Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
---------------------
Mới đầu, Uyển Nhược Khanh nói qua phải làm một bài Trung Thu từ, nhưng Trung Thu Từ mà Lý Dịch có sao chép ra thì cũng chỉ có Thủy Điều Ca Đầu của Tô Thức mà thôi.
Bất quá, Thủy Điều Ca Đầu sừng sững trên đỉnh phong Trung Thu từ mấy ngàn năm, bài Từ này vừa ra, trình độ cao đủ để hù chết người, trong một tỷ thí nho nhỏ, Lý Dịch thật không nở lấy ra.
Dù sao, Thi Từ trình độ kia, xuất ra một bài thì thiếu một thủ, nếu chỉ có một trăm lạng bạc ròng, thật sự không có lời.
Lúc vừa mới tiến vào có nói chuyện với Uyển Nhược Khanh, biết được dù Trung Thu Thơ hay Trung Thu Từ đều có thể, trước tiên nghĩ đến bài Nguyệt Hạ Độc Chước của Lý Bạch.
Đây cũng là một trong các bài Thơ mà Lý Dịch không cần dùng thư viện trong đầu cũng có thể đọc ra, không phải nó thì cũng chỉ đọc được mấy câu như "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương" thôi.
Chỉ là, bài Tĩnh Dạ Tư tuy chỉ có bốn câu, nhưng lại trở thành tác phẩm ảnh hưởng đến hậu thế sâu xa nhất của Lý Bạch, hài tử vừa mới bắt đầu học tập thơ cổ, câu đầu tiên cần phải đọc thuộc sợ cũng chỉ là "Sàng tiền minh nguyệt quang, Minh Nguyệt địa thượng sương" .
Bởi vậy, địa vị bài thơ này trong lòng Lý Dịch còn muốn vượt xa bài Nguyệt Hạ Độc Chước, nên hắn cũng không nở lấy ra.
Ngược lại không nghĩ tới, cuộc tỷ thí nhỏ xí này thế mà chỉ cho phép viết Từ, không cho phép làm Thơ, vậy mà còn bảo hồi Thi Từ, quá mất cảm tình đi chứ...
- Không nói sớm...
Uyển Nhược Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút hi vọng.
- Ý công tử là?
Lý Dịch thực không muốn dài dòng, sớm một chút chuyện nơi này để về nhà sớm ăn cơm...
- Lại phải phiền Nhược Khanh cô nương chấp bút.
Lý Dịch nhìn nàng, mỉm cười nói.
Lúc này, Uyển Nhược Khanh mới hiểu ý tứ của câu nói vừa rồi.
- Hắn thật muốn làm tiếp một bài Trung Thu Từ!
Hội thơ cùng loại với Thất Tịch hoặc Trung Thu, chủ đề rất rõ ràng, trong hội thơ, chỉ giới hạn ở Thất Tịch Từ và Trung Thu Từ, tài tử tham gia hội thơ, thường thường sẽ chuẩn bị thật lâu trước đó, thậm chí dùng mấy tháng rèn luyện câu thơ, cân nhắc từng chữ mới có thể tạo ra tác phẩm kinh diễm trong hội thi.
Nếu để cho bọn họ viết Từ ở hiện trường, cho dù người được gọi là Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ thì hơn năm mươi phần trăm cũng chỉ có thể làm ra một tác phẩm bình thường.
Sau khi bài Nguyệt Hạ Độc Chước bị phủ định, trong thời gian ngắn lại làm ra một bài Từ siêu việt Trung Thu từ của Tô Văn Thiên, cơ hồ là chuyện không có khả năng, các nàng căn bản không ôm hi vọng đối với việc này.
- Nhược Khanh cô nương...
Lý Dịch thấy Uyển Nhược Khanh chậm chạp không động, vươn tay lay trước mắt nàng một cái.
Uyển Nhược Khanh lấy lại tinh thần, lần nữa nhìn Lý Dịch, vội vàng cầm bút, một lần nữa trải rộng một trang giấy Tuyên Thành, sau đó thì yên tĩnh đứng một bên, đợi Lý Dịch mở miệng.
Tuy không biết vị công tử này muốn mình viết gì, nhưng cũng chỉ nghi hoặc, sau đó lập tức nghe theo hắn an bài.
Cử động của nàng một tự nhiên để mọi người hiếu kỳ.
- Uyển cô nương đang làm cái gì?
- Chẳng lẽ nàng lại muốn làm ra một bài Trung Thu Từ?
- Cho dù nàng thật làm ra cũng không có khả năng vượt Tô Văn Thiên...
Trong lòng đông đảo tài tử thở dài một hơi, không có người xem trọng Uyển Nhược Khanh.
Dù sao, Trung Thu từ được Tô Văn Thiên chăm chút chuẩn bị, lâm tràng phát huy, sao có thể thắng qua đối phương?
Tô Văn Thiên thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, nếu Uyển Nhược Khanh chăm chú chuẩn bị mấy tháng mới có thể mang đến cho hắn một chút uy hiếp, lâm tràng viết Từ, chỉ sợ còn kém hơn vừa rồi nhiều.
- Nhược Khanh...
Mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã cũng đoán như thế, Triệu Vân Nhu nhìn nàng, há hốc mồm, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi.
Duy chỉ có Tằng Túy Mặc ngẩng đầu nhìn Lý Dịch một chút, vừa rồi hắn nói nhỏ cùng Uyển Nhược Khanh mấy câu, nàng đều nghe thấy.
"Giá Cô Thiên.
"
Ngay thời điểm này, Lý Dịch nhàn nhạt mở miệng.
"Giá Cô Thiên?"
Có tài tử sững sờ.
- Là tên điệu.
Có người lập tức mở miệng nói.
- Nguyên lai Uyển cô nương viết lời cho vị huynh đài kia.
Trong lòng mọi người lập tức giật mình.
Bất quá, lòng tin của họ đối với Vân Anh Thi Xã lại giảm mấy phần.
Tuy Thi Từ thường xuyên được mọi người đề cập chung một chỗ, nhưng dù thể văn hay luật đều khác biệt lớn, có thể tinh thông một đường đã hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực, chớ nói chi Thi Từ song tuyệt, tài tử như thế chỉ sợ sớm đã danh dương thiên hạ, bọn họ không có khả năng không biết.
Trình độ của bài Nguyệt Hạ Độc Chước kia đã cao độ khiến bọn hắn sợ hãi thán phục, nếu lâm tràng làm thêm một bài Từ cũng có thể vượt qua Tô Văn Thiên, chỉ sợ trong tràng, không chỉ có một người Tô Văn Thiên cảm thấy xấu hổ đâu.
Tô Văn Thiên vẫn đang mỉm cười, trong lòng lòng tin mười phần.
Đừng nói người trước mắt chẳng qua là một thư sinh không nổi danh, dù Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ lâm tràng viết Từ hắn cũng không sợ.
Đến lúc làm ra tác phẩm bình thường, xem bọn hắn sẽ như thế nào!
Thời điểm thanh âm Lý Dịch truyền ra, mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã khẽ giật mình, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện ra mấy phần chờ mong.
Tràng cảnh giống như đúc vừa rồi, vị công tử này có thể lần nữa nghịch chuyển càn khôn hay không?
Tằng Túy Mặc nhìn trên mặt thư sinh kia vẫn có biểu lộ mây trôi nước chảy, chẳng biết tại sao, trái tim bỗng nhiên an định lại.
Ngay thời điểm này, thanh âm Lý Dịch lần nữa truyền đến trong tai mọi người.
"Tàn khói thổi phá vào đêm phong, Nhất Hiên trăng sáng trên màn long..."
Khi trong đầu bọn họ không tự chủ được hiện ra cảnh gió đêm thổi loạn phá sương mù, trăng sáng treo cao bên ngoài, biểu hiện trên mặt theo đó ngưng trệ.
"Kinh lộ viễn trình người còn xa, dù chẳng đồng tâm chưa ngủ cùng."
Thanh âm Lý Dịch tại tiếp tục, Uyển Nhược Khanh viết ra những chữ nhỏ xinh đẹp linh động vào trang giấy.
"Tình đưa tình, ý lo lắng, Bích vân trở lại nhận vô tung. Chỉ muốn hướng về nhân sinh phía trước, yêu đôi uyên ương tại hai lồng..."
Đọc xong bài Niệm Nô Kiều của Liễu Vĩnh, Lý Dịch bưng chén trà bên cạnh nhấp một cái mới phát hiện trong tràng bỗng nhiên an tĩnh.
Tiểu nha hoàn chớp mắt đôi to, thân thể không khỏi tiến lại gần Lý Dịch một chút, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, trong lòng thiếu nữ có chút sợ hãi.
Sau một lát, giữa sân rốt cục truyền đến tiếng vang.
Tô Văn Thiên quay đầu, biểu hiện trên mặt rất khó hình dung, há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói cái gì, đẩy đám người ra, không nói một lời đi mất, cho đến khi thân ảnh hắn biến mất tại cửa ra vào, đám người mới bỗng nhiên bộc phát ra một trận xôn xao.
- Lấy nhịp chậm của Từ thất ngôn (*) để viết ly biệt tương tư, mặc dù bình thản tự nhiên nhưng phát huy vô cùng tinh tế.
*: Câu Bảy chữ trong bài Từ.
- Giống như bình dị, lại càng lộ vẻ tương tư của nỗi buồn ly biệt.
- Không ngờ huynh đài đúng thật là Thi Từ song tuyệt, bội phục bội phục!
Trong lúc nhất thời, có mấy người sắc mặt phức tạp chắp tay với Lý Dịch một cái, nói:
- Tô Văn Thiên tự biết không bằng huynh đài, đã chủ động rời đi, hôm nay so đấu là Vân Anh Thi Xã thắng.
Tuy quá trình khúc chiết uyển chuyển nhưng vẫn thắng, các vị nữ tử Vân Anh Thi Xã đều lộ ra vẻ vui, thỉnh thoảng dùng đôi mắt đẹp len lén đánh giá Lý Dịch.
Toàn bài Từ đều tràn ngập nỗi buồn ly biệt, vị công tử này sợ rằng đang nghĩ đến người nào đó.
Cũng không biết vị nữ tử nào may mắn mà được vị công tử này ưu ái như thế...
Lúc này, trong lòng mấy vị tài nữ, anh tuấn công tử thi từ song tuyệt trước mặt sớm đã có tài cao vạn trượng, vượt qua bọn người Dương Ngạn Châu Trầm Chiếu, không sai biệt lắm đã sánh vai cùng "Lý Dịch" sáng tác bài Thước Kiều Tiên a!