“Thư kí Minh, chào buổi sáng!!!” Như vui vẻ chào Minh
“Chào buổi sáng! Em có vẻ vui quá nhỉ? Còn có Uy nữa!”
“Hehe, giám đốc chịu bắt đầu quá trình chữa bệnh rồi đó anh!!!”
Minh bất ngờ, cũng mừng quýnh lên theo Như: “Thật sao!!! Thế thì tốt quá!!!”
“Khụ khụ, mấy người làm gì ở lối vào công ty thế hả? Khụ khụ” Kỳ đi ra lấy nước, mặt đã ửng đỏ hết cả, người còn choàng thêm một chiếc chăn mỏng
“A tôi nói là để tôi lấy cho rồi mà! Ngài vào phòng đi!!” Minh chạy lại, cướp ly nước trên tay Kỳ rồi “đuổi” anh vào phòng
Rồi là ai mới là giám đốc đây?
“Khụ khụ, Uy, khụ, đi cùng với Minh để xem công việc, còn Như thì để khi khác đi, e là hôm nay không được rồi”
“À ừm…”
Như hoang mang, cố gắng lục lại trí nhớ xem hôm qua thời tiết có lạnh không, cớ sao mà mới đi cùng cô tối qua mà nay lại trở bệnh thế này rồi, chẳng lẽ người này yếu tới thế luôn sao?
“Hôm qua cả tôi và ngài ấy đều về trước một nhóm nhân viên nên đã giao lại việc tắt điện cho họ, dù đã dặn kĩ càng rồi thế mà sáng nay lúc ngài ấy vào cửa thì không khóa, đèn thì không tắt, đã thế máy lạnh cái nào cái nấy đều chưa tắt, mà mỗi cái mở 19, 20 độ cả đêm, sáng nay lại còn se se lạnh nữa, ngài ấy còn cố chấp để nguyên hiện trang như vậy rồi ngồi ngoài này đợi nhóm nhân viên đó vào để xử tội, sức khỏe thì yếu, không bệnh mới lạ đó!!” Minh “mách tội” của Kỳ cho Như nghe
Như nghe xong cũng đến bất lực, bình thường là người thông minh như vậy, sao có thể khờ khờ đi ngồi giữa cái “Bắc cực” chỉ để phạt nhân viên chứ, đúng là con người đặc biệt mà
…
Như đến bàn làm việc của mình, định mở ngăn kéo ra lấy mấy cử thuốc cô đã phân chia sẵn cho Kỳ thì thấy một chiếc hộp màu đen nho nhỏ. Tò mò, cô mở ra xem thử
Bên trong có một mảnh giấy nhỏ ghi vỏn vẹn mấy từ: “Chúc mừng sinh nhật”, phía dưới mảnh giấy ấy là một chiếc vòng cổ có hình mặt trời nhỏ lấp lấp lánh
Như nhìn vào viên ngọc nhỏ, chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng mang ra soi dưới ánh nắng. Cô ngỡ ngàng: giữa viên ngọc bé xíu kia thế mà lại còn có tên “Như” của cô bên trong, thậm chí khi chiếu đúng góc độ còn có thể thấy cầu vòng, vô cùng đặc biệt
Dù Như rất thích, cú cầm rồi ngắm ngắm mãi thôi nhưng cô lại chợt nghĩ, chiếc vòng được chạm khắc tinh xảo thế này, ắt hẳn là phải rất đắt
Như quay sang hỏi Minh: “Thư kí Minh, anh để cái này vào ngăn tủ của em hả?”
“À cái hộp đó… Anh nghĩ em nên đi hỏi Bạch tổng thì rõ hơn đấy” Minh nháy mắt với Như
*Là ngài ấy sao…*
…
Như đợi đến giờ tan làm mới đem thuốc vào, tiện thể mang theo vòng cổ đi cùng để hỏi
“Bạch tổng, ngài để cái này vào ngăn tủ tôi sao?”
“… Ừm, chẳng phải hôm nay là sinh nhật cô sao?” Giọng Kỳ lại khàn khàn nữa rồi, chẳng còn chất giọng trầm trầm nữa
“Nhưng mà món quà như vậy không phải là quá đắt đỏ rồi sao!!! Tôi biết là ngài giàu nhưng cũng đâu cần chi tiền cho một nhân viên như tôi??”
“Tôi tặng gì cho ai là quyền của tôi, hơn nữa… nếu không phải là cô, sẽ chẳng ai nhận ra vẻ đẹp thật sự của nó trước khi tôi nói ra cả đâu, món quà đó sinh ra vốn dĩ đã dành riêng cho cô rồi”
“Nhưng mà!!”
“Thế thì coi như đó là một lời cảm ơn đi, dù sao cô cũng phải cố gắng rất nhiều mà”
“…” Như áy náy lắm, không biết phải làm sao mới phải
“Con người rất dễ tử vong nếu nhiệt độ chênh lệch quá cao, bác sĩ Như chắc biết điều đó nhỉ?”
“À vâng… Ơ hả???”
Kỳ thấy Như vừa mới ngơ ngơ ra đã nhanh chóng hiểu được vấn đề, mỉm cười nhẹ nhàng: “Tối qua tôi vừa gặp ác mộng, cơn ác mộng đã đeo bám tôi từ khi biết ghi nhớ. Có lẽ là thư kí Minh đã quên không kể với cô nhỉ? Tôi không ăn được cà chua, nên lúc về đã phải nôn tất cả thức ăn ra hết và uống thuốc dị ứng. Sau đó, tôi cũng chẳng ăn gì thêm, kết quả là vừa gặp ác mộng, cơn đau dạ dày cũng tái phát khiến cơn ác mộng càng trở nên chân thật hơn. Lúc đó, tôi đã nghĩ… vì sao không kết thúc hết những cơn đau kéo dài triền miên này bằng một nhát dao nhỉ?”
Thì ra, hành động ngồi yên đợi nhân viên vào để xử lý lúc sáng thực ra chỉ là một lời ngụy biện cho việc cố gắng giết chết chính mình mà thôi
“… Mặt trời tượng trưng cho những điều tốt đẹp, cho sự lạc quan, vui tươi, ấm áp và hạnh phúc. Hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời chính là để được tắm mình trong những tia sáng rực rỡ ấy, giúp chúng ngày càng nở rộ hơn. Bạch tổng, tôi hi vọng ngài có thể như hoa hướng dương, chỉ nghĩ tới ánh nắng mà quên đi quá khứ tối đen!”
Có lẽ Như không biết lí do vì sao Kỳ lại tặng vòng cổ hình mặt trời cho cô rồi, nếu không sẽ không vô tư nói ra những lời như vậy
Đối với Kỳ, Như đã trở thành ánh nắng nhỏ soi sáng vào cuộc đời chỉ toàn mực đen, giúp thế giới trong mắt anh bớt tăm tối đi phần nào
Nói như vậy, chẳng khác nào là bảo anh hướng mắt về phía cô cả
“Được rồi! Liều thuốc đầu tiên! Hãy kể ra những ác mộng ngài gặp phải, dù biết rằng đó sẽ là một điều vô cùng khó khăn nhưng sao ngài không thử đi? Nói ra mọi chuyện luôn khiến con người ta nhẹ lòng hơn rất nhiều!!!”
*Nói ra à…*