• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận được thư cầu cứu của Băng Hoàng, Lãnh Nhược Tư ôm ta trở lại phòng, chuẩn bị đi tìm mọi người thương lượng đối sách “Triệt Nhi, trẫm giúp ngươi thay quần áo nha!”

“Ân !” Ta gật gật đầu.

“Tốt !” Ta không ý kiến.

“Không được rồi. Trẫm vẫn là giúp đem ngươi tắm rửa tốt hơn!” Không thì cảm giác dính dính cũng sẽ khiến Triệt Nhi không thoải mái.

Lãnh Nhược Tư chuẩn bị nước ấm xong, giúp ta cởi quần áo ướt ra rồi mới bế ta đặt vào bồn nước ấm “Triệt Nhi, có lạnh không?”

“Không !” Nước như vầy rất tốt.

“Vậy là tốt rồi !” Vạn nhất lạnh sẽ không tốt lắm.

“Nhược Tư, ngươi nói ta hiện tại có phải rất khó nhìn hay không a?” Thắt lưng thô như vậy.

“Vì cái gì ngươi lại hỏi như vậy?” Triệt Nhi sao đột nhiên hỏi như vậy chứ?

“Ta sợ ta trở nên rất khó coi !” Biết đâu vì thế mà hắn thừa dịp ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.

“Không có a ! Triệt Nhi vẫn rất đẹp !” Haiz ~~~~~~~~ Triệt Nhi lại suy nghĩ lung tung.

“Ngươi không gạt ta chứ?” Nghe nói mang thai sẽ khiến tóc nữ tử trở nên khô và thô, không biết ta có bị như vậy hay không?

“Không có !” Haiz ~~~~~~~~ Triệt Nhi thật là thích nghĩ lung tung a~

Giúp ta tắm rửa, đặt ta lên giường nghỉ ngơi xong, lúc này bọn Hứa Dương cũng đến đây “Lãnh Nhược Tư, xong chưa?” Thật sự là quá chậm.

“Xong rồi. Các ngươi đối với chuyện này có ý gì không?” Cụ thể là nên làm cái gì bây giờ?

“Muốn cứu Băng hoàng phải có trọng binh mới được !” Không thì sẽ không cách nào đấu với Lâm thân vương người đông thế mạnh như vậy được.

“Lăng Vân nói không sai. Không chỉ thế, còn phải bảo hộ Băng Hoàng cho tốt nữa mới được”. Duẫn Dung bổ sung nói.

“Còn phải bảo hộ Triệt Nhi, Tiểu Vân Vân nữa !” Mộ Dung Vân đồng ý nói.

“Mộ Dung quốc là gần với Băng quốc nhất. Mộ Dung Vân, ngươi mau nghĩ biện pháp điều cao thủ ngụy trang đến đây đi. Tốt nhất có thể trong vòng năm ngày tập hợp bọn họ đến!” Lãnh Nhược Tư phân phó.

“Không thành vấn đề !” Việc nhỏ ấy căn bản không làm khó được hắn.

“Hảo. Mấy ngày nay chúng ta nghĩ biện pháp cùng liên lạc với Băng Hoàng”. Sau đó bọn họ bắt đầu nghiên cứu xem nên làm thế nào tìm Băng Hoàng.

Cuối cùng quyết định vẫn là tìm tên thị vệ đã truyền tin hỗ trợ cho chúng ta “Ngươi đem bức thư này giao cho Băng Hoàng, chết sống của Hoàng Thượng các ngươi tất cả nằm trong tay ngươi đó!” Lãnh Nhược Tư dặn dò hắn.

“Thuộc hạ đã biết !” Hắn tuyệt đối sẽ phối hợp với bọn họ để cứu Hoàng Thượng.

Cứ như vậy qua năm ngày “Lãnh Nhược Tư, nhân mã của ta đã đến !”

“Phải không? Có bao nhiêu người?” Hy vọng sẽ không quá ít mới tốt.

“Tám ngàn !” Hẳn là quá nhiều rồi nhỉ?

“Hảo, các ngươi nghe trẫm nói”. Lãnh Nhược Tư đem biện pháp cứu viện Băng Hoàng nói cho bọn họ.

“Hảo, cứ như vậy đi ! Ngày mai bắt đầu hành động !” Mọi người gật gật đầu.

Đến buổi tối “Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư có điểm bất an.

“Làm sao vậy?” Ta không rõ nhìn chăm chú vào hắn.

“Trẫm có điểm sợ hãi !”

“Sợ hãi cái gì?” Kẻ đánh qua nhiều trận như hắn thì còn sợ cái gì a?

“Trẫm sợ ngươi sẽ bị thương !” Vạn nhất Triệt Nhi bị thương thì làm sao chứ?

“Hắc hắc…… Có ngươi ở đây, ta sẽ không có việc gì !” Ta chỉ biết nói vậy để hắn an tâm hơn. Ta chỉ hy vọng ta không nhược điểm của Nhược Tư thì tốt rồi.

“Hy vọng như thế !”

Đến ngày hôm sau, chúng ta y theo kế hoạch mà tiến hành. Lãnh Nhược Tư mang theo hơn phân nửa nhân mã đi tìm Lâm thân vương, một nửa nhân mã khác lặng lẽ nghĩ cách cứu Băng Hoàng. “Lâm thân vương, không biết trẫm có chỗ nào nào đắc tội ngươi mà ngươi lại phái người đi sát hại hoàng hậu của trẫm!” Lãnh Nhược Tư ngoài cười nhưng trong không cười.

“Hoàng Thượng ngài thật sự hiểu lầm rồi. Thần sao dám có lá gan lớn như vậy chứ?” Xem ra Lãnh Nhược Tư đã biết hết thảy, hoàn hảo hắn sớm có phòng bị.

“Hiểu lầm? Là hiểu lầm sao? Trẫm thấy không phải như vậy đâu?” Hừ ! Lão hồ li này còn muốn giả vờ với ta nữa a?

“Hoàng Thượng, cho dù là như vậy người hiện tại làm gì có năng lực đấu với ta?”

“Ngươi như thế nào biết trẫm không thể?” Xem ra lão hồ li này muốn ngã bài ngửa với ta rồi.

“Lãnh Nhược Tư, ngươi sẽ không nghĩ chỉ với bằng này nhân lực mà muốn đối đầu với ta chứ?” Thật sự là không biết lượng sức a.

“Nga ! Ngươi sao lại cho rằng trẫm chỉ có vài người thôi a? Người đâu, đi ra đây hết cho trẫm !” Thật sự là nực cười, hắn giống loại người lỗ mãng lắm sao?

“Ngươi khi nào thì triệu tập được nhiều người như vậy ?” Lâm thân vương kinh ngạc không thôi.

“Kia là do ngươi còn chưa hiểu hết tài năng của Lãnh Nhược Tư ta nga !” Hắn sẽ không làm chuyện gì khi không nắm chắc phần thắng.

“Nếu đã thế này vậy thì cũng không cần tốn công tiếp tục cùng ngươi nói lời vô nghĩa. Người đâu, mau ra tay cho bổn vương!” Lâm thân vương hạ lệnh.

“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi a !” Mộ Dung Vân đi đầu nhịn không được liền xông lên.

“Ca ca cẩn thận a !” Ca ca luôn nôn nóng như vậy.

“Triệt Nhi, đừng đi về phía trước, nguy hiểm a !” Đao kiếm không có mắt, vạn nhất bị thương sẽ không tốt.

Kết quả song phương càng đánh càng kịch liệt. Lãnh Nhược Tư chủ yếu lo bảo hộ ta cùng Tiểu Vân Vân, những người khác đều đã tham chiến. Ngay lúc này, Lâm thân vương hô to: “Dừng tay !”

“Ngươi muốn gì?” Huy Hoàng khó hiểu hỏi.

Theo sau Băng Hoàng chật vật bị dẫn đi ra “Các ngươi còn dám động thủ, ta sẽ giết hắn!” Lâm thân vương uy hiếp chúng ta.

“Tốt ! Ngươi có thể ra tay. Dù sao trẫm cùng Băng Hoàng cũng không có bất kì quan hệ gì!” Lãnh Nhược Tư không chút để ý nói.

A? Sẽ không a? Nhược Tư như thế nào có thể nói như vậy? “Ngươi thật dám động thủ?” Hắn mới không tin đâu.

“Đương nhiên !” Lãnh Nhược Tư ném ra một cây phi tiêu vào chân Băng Hoàng.

“Ngươi……” Lâm thân vương hết chỗ nói rồi.

“Ngươi không phải muốn ra tay diệt trừ Băng Hoàng sao? Trẫm vừa lúc thành toàn ngươi a! Chỉ cần ngươi không tìm cách giết Triệt Nhi, ta sẽ giúp ngươi danh chính ngôn thuận có được ngôi vị hoàng đế !” Lãnh Nhược Tư cười lạnh nói.

“Hảo, ha ha ha, Lãnh hoàng quả thật rất yêu hoàng hậu hơn mạng a !” Lâm thân vương vui vẻ cười to.

“Băng Hoàng, ngươi cũng không nên trách trẫm nga ! Trẫm lần này sẽ lấy mạng của ngươi!” Lãnh Nhược Tư nói với hắn.

“Có thể !” Băng Hoàng ngoài ý muốn đáp ứng.

Trời a ! Hắn không phải bị dọa tới ngu rồi chứ? Thế nhưng lại đáp ứng “Vậy ngươi chuẩn bị đi !”

Nói xong Lãnh Nhược Tư liền cằm một phi tiêu nhắm ngay yết hầu Băng Hoàng mà ném. Ta bị dọa mà nhắm mắt lại, Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta. Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Băng Hoàng né qua một bên, phi tiêu lọt thẳng vào cổ họng Lâm thân vương.

Lâm thân vương lập tức tử vong “Xong rồi. Triệt Nhi, không có việc gì nữa rồi!” Lãnh Nhược Tư trấn an ta.

Ta từ từ mở to mắt thì thấy kẻ chết lại là Lâm thân vương “Sao lại thế này?” Ta không rõ hỏi.

“Đây là khổ nhục kế mà trẫm cùng Băng Hoàng đã thương lượng!” Lãnh Nhược Tư cười cười giải thích.

Hắn sao lại không giải thích sớm một chút a? Hại ta lo lắng một không thôi. Sau khi Băng quốc khôi phục nguyên trạng, chúng ta liền hướng Băng Hoàng cáo từ “Các ngươi nhanh như vậy đã muốn đi a ! Các ngươi giúp ta chuyện lớn như vậy, ta còn chưa có cơ hội cám ơn các ngươi mà !”

“Về sau cảm ơn cũng không muộn. Chúng ta phải nhanh chóng trở về Lãnh quốc, vạn nhất không về không kịp trước lúc Triệt Nhi sinh thì sẽ rất phiền phức !” Lãnh Nhược Tư cười cười. �

“Hảo, ta cũng không lưu các ngươi nữa !”

Sau chúng ta cùng nhau xuất phát trở về Lãnh quốc. Haiz ~~~~~~~~~ nếu thực sự thuận lợi như lời nói thì tốt rồi nga ! Haiz ~~~~~~~ trời thường không chiều theo lòng người …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK