đó vẫn chưa xảy ra."

 

Mikael trầm giọng, cố gắng giữ cho tình hình không vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

Nhưng điều đó chỉ khiến Caleb thêm kích động.

 

"Nếu chờ đến khi chuyện xảy ra mới lo lắng thì đã quá muộn!"

 

"Caleb nói đúng." Levi lên tiếng, ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.

 

"Chuyện này rất nguy hiểm. Không thể đơn giản bỏ qua. Ngài biết rõ rằng chỉ cần một tin đồn về hắc ma thuật thôi cũng đủ để bị điều tra mà!"

 

Mikael siết chặt nắm tay.

 

Đúng vậy. Nếu Hoàng đế nghe được tin đồn này, chắc chắn sẽ ra lệnh điều tra ngay lập tức.

 

Ngay cả khi anh có thể bảo vệ bản thân, liệu anh có thể bảo vệ Yul được không?

 

Levi luôn là người thờ ơ và lạnh lùng với mọi thứ, nhưng lúc này, giọng nói của cậu ấy lại cao hơn bình thường.

 

Mikael biết ơn vì sự quan tâm của cả hai người, nhưng như thường lệ, điều duy nhất anh lo lắng chính là Yul.

 

"Cẩn thận lời nói để Yuri không biết về chuyện này. Cậu ấy sẽ lo lắng."

 

"Công tước, giờ chuyện đó có quan trọng không? Và Yuri cũng nên lo lắng. Đây là chuyện cậu ấy cần phải lo!"

 

" Không gì có thể quan trọng hơn với tôi."

 

"Vậy nên, tuyệt đối đừng để Yuri biết."

Giọng Mikael lạnh hơn cả lúc trước.

 

Anh không muốn để Yul biết về tin đồn này rồi lo lắng. Hình ảnh Yul nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng sau khi nghe Andrei nói chuyện hôm trước vẫn in sâu trong trí nhớ anh.

 

Khi đó, dù phản ứng của cậu có vẻ bình thản, nhưng nếu lần này thực sự biết có tin đồn về hắc ma thuật, thì chắc chắn cậu sẽ tự trách bản thân.

 

Anh không muốn thấy điều đó.

 

"Dĩ nhiên, tôi không có ý định ngồi yên. Vậy nên, các cậu cũng đừng lo lắng quá."

 

"Nhưng ngài định làm gì…"

 

"Việc tôi phải làm là gì, Caleb, tôi sẽ tự quyết định."

 

Mikael lạnh lùng cắt ngang lời Caleb.

 

Dĩ nhiên, bản thân anh cũng không hề bình tĩnh.

Anh biết rõ rằng không chỉ anh, mà cả Caleb và Levi—những người thân cận với anh—cũng có thể gặp nguy hiểm vì chuyện này.

 

Chính vì thế, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.

 

Bằng mọi cách, anh phải giải quyết tình huống này.

 

Mikael nghiến chặt răng, đôi mắt bừng lên tia lửa giận dữ.

***

Phủ Đại Công tước Orlov
"Đúng rồi, Lucky! Đúng rồi! Giỏi lắm bé con! Giỏi lắm!"

 

[Bii! Bii!]

 

Khi Mikael trở về sau khi giải quyết rắc rối trong văn phòng, cảnh tượng trước mắt anh khiến anh suýt bật cười.

 

Yul đang chơi câu cá với Lucky, gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết.

 

Nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Yul, tâm trí nặng nề của Mikael dường như trở nên nhẹ nhõm hơn.

 

"Mikael về rồi à? Mau nhìn này! Lucky thích tôi hơn rồi nè!"

 

Từ góc nhìn của Mikael, Lucky rõ ràng chỉ hứng thú với cần câu đồ chơi mà Yuri đang vẫy qua vẫy lại.

 

Nhưng vì thấy Yul thực sự vui vẻ, anh không nỡ phá vỡ giấc mộng đó.

 

[Biii!]

"Hick, gãy nữa rồi!"

 

Lucky vẫy mông chạy thẳng về phía con mồi trên cần câu. Nhưng với sức mạnh của móng vuốt, con rồng nhỏ đã đè gãy cần câu đồ chơi trong chớp mắt.

 

Dù vậy, Yul có vẻ đã chuẩn bị trước, cậu ném cây cần hỏng sang một bên rồi lấy ra cái mới.

 

"Nhìn xem, Lucky của chúng ta thật thiên tài! Đúng là một thợ săn cừ khôi!"

 

Yul tự hào khoe khoang, không khác gì một phụ huynh đang khen con mình.

Mikael nhếch môi cười, ánh mắt mềm mại khi nhìn Yul phồng má vì tự hào.

 

"Vì nó là rồng mà."

 

"Ơ kìa, không phải con rồng nào cũng giỏi săn mồi đâu nhé? Lucky vẫn là xuất sắc nhất!"

 

"Chắc em từng thấy những con rồng khác rồi nhỉ."

 

"Hừm, đừng có bắt bẻ chứ!"

 

Yul híp mắt nhìn Mikael, môi chu lên đầy bất mãn.

 

Ngay cả biểu cảm đó cũng đáng yêu đến mức Mikael không thể cưỡng lại được.

 

Anh tiến lại gần cậu.

"Gì, gì nữa đây? Sao tự nhiên lại tiến lại gần tôi?"

 

"Tôi muốn ôm em."

 

"Ơ… không! Đừng có nói mấy câu đó một cách tùy tiện như thế!"

 

Yul bối rối nhìn Mikael bằng ánh mắt cảnh giác, nhưng khi Mikael tiến sát lại, hai má cậu lập tức đỏ ửng.

 

"Sao thế? Ngại à?"

 

"Chứ không phải anh cũng sẽ ngại nếu bị nói thế à?"

 

"Vậy thì cứ ngại đi. Rồi sau đó giả vờ như không thể cưỡng lại tôi mà thích tôi đi."

 

"Mỗi câu nói của anh đều kết thúc kiểu này…!"

 

Yul bực bội lầm bầm, nhưng rõ ràng là cực kỳ lúng túng.

 

Mikael nhìn cậu thật lâu, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

 

Cơ thể nhỏ bé lọt thỏm vào vòng tay anh.

 

Hơi ấm của Yul dần lan tỏa, khiến Mikael cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ.

 

Anh tùy tiện vùi mặt vào hõm cổ cậu, hương thơm ngọt ngào của cậu quyện lấy khứu giác anh.

 

Yul bối rối, không biết làm gì ngoài ngọ nguậy một chút trong vòng tay anh.

 

Ngay cả hành động nhỏ bé đó cũng khiến Mikael cảm thấy vui vẻ.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK