“Tiểu Vân Vân không cần tự mình làm, rất nặng” Ta thoáng trách cứ hắn.
“Không có việc gì, Phụ hậu ta đến giúp người thay thuốc”
Tiểu Vân Vân vì ta đi theo ngự y học giúp ta thay thuốc như thế nào, tấm lòng này của hắn làm cho ta vô cùng cảm động. Hắn thật cẩn thận cởi bỏ băng vải, giúp ta thay thuốc. Tuy rằng động tác của hắn rất nhẹ nhưng vẫn làm ta đau đến mặt nhăn mày nhó “Phụ hậu, ngươi nhẫn một hồi thì tốt rồi” Hắn thổi thổi vào vết thương.
Trên tay đã băng bó tốt, hắn kéo chăn ra để giúp ta thay thuốc cho vết thương trên chân. “Tiểu Vân Vân đau quá” Ta cắn môi dưới
“Phụ hậu đừng cắn thương chính mình. Miệng vết thương trên chân của người rất sâu, cho nên mới đau như vậy, người kiên nhẫn một chút”
“Vương gia, Tiểu Vân Vân nói rất đúng a! Người ráng nhẫn” Tiểu Hương khuyên ta.
Ta gật gật đầu, ta gắt gao ôm chăn nhưng không ngừng rơi lệ. Một hồi lâu sau mới băng bó xong. “Phụ hậu đừng khóc, đem thuốc giảm đau này uống đi?”
Có thuốc giảm đau sao không sớm cho ta a? Ta thầm oán nhìn hắn, lúc này Lãnh Nhược Tư đến, “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Như thế nào lại khóc? Phát sinh chuyện gì ?” Hắn sốt ruột hỏi ta.
“Miệng vết thương đau quá”. Kỳ thật phải nói là thay thuốc đau quá.
“Triệt Nhi, đừng khóc” Ngươi khóc thì tâm ta đau.
Hắn gắt gao ôm ta. “Nhược Tư, ôm ta ra ngoài ngồi được không?” Không thể đi chơi vậy ra bên ngoài tọa ngồi hẳn là có thể đi?
“Không thể, vạn nhất đụng phải miệng vết thương sẽ không tốt lắm”
Hừ ! Cả việc cho ta ra ngoài ngồi cũng không đáp ứng, đúng là quá đáng. Ta tức giận nhìn hắn, “Phụ hậu, chờ miệng vết thương của người không còn đau như vậy thì ra ngoài tốt hơn” Tiểu Vân Vân an ủi ta.
Được rồi ! Cũng không còn lựa chọn khác. Vài ngày sau, miệng vết thương của ta tốt hơn nhiều, Lãnh Nhược Tư ôm ta đi hoa viên ngồi. “Triệt Nhi, không được lộn xộn nga ! Trẫm đi làm công sự, một hồi đến ôm ngươi trở về” Hắn cho ta một cái chăn thật tốt.
Ta gật gật đầu, hắn liền ly khai “Phụ hậu ngươi xem hoa nở kìa, đẹp quá nga!” Bất quá Phụ hậu đẹp hơn !
“Đúng vậy !” Hoa viên này thật sự rất đẹp !
Ngay tại lúc chúng ta ngắm hoa, một tiểu cô nương phấn nộn cầm cầu chơi thấy chúng ta liền chạy tới “Đại tỷ tỷ, thật xinh đẹp nga! Ta trưởng thành cũng muốn giống như đại tỷ tỷ ngươi”
Đại tỷ tỷ? “Tiểu muội muội, ta không phải tỷ tỷ mà là ca ca”
“Gạt người, người rõ ràng chính là tỷ tỷ mà !” Nàng chu miệng nhìn ta.
Ta xem như bị nàng làm cho sinh khí đến vô lực “Vân Huyên, không cho phép chọc giận Phụ hậu”. Phụ hậu ghét nhất việc người khác nói hắn giống nữ nhân.
“Phụ hậu? Người là hoàng hậu? Người thật là nam?” Nàng kinh ngạc không thôi.
“Ta tin tưởng ta là nam”
“Bất quá người thật sự đẹp quá nga! Ôm một cái” Nàng hướng ta đi tới.
Ta là hảo vui vẻ nha! Nhưng Hạo Nhiên chặn nàng “Không thể”
“Vì cái gì? Ta muốn Phụ hậu ôm, vì cái gì Phụ hậu chỉ ôm hoàng huynh?” Bất công, nàng ghen tị !
“Bởi vì ta là nhi tử của Phụ hậu a! Còn có, hiện tại không thể để cho Phụ hậu ôm, Phụ hậu bị thương, ôm ngươi sẽ làm đau Phụ hậu”. Tiểu Vân Vân giải thích.
“Đợi khi Phụ hậu tốt hơn, ta cũng muốn Phụ hậu ôm, ta cũng là nữ nhi của Phụ hậu a!” Phụ hậu thật sự đẹp quá nga !
Tiểu cô nương này thật đáng yêu, lúc này Du phi tiêu sái đến. “Tham kiến hoàng hậu”
“Đứng lên đi !”
“Mẫu phi, Phụ hậu đẹp quá nga! Ta rất thích ngài ấy.”
“Huyên Nhi, không thể không biết lớn nhỏ như vậy. Thỉnh hoàng hậu thứ tội”
“Không có gì, nữ nhi của ngươi thực khả ái”. Bất quá vẫn không khả ái bằng Tiểu Vân Vân.
“Tạ hoàng hậu khen ngợi. Không có việc gì nữa thì thần thiếp xin cáo lui”. Hoàng Thượng không cho các nàng xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Ngươi có việc gì sao?” Sao lại gấp đi như vậy? Ta không có ăn thịt nàng mà
Nàng lắc đầu “Nếu là như thế thì cùng nhau chơi đi!” Nhiều người náo nhiệt mà!
Sau đó chúng ta cùng nhau chơi. Đến buổi chiều, Lãnh Nhược Tư đến “Tham kiến hoàng thượng/phụ hoàng”. Bọn họ vội vàng quỳ xuống.
“Ngươi sao lại ở đây?” Hắn nhìn chằm chằm Du phi.
“Là ta bảo nàng lưu lại a!” Hắn hung hăng gì chứ?
“Triệt Nhi, miệng vết thương còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái hay không!” Hắn lo lắng hỏi.
Ta cười cười lắc đầu, sau đó hắn ôm ta đi về phòng. Hiện tại nàng rốt cục hiểu được Hoàng Thượng vì cái gì yêu Mộ Dung Triệt như vậy? Bởi vì hắn đáng để người khác thương hắn, hắn thật sự là một người khả ái, làm cho người ta không thể không thương ! Du phi nghĩ.
Thiên hạ này mọi chuyện khi Thục phi biết, nàng liền đi châm ngòi, “Du muội muội a! Tỷ tỷ nghe nói chiều nay ngươi và hoàng hậu cùng nhau đi dạo, hoàng hậu dường như rất thích nữ nhi của ngươi, ngươi phải cẩn thận a!”
“Cẩn thận cái gì?”
“Muội muội a ! Ngươi thật đúng là đơn thuần. Đương nhiên là cẩn thận hài tử của ngươi bị hắn cướp đi chứ sao! Hoàng Thượng sủng hắn như vậy, muốn hay không còn không phải hắn một câu ý tứ, muội muội ngươi tự mình ngẫm lại đi” Nàng đắc ý tiêu sái .
Không thể, nàng tuyệt đối không thể mất đi Huyên Nhi, Huyên Nhi là duy nhất của nàng, mệnh của nàng a ! Nàng nên làm cái gì bây giờ? Đúng rồi, đi cầu hắn, cầu hoàng hậu không cần cướp đi Huyên Nhi của nàng. Du phi đi vào đến cửa tẩm cung của ta, vừa vặn nghe thấy ta cùng Lãnh Nhược Tư đối thoại. “Triệt Nhi, ngươi thích Huyên Nhi lắm đúng không?”
“Đúng vậy, nàng thực khả ái”
“Vậy trẫm để cho nàng làm nữ nhi của ngươi hảo hay không hảo?” Chỉ cần là Triệt Nhi muốn, hắn đều sẽ thỏa mãn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nguyên lai muốn cướp đi hài tử của nàng không phải Mộ Dung Triệt mà là Hoàng Thượng. “Không tốt, không thể. Nhược Tư, Huyên Nhi là mạng của Du phi. Sao có thể tách mẹ con các nàng ra cơ chứ?” Ta đã đoạt đi trượng phu của nàng rồi như thế nào còn có thể ở cướp đi nữ nhi của nàng nữa?
“Không phải ngươi cũng đã nhận Vân Nhi?” Kia vì cái gì Huyên Nhi không thể? Chúng đều là con của hắn a !
“Đó không giống nhau. Mẫu thân Tiểu Vân Vân đã qua đời, nếu Du phi mất đi Huyên nhi nàng sẽ thương tâm đến chết. Ta không muốn Tiểu Vân Vân ngày ngày ngâm mình ở vũng dấm chua, phụ tử các ngươi đều cùng một dạng là hai cái bình dấm chua lớn. Hơn nữa con người Du phi tốt lắm a! Nàng sẽ cho ta cùng Huyên nhi chơi đùa với nhau”
“Du phi tốt lắm? Triệt Nhi, ngươi không sợ trẫm ghen sao? Dám ở trước mặt trẫm khen ngợi nữ nhân khác? Triệt Nhi, tâm của ngươi chỉ cho có một mình trẫm mà thôi”. Hắn ghen hôn lên ta.
Kế tiếp phi lễ không nhìn nga ! Mà ngoài cửa, Du phi nghe thấy lời nói của ta thì cảm động đến khóc. Lúc này ta đã thu phục được lòng của nàng, chỉ là ta bây giờ còn không biết mà thôi