Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Giờ phút này, trọng yếu nhất không phải Liễu Như Nghi làm thế nào bị thương, mà chính là xử lý vết thương.
Cổ đại không có chất kháng sinh, vạn nhất vết thương nhiễm trùng, bệnh tình tăng thêm thì không có phương pháp gì trị liệu cả, không sai biệt lắm chỉ có thể nằm chờ chết.
Không có một chút ý thức trừ độc, hàng năm, người chết vì vết thương nhiễm trùng nhiều không đếm hết.
Miếng vải cũng không biết tìm ở đâu, tuy nhìn sạch sẽ nhưng phía trên khẳng định tràn đầy vi khuẩn, vết thương cũng chưa được xử lý trừ độc, mạng người quan trọng, sao mà qua loa như thế!
- Cô gia, nước sôi tới!
Không qua bao lâu, tiểu nha hoàn đã bưng một chậu đồng sạch sẽ chạy vào.
Điều kiện quá mức gian khổ, dùng rượu cồn hoặc là muối i-ốt trừ độc là không thể, chỉ đành phối trí dựa theo tỉ lệ một ít nước muối, để tiểu nha hoàn lấy một cái khăn mặt sạch sẽ bỏ vào trong nồi ngâm, dính chút nước muối, cẩn thận giúp Liễu Như Nghi thanh tẩy vết thương.
Nước muối trừ độc đương nhiên kém hơn rượu cồn, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có, cũng may vết thương cũng không sâu, nếu không chỉ sợ trước đó phải khâu lại mới có thể đắp thuốc.
Không có vải băng, chỉ có thể dùng băng gạc bỏ vào nước sôi thay thế, lần trước Tiểu Hoàn thái thịt bị đứt tay, Lý Dịch đã chuẩn bị một chút, lần này vừa vặn dùng tới.
Từ đầu đến cuối, Liễu Như Nghi cũng chỉ yên tĩnh nhìn lấy, không nói lời nào.
Người tập võ, ngày bình thường va va chạm chạm nhiều vô số kể, bất quá thể chất các nàng viễn siêu thường nhân, xem như đao kiếm thương tổn cũng rất nhanh khỏi hẳn, vết thương nhỏ như vậy, nàng căn bản không có để trong lòng.
Nhưng giờ phút này thấy bộ dáng Lý Dịch rất nghiêm túc, nàng cũng không cự tuyệt như ý định lúc đầu.
Nàng lần đầu tiên trong đời nhìn thấy phương pháp xử lý vết thương này, tuy không biết tại sao phải dùng nước muối thanh tẩy vết thương, sau đó dùng băng gạc băng bó vết thương, tựa hồ không có gì ghê, nhưng đối với Lý Dịch, trong nội tâm Liễu Như Nghi mười phần tin phục.
Mà cảm giác được người chiếu cố này, nàng rất lâu không có cảm nhận qua.
Đương nhiên, nếu không phải hắn sau cùng buộc băng gạc thành nơ con bướm, hết thảy sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Đối với việc Liễu Như Nghi mở nơ con bướm mình thật vất vả mới buộc lại ra, sau đó tùy tiện buộc lại, trong nội tâm Lý Dịch phê bình kín đáo. Nơ con bướm nhiều rất dễ nhìn, cảnh đẹp ý vui.
Vẫn là Tiểu Hoàn nghe lời nhất, sau khi xử lý tốt vết thương Liễu Như Nghi, hắn ra ngoài dạy tiểu nha hoàn làm sao buộc được nơ con bướm.
- Tỷ, về sau, không cần đi giúp quan phủ bắt những đào phạm đó nữa.
Sau khi Lý Dịch và Tiểu Hoàn ra ngoài, Liễu Như Ý trầm mặc hồi lâu, ngồi trên giường nắm Liễu Như Nghi nói.
Liễu Như Nghi cười cười, mở miệng:
- Lần này có chút sơ sẩy, đánh giá thấp thực lực đối phương, về sau không như thế nữa.
- Tỷ tỷ, về sau không cần đi làm những chuyện này.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Ý hiện ra vẻ tươi cười, nói:
- Về sau trong nhà không thiếu lương thực.
Liễu Như Nghi nghe không hiểu, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn muội muội.
- Một bài Thước Kiều Tiên kia, tỷ tỷ còn nhớ chứ?
Trên mặt Liễu Như Ý khó lắm mới toát ra ý trêu chọc, nói:
- Tỷ tỷ thế nhưng có một tướng công rất tốt nha...
Thiếu nữ thấp giọng kể, trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Nghi rốt cục hiện ra biểu lộ kinh ngạc...
- Thủ lĩnh Thất Tịch từ, mười lượng bạc một bức họa...
Trong phòng, hai tỷ muội đang nói to nói nhỏ, Lý Dịch thì đang dùng một đoạn dây lụa buộc thành nơ con bướm thắt trên tóc tiểu nha hoàn, thiếu nữ cúi đầu xoa xoa góc áo, khuôn mặt đỏ hồng...
Sự thật chứng minh Lý Dịch lo lắng hoàn toàn dư thừa, tốc độ vết thương Liễu Như Nghi khôi phục vượt xa hắn tưởng tượng.
Điều này khiến trong lòng hắn cực độ hoài nghi, có phải cấu tạo thân thể nàng không giống người khác, vết rách dài như vậy, nửa tháng đã có thể khỏi hẳn, một chút sẹo cũng không lưu lại, đây là nhân loại à?
Đương nhiên,
Quan hệ hiện giữa hắn và Liễu Như Nghi còn chưa đến mức có thể nghiên cứu cấu tạo thân thể lẫn nhau, quan hệ vợ chồng kỳ quái này chỉ sợ là độc nhất trên đời.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-truyenyy.com
Ngồi trên tảng đá dưới tán cây trước cửa, một đám tiểu hài tử chạy nhanh mà qua, thời điểm chạy qua người hắn, khom mình hành lễ gọi một tiếng tiên sinh, sau đó nhanh chân chơi tiếp.
Cho nhóm nam hài tử đi học vẫn là một bộ phận trong sinh hoạt hàng ngày của Lý Dịch, hiện tại mấy đứa nhóc đã không chỉ có thể viết tên mình, nhàn rỗi nhàm chán dạy cho bọn chúng chữ số Ả rập, qua mấy ngày, trước mắt mấy đám nhóc vẫn còn dừng ở mức độ tập viết số từ một đến mười.
Ngay từ đầu, mấy tiểu tử này tiếp nhận phi thường chậm chạp với các ký hiệu mới, nhưng từ khi Lý Dịch xuất ra một cây Mứt Quả làm khen thưởng cho người nào nhớ nhanh nhất, tất cả đều đứng ngồi không yên.
Uy lực của băng đường hồ lô bắt đầu hiển hiện ra ở cái thế giới xa lạ này.
Vẻn vẹn một buổi sáng, những hài tử trong học đường đã nhớ kỹ chữ số Ả rập từ 1 đến 10, hoàn toàn không cần sáng tác ra bài hát giống hậu thế cái gì mà "1 giống bút chì vừa mảnh vừa dài, 2 giống con vịt đang bơi..." mất công như vậy.
Đối với đám nhỏ, ăn ngon mới là ưu tiên hàng đầu.
Thế là xế chiều hôm đó, tất cả mọi người trong học đường đều được ăn băng đường hồ lô.
Đương nhiên, địa vị Lý Dịch trong lòng đám hài tử đã tăng lên đến một độ cao mới.
Ân oán giữa trưởng bối, chúng không thèm quản cũng không muốn biết, người nào kể chuyện xưa, đưa kẹo cho chúng, chúng sẽ biết người nào tốt, dù cu cậu tinh nghịch nhất bên trong trại trước mặt Lý Dịch cũng sẽ quy quy củ củ, điểm này để những phụ huynh đều không nghĩ tới.
Mà mấy ngày gần đây, trong lòng người trực hệ Liễu thị, hình tượng Lý Dịch cũng phát sinh cải biến nghiêng trời lệch đất.
Bọn họ có thể xem thường thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng nếu người thư sinh này tùy tiện vẽ tranh đã có thể đổi lấy 10 thạch gạo thì khác.
Mắt thấy mấy nhà lúc trước khốn khổ thậm chí còn không bằng bọn họ, mỗi bữa cơm đều có thể ăn được gạo, loại tâm lý chênh lệch này không phải có thể san bằng trong thời gian ngắn.
Mà có người nghĩ, đây chỉ là bắt đầu, sợ rằng không bao lâu nữa, bên trong trại sẽ xuất hiện chênh lệch càng lớn.
Những người muốn đoạt thổ địa và tư nguyên thuộc về hai tỷ muội Liễu Như Nghi không phải vì cải thiện sinh hoạt bản thân à, nhưng mà ai có thể nghĩ tới, bởi vì thế mà trở mặt cùng dòng chính, ngược lại làm bọn họ tổn thất lớn hơn.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm ngày càng nhiều người bắt đầu so đo được mất...
Mà vị thư sinh nào đó tạo thành loại biến hóa này đã đong đưa cây quạt, nhàn nhã ngồi dưới bóng cây trước cửa hóng mát.
Đầu tháng tám, mặc dù trời đã tiến vào mùa thu, nhưng buổi tối vẫn oi bức, trong phòng càng bực bội, còn không bằng hóng gió dưới tán cây bên ngoài. Một điểm không tốt duy nhất là, nơi này muỗi hơi nhiều, ngồi một chút mà Lý Dịch đã bị cắn mấy phát.
Đang trong lúc nghĩ xem có biện pháp gì khu muỗi hay không thì một đạo thân ảnh rắn chắc cường tráng đi tới.