Trong tiểu viện, Uyển Nhược Khanh nhìn Lý Dịch đang chạy rất nhanh tới, cầm lấy hộp cơm trong tay nàng, sau khi nói một câu “cảm ơn”, thân ảnh lần nữa lóe lên, rồi biến mất ngoài cửa, không thấy tăm hơi. - Đây là làm sao vậy? Trên mặt nàng tràn đầy kinh ngạc, nhìn về hướng cửa rất lâu, mới lắc đầu, hướng gian phòng Tằng Túy Mặc đi qua. - Tiểu thư, ta, ta vừa rồi cũng không biết. Tiểu Thúy ôm gối ngủ, quay đầu lại, nhìn Uyển Nhược Khanh, đáng thương mở miệng. Thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.