• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì ta nghịch nước, Lãnh Nhược Tư vẫn ở cùng ta, đem tiệc tối hủy bỏ. Đến tối ta mới tỉnh lại. “Ngô ~~~~~” Ta cảm thấy đầu rất nặng nga !

“Triệt Nhi, Triệt Nhi, mau tỉnh lại” Lãnh Nhược Tư sốt ruột gọi ta.

“Ngô ~~~~ đầu ta đau quá !” Kỳ quái?

“Đừng nhúc nhích, trẫm giúp ngươi nhu nhu” Lãnh Nhược Tư nhẹ nhàng giúp ta nhu nhu huyệt thái dương.

“Ta đã không có việc gì. Đúng rồi, không phải phải dự tiệc chiêu đãi quân chủ các nước sao? Như thế nào còn ở đây?” Ta khó hiểu nhìn ngươi nói ngươi hắn.

“Ngươi còn nói. Còn không phải vì ngươi trẫm mới hủy bỏ nó sao. Triệt Nhi, không cho ngươi nghịch nước ở ao sen nữa. Lãnh quốc rất mau sẽ vào thu, thêm một lần như vậy nữa, thân mình của ngươi sẽ chịu không nổi” Lãnh Nhược Tư lo lắng dặn dò ta.

“Được rồi ! Ta về sau không chơi là được, dù sao yến hội cũng hủy bỏ, chúng ta ngủ đi! Nhược Tư, ôm !” Ta làm nũng mở ra hai tay.

“Hảo, trẫm ôm” Triệt Nhi thật đáng yêu.

Đến sáng hôm sau, Mộ Dung Vân vọt vào. “Triệt ngươi có việc gì hay không?”

Ta còn chưa tỉnh đã bị Mộ Dung Vân ôm vào trong lòng. “Ân ~~~~ là ca ca a !” Nhìn hắn một cái lại tiếp tục ở trong lòng hắn mà ngủ.

“Mộ Dung Vân, ngươi làm cái gì ở đây? Vì cái gì không gõ cửa? Còn có, buông Triệt Nhi ra cho trẫm” Đáng giận! Sáng sớm đã ăn đậu hủ Triệt Nhi. Sớm biết vậy sẽ không dưỡng thành thói quen ngủ lõa thể của hắn, khi không bị Mộ Dung Vân chiếm tiện nghi của Triệt Nhi khiến Lãnh Nhược Tư thật sự là khóc không ra nước mắt a!

“Buông cái gì mà buông? Triệt từ nhỏ đều do trẫm chiếu cố, có địa phương nào mà chưa từng thấy qua chứ?” Thứ đệ đệ cùng hắn có chẳng phải giống nhau sao.

Nghe vậy Lãnh Nhược Tư đầu đầy hắc tuyến. Từ nhỏ Triệt Nhi đã bị ca ca hắn sỗ sàng? “Được rồi. Vân, buông Triệt ra” Lăng Vân nhịn không được mở miệng.

Mộ Dung Vân không cam tâm buông ta, Lãnh Nhược Tư chạy nhanh đến dùng chăn che ta lại. Lúc này Tiểu Vân Vân cũng vào “Phụ hậu, Phụ hậu.”

Ta bị bắt mở to mắt, “Tiểu Vân Vân làm sao vậy?”

“Phụ hậu thực xin lỗi. Ngày hôm qua ta……” Tiểu Vân Vân khổ sở cúi đầu.

“Không có việc” Bị bọn họ nháo như vậy ta cũng ngủ không được nữa

“Các ngươi thật ồn ào !” Ta bất mãn nhìn bọn hắn chằm chằm.

“Hảo hảo, ca ca xin lỗi. Mau đứng lên đi ! Để ca giúp ngươi mặc quần áo” Triệt thật sự là thái khả ái !

“Không chuẩn ngươi chạm vào Triệt Nhi. Các ngươi ra ngoài hết cho trẫm” Lãnh Nhược Tư sinh khí đến sắp hộc máu a !

Bọn Lăng Vân bị đuổi ra ngoài, Lãnh Nhược Tư vội vàng giúp ta mặc quần áo, “Triệt Nhi, không được phép để cho người khác chạm vào ngươi !”

“Nhưng hắn là ca ca ta!” Đúng là hủ dấm chua.

“Ca ca cũng không được. Ngươi chỉ để cho mình trẫm mà thôi” Hắn ôm hôn ta.

Ta nhiệt tình đáp lại hắn, lâu sau, “Nhược Tư, đừng như vậy. Ca ca qua vài ngày nữa không phải sẽ đi sao?” Ăn dấm chua ngon lắm sao mà thích ăn như thế?

“Cái gì qua vài ngày? Bọn họ muốn ở đây nửa năm đó biết không?” Hắn chẳng muốn để Triệt Nhi bị người khác khinh bạc nửa năm?

Nửa năm? Thật tốt quá ! “Thật không? Không sao đâu, ta yêu ngươi nhất mà!”

“Trẫm cũng vậy” Lãnh Nhược Tư thâm tình nhìn ta chăm chú.

“Chúng ta ra ngoài đi!”

Chúng ta đi ra, ta phát hiện có vài người ta không biết “Nhóm bọn họ là ai?” Ta hỏi hắn.

“Để ta giới thiệu các ngươi với nhau. Vị này là vua Băng quốc cùng phi tử, Kỷ quốc Kỷ Tư Vũ cùng muội muội Kỷ Lăng, Vũ quốc Vũ Liệt cùng với bằng hữu Liễu Linh, còn đây là Triệt Nhi- hoàng hậu của trẫm” Lãnh Nhược Tư giới thiệu chúng ta với nhau.

“Các ngươi hảo” Ta hướng bọn họ cười cười.

“Nhĩ hảo. Thật là xinh đẹp nga ! Ta rất thích ngươi a !” Kỷ Lăng vui vẻ giữ chặt tay của ta không buông.

“Ngươi thực có mắt nhìn. Đệ đệ trẫm là thiên hạ chí bảo nga !” Mộ Dung Vân cao hứng hôn mạnh lên má ta.

Nhìn một nam một nữ hành động với ta như vậy, Lãnh Nhược Tư gân xanh ứa ra, muốn giết chết bọn họ, “Đủ ! Mau buông ra” Kỷ Tư Vũ cùng Lăng Vân đồng thời mở miệng nói bọn họ dừng lại sợ cứ vậy khó bảo đảm Lãnh Nhược Tư sẽ không đem bọn họ xử tử!

Bọn họ không tình nguyện buông ra, “Được rồi. Nhược Tư đừng nóng giận, ta đói bụng!” Ta ở trên gương mặt hắc ám của Lãnh Nhược Tư hôn một cái.

“Ân, chúng ta đi ăn sáng” Sắc mặt Lãnh Nhược Tư dịu đi, sủng nịch sờ sờ đầu của ta.

Sau đó chúng ta cùng nhau ăn sáng, khi ta vừa muốn ngồi xuống, Mộ Dung Vân liền ôm lấy ta, đem ta đặt trên đùi hắn, “Ngoan ! Triệt, há mồm.”

Ta không được tự nhiên há mồm, ca ca uy ta cảm giác rất kì quái nga ! Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn để cho hắn uy “Triệt ngoan ngoãn đem cái này ăn ha” Mộ Dung Vân bưng một chén lớn.

“Không cần, nhiều lắm” Muốn ta ăn no chết a?

“Không được. Ngươi xem ngươi đã gầy đến vậy còn không chịu ăn” Triệt thật sự quá gầy!

Nói đến cũng lạ, ca ca ít nhất cũng cỡ 1m80, mặc dù không phải loại cường tráng như Lãnh Nhược Tư nhưng cũng rất cao. Ta như thế nào lại thuộc loại hình xinh xắn lanh lợi chứ? Chúng ta thật sự là huynh đệ cùng mẹ sinh ra sao? Kém thật nhiều nga! “Các ngươi đều ở đây hết a!” Duẫn Tuyết cùng Duẫn Dung đến.

“Tuyết Nhi, ngươi đã đến rồi. Muốn ăn cùng nhau không?”

“Muốn chứ ! Tiểu Triệt Triệt, lão công của ngươi sinh khí cái gì a?” Duẫn Tuyết khó hiểu nhìn ta.

Ta lắc đầu, Mộ Dung Vân đắc ý nhìn Lãnh Nhược Tư “Triệt, ngoan ngoãn đem cái này ăn hết đi”

“Triệt thật ngoan !”

“Triệt muốn uống sữa không?”

“Triệt……”

Ta cùng Mộ Dung Vân kẻ đút người ăn khiến người bên cạnh bị dọa trốn sang một bên. Vì bọn họ không muốn làm bia đỡ đạn mà ! Bính ~~~~~ lại một cái, đã là cái chén thứ tư, Hoàng Thượng đã bóp nát bốn cái chén, Duẫn Tuyết cùng Lăng Vân gần Lãnh Nhược Tư nhất bị hắn dọa tới sắc mặt trắng bệch.

Mộ Dung Vân chết tiệt, dám nhân cơ hội “Trả thù” hắn? Hắn không phải là là người cướp đi Triệt Nhi và mang Triệt Nhi đến Lãnh quốc sao? Hắn phải nhân cơ hội này báo thù mối hận đoạt đệ? Lãnh Nhược Tư a Lãnh Nhược Tư, ngươi cướp đi đệ đệ tối trân ái của trẫm, trẫm không để yên cho ngươi đâu “Buông Triệt Nhi ra” Lãnh Nhược Tư rống giận.

“Dựa vào cái gì?” Mộ Dung Vân không chút để ý trả lời.

“Mộ Dung Vân, chúng ta nợ cũ chưa tính, nợ mới đã tới, ngươi muốn làm gì?” Lãnh Nhược Tư nổi trận lôi đình.

“Cái gì nợ cũ? Trẫm vì Triệt an bài nữ nhân có cái gì sai? Sống chết gì hắn cũng là Vương gia, trách nhiệm nặng nề, nhưng còn chưa thành công thì đã bị ngươi cưới trở về, ngươi còn dám nói? Ngươi muốn thế nào? Đánh thì đánh, bộ trẫm sợ ngươi a?”

Kết quả hai người đánh đi lên. Ca ca ta thật là lợi hại nga ! Có thể đánh đối kháng? Nhưng sao ta không có võ công chứ? “Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa” Ta đến ngăn cản. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Ca, ngươi biết võ công? Ta như thế nào lại không biết?” Nếu ta cũng biết chẳng phải ta có thể ngày ngày áp Lãnh Nhược Tư ư!

“Ngươi từ nhỏ thân mình đã không tốt, thiên tính không hợp cho nên không luyện. Ở Mộ Dung quốc chúng ta, hoàng tử từ nhỏ phải tập võ, nhưng bởi vì thân thể ngươi nên phụ hoàng và mẫu hậu không dám cho ngươi luyện. Thật vất vả mới chờ thân mình ngươi tốt hơn một chút, nhưng mỗi lần ngươi luyện không đến nửa canh giờ sẽ choáng đầu hoa mắt mà chịu không nổi. Phụ hoàng nói ngươi đời này cùng võ công không duyên nên không cho ngươi luyện” Mộ Dung Vân giải thích.

“Nga ! Như vậy a ! Nhưng ca rất lợi hại nha !”

Vừa nói xong Lãnh Nhược Tư liền ôm lấy ta, “Triệt Nhi, không cần đứng ở nơi đầy gió, cẩn thận cảm lạnh !”

“Không cần, ta không mềm yếu như vậy đâu ! A thật là ~~~~~” Đáng ghét ! Thật sự bị hắn nói trúng rồi !

“Triệt nghe Lãnh Nhược Tư nói đi. Đừng giận dỗi, chúng ta trở về phòng rồi tiếp tục”

Hừ ! Không nghĩ tới bọn họ cũng có lúc nhất trí a ! Bị hai người bọn họ song song “Hộ tống”, chúng ta cùng nhau đi vào phòng tiếp tục việc ăn chưa xong lúc nãy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK