• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhóm chúng ta vì cái gì lại xuất phát gấp như vậy a?” Nhìn bộ dáng hắn hình như rất sốt ruột nha.

“Không có gì. Trẫm chỉ là muốn trở về Lãnh quốc sớm một chút mà thôi !” Bất quá không biết có thể thuận lợi như vậy hay không ?

“Nga ! Nhưng Nhược Tư, ngươi không thấy hơi kỳ quái sao? Vì cái gì nơi này nơi nơi đều là quan binh a? Có chuyện gì phát sinh sao?” Như thế nào càng tiến về phía trước thì quan binh càng nhiều a?

“Không có chuyện gì đâu !” Dù sao cũng không phải chuyện của bọn họ.

“Thật không?” Ta cảm thấy có cái gì không thích hợp lắm mà!

Sau khi chúng ta đi vào hoàng cung “Hoàng Thượng, sắp đến hoàng cung rồi”.

“Hảo, trẫm đã biết !” Rốt cục cũng đến, thật sự là quá tốt.

“Hoàng Thượng, phía trước hình như muốn kiểm tra”. Sao lại thế này? Đánh giặc cũng không gắt gao như vậy a !

“Kiểm tra? Đến cả trẫm cũng muốn kiểm?” Không thể nào? Băng quốc có lá gan lớn đến mức nào mà dám đến kiểm tra ta?

“Không biết. Thần đi trước xem tình hình”. Duẫn Dung thúc ngựa nhanh về phía trước.

Một hồi lâu sau, Duẫn Dung trở lại “Hoàng Thượng, không có chuyện gì. Sẽ có người hộ tống chúng ta đến hoàng cung !”

“Ân !”. Vậy còn được, hắn không tin Băng quốc có lá gan lớn như vậy.

Đến hoàng cung “Lâm thân vương tham kiến Lãnh hoàng, Mộ Dung hoàng !”

“Lâm thân vương, Hoàng Thượng các ngươi đâu?” Như thế nào không thấy Băng hoàng ra nghênh đón?

“Hoàng thượng dạo này long thể bất an nên đang tĩnh dưỡng ạ!” Lâm thân vương giải thích.

“Nga, được rồi. Trẫm nếu đã đến đây vậy hẳn cũng phải đi thăm hắn một lúc mới phải !” Tĩnh dưỡng? Hắn thấy là giam lỏng thì đúng hơn !

“Cái này…..Không dám khiến ngài nhọc lòng đại giá. Ngự y nói bệnh của Hoàng Thượng không được quấy rầy!” Lâm thân vương vội vàng ngăn Lãnh Nhược Tư lại.

Mà ở trong xe ngựa, ta cũng không thoải mái là mấy “Ca ca, ta mệt quá!”

“Ngoan ! Một lát nữa thì khỏe thôi !” Haiz ~~~~~~ xem ra Băng quốc thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.

“Được rồi ! Nếu đã như thế, trẫm cũng không tiện quấy rầy. Triệt Nhi mệt rồi, ngươi mau dẫn trẫm vào phòng đi !” Xem ra Băng Hoàng lần này đúng là gặp phiền toái thật sự rồi.

“Dạ, dạ”. Lâm thân vương vội vàng gật đầu.

Lãnh Nhược Tư lên xe ngựa ôm ta đi xuống.

“Đây là Mộ Dung Triệt sao? Hắn đúng không hổ là mĩ nhân như lời đồn, khó trách Lãnh Nhược Tư vì hắn thần hồn điên đảo đến vậy”. Lâm thân vương nghĩ.

“Triệt Nhi mệt sao?” Lãnh Nhược Tư lo lắng hỏi ta.

“Ân !” Ngồi xe ngựa lâu nên mệt lắm nha !

Sau khi đưa chúng ta vào phòng nghỉ ngơi, Lâm thân vương liền đến mật thất gặp cấp dưới “Ngươi làm chuyện như thế hả ? Sao đến giờ bọn họ đều bình an vô sự như thế !”

“Vương gia, thực xin lỗi. Lãnh Nhược Tư thật sự là quá lợi hại !” Làm hắn cũng không có biện pháp.

“Bọn họ hiện tại đều ở trong hoàng cung, ngươi mau nghĩ biện pháp trừ khử bọn họ cho ta. Nhưng trăm ngàn lần đừng để cho người ta biết đó là chuyện do người trong hoàng cung làm”. Lâm thân vương dặn dò.

“Dạ”.

Chờ ta nghỉ ngơi hảo “Nhóm chúng ta mau đi tham quan hoàng cung đi !” Dù sao thì cũng đã đến đây rồi.

“Được !” Thuận tiện xem xét tình hình nơi đây luôn.

Cả đám người chúng ta đi vào hoa viên “Nhược Tư, Băng quốc không phải luôn là mùa đông quanh năm lạnh giá sao? Sao lại có nhiều hoa như vậy a?” Hoa không phải đều chết vì bị cái lạnh sao?

“Ở đây có người chuyên môn chăm sóc hoa !”

Như vậy a ! Không nghĩ tới trời đang tốt đột nhiên lại âm u, rồi bắt đầu đổ mưa “A…… Trời mưa!

“Triệt Nhi, chúng ta đến bên kia trú mưa đi !” Đáng chết ! Sớm không sớm, muộn không muộn, sao phải cố tình mưa đúng lúc này chớ? Triệt Nhi lâm bệnh ai chịu trách nhiệm nổi a?”

Ta gật gật đầu. Chúng ta đi vào một cái hành lang gấp khúc, đáng tiếc mưa quá lớn nên ta vẫn bị mưa tạt trúng “Triệt Nhi, mau khoác thêm cái áo này đi.” Lãnh Nhược Tư đưa áo khoác của hắn phủ lên người ta.

“Phụ hậu, cả người Cầu Cầu cũng ướt hết rồi !” Không thể bế nổi nó.

“Yên tâm! Một hồi sẽ khô thôi !” Cầu Cầu cố gắng vẫy vẫy lông trên người nó.

Cùng lúc này “Các huynh đệ, mau đeo mặt nạ rồi chúng ta hành động !” Đây là cơ hội ngàn năm có một, bởi vì trời mưa bọn họ sẽ chạy không được xa.

“Hảo !”

Đột nhiên một đám hắc y nhân nhằm chúng ta tiến tới “Triệt Nhi cẩn thận!” Lãnh Nhược Tư ôm lấy ta.

“Lãnh Nhược Tư, Triệt Nhi giao cho ngươi, Tiểu Vân Vân để ta bảo hộ !” Mộ Dung Vân giữ chặt Tiểu Vân Vân.

Cầu Cầu dùng thân thể khổng lồ của nó che phía trước Tiểu Vân Vân “Ai kêu Mộ Dung Vân võ công không bằng Lãnh Nhược Tư chứ !” Cầu Cầu bất đắc dĩ nghĩ.

Nhưng mọi người phát hiện nhóm sát thủ giống như tất cả đều hướng về phía ta mà đến “Vương gia cẩn thận !” Tiểu Lan cản đi lên, cánh tay nàng cũng vì vậy mà bị thương.

“Tiểu Lan, ngươi thế nào ? Không có việc gì chứ?” Ta lo lắng nhìn nàng.

“Ta không sao !” Tiểu Lan miễn cưỡng cười cười.

Nhìn đến đây thì Lãnh Nhược Tư hoàn toàn phát hỏa, hắn bắt đầu đại khai sát giới. Lâm thân vương đang nấp trong tối thấy tình huống không như ý định, lập tức hô to “Người đâu, có thích khách!”

Toàn bộ thị vệ đều vọt lại đây, nhưng Lâm thân vương âm thầm để cho bọn sát thủ chạy thoát. Tất cả hành động đó đều không qua được mắt Lãnh Nhược Tư “Hoàng Thượng, mọi người không bị thương chứ !”

“Không có, ngươi tới cũng thật đúng lúc a !” Đúng lúc đem bọn họ chạy thoát khỏi tay trẫm.

“Nào có, là thần sơ sót !”

“Không thể nào, ngươi đi xuống đi !” Sơ sẩy? Hắn thấy là cố ý thì có !

Lâm thân vương đi rồi, Hứa Dương giúp Tiểu Lan xử lý miệng vết thương “Tiểu Lan, thực xin lỗi !” Ta xin lỗi nhìn nàng.

“Vương gia, không có việc gì !” Chỉ cần Vương gia không bị thương thì tốt rồi.

Lúc này một thị vệ đi tới, Lãnh Nhược Tư chắn phía trước ta “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Hắn đang làm gì? Bạn đang �

“Thuộc hạ đến để thỉnh Lãnh hoàng hỗ trợ. Đây là thư tín Hoàng Thượng chúng ta đưa ngài làm tin !” Hắn đem thư đưa cho Lãnh Nhược Tư.

Lãnh Nhược Tư đọc thì thấy đúng thật là bút tích của Băng Hoàng. Không nghĩ tới Băng Hoàng ở trong hoàng cung này vẫn còn có vài người đáng tín nhiệm a ! Lãnh Nhược Tư xem xong cười lạnh nói: “Nói với Băng Hoàng, lần này trẫm sẽ giúp hắn !” Vốn hắn không muốn quản chuyện này, ai bảo Lâm thân vương cố tình muốn giết Triệt Nhi chứ?

“Cám ơn Lãnh hoàng !” Thật tốt quá, Hoàng Thượng được cứu rồi ! Thị vệ cao hứng tiêu sái rời đi.

“Sao lại thế này?” Mọi người khó hiểu nhìn Lãnh nhược tư.

Lãnh Nhược Tư đem thư Băng Hoàng đưa cho bọn họ xem, bọn họ xem xong thì tức giận nói: “Cái gì? Lâm thân vương muốn mưu phản, còn muốn giết một người trong chúng ta để hoàn thành giấc mộng đế vương của hắn?”

“Ân. Hừ !”

“Hắn muốn giết ai ?” Lăng Vân không rõ nhìn Lãnh Nhược Tư.

“Các ngươi nói trong chúng ta, ai có địa vị cao lại không võ công hơn nữa lại có năng lực khiến hai nước thù hận nhau cơ chứ?”

Có người như vậy sao? Ai a? Mọi người suy nghĩ nửa ngày thì tất cả đồng loạt nhìn về phía ta “Các ngươi nhìn ta làm gì chứ?” Như thế nào người đó lại là ta a?

“Tuyệt đối là Triệt Nhi ngươi !” Hứa Dương khẳng định nói.

“Vì cái gì a?” Dựa vào cái gì ta lại là kẻ không hay ho như vậy a?

“Bởi vì ngươi vốn là Vương gia Mộ Dung quốc, hiện lại là hoàng hậu Lãnh quốc. Ngươi nghĩ thử đi, nếu ngươi chết, chẳng phải sẽ khiến cho Mộ Dung quốc cùng Lãnh quốc trở thành cừu hận sao?” Hứa Dương giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK