Cổ Nguyên hiện thân lập tức không khí giữa Cổ Nguyên cùng Tiêu Huyền trở nên im lặng vô cùng, Cổ Nguyên quá mạnh so với Tiêu Huyền hiện giờ, cho dù Tiêu Huyền đốt sạch toàn bộ linh hồn cũng không có khả năng có thể cùng Cổ Nguyên một trận chiến.
Tiêu Huyền nhìn thẳng về phía Cổ Nguyên sau đó từ từ phá vỡ cái không khí chết tiệt này “Tại sao?, Cổ Nguyên ngươi giải thích cho ta rốt cuộc là tại sao?”.
Cổ Nguyên nhếch miệng nhìn Tiêu Huyền “Vậy ta cũng muốn hỏi tại sao ngươi biết Cổ Nguyên ta phản bội ngươi, tại sao ngươi nghĩ Cổ Tộc phản bộ ngươi?”.
Tiêu Huyền không hề suy nghĩ lập tức trả lời “Hỏi thừa, nơi ta bế quan đột phá đấu đế ngoại trừ Đường Hỏa cùng ngươi và mấy đại lão trong Tiêu tộc ra thì còn có ai có thể biết?, Hồn Thiên Đế nếu không có ngươi báo tuyệt đối không biết, Hồn Thiên Đế nếu không biết được tình hình của ta cùng Tiêu Tộc thì hắn sao dám ra tay?”.
Cổ Nguyên nghe đến đây liền bật cười “Vậy ngươi vẫn không hiểu tại sao ta làm thế?, trong miệng ngươi lúc nào cũng nói ta là huynh đệ ngươi, lúc nào cũng nói ta là huynh đệ của ngươi nhưng rốt cuộc thì sao, khi ngươi bị phản bội người đầu tiên ngươi nghĩ đến chính là ta phản bội ngươi phải không?”.
Tiêu Huyền ánh mắt nheo lại quan sát Cổ Nguyên sau đó không ngần ngại gì gật đầu “Đúng, trong mắt ta ngươi không bằng Đường Hỏa cũng không bằng Hồn Thiên Đế, trong mắt ta quả thực Đường Hỏa đáng tin hơn ngươi đồng thời phán đoán của ta đâu có sai?”.
Cổ Nguyên thân hình lần này cuối cùng cũng hạ xuống đất, nếu lúc trước hắn còn sợ Tiêu Huyền thì bây giờ hắn không sợ, bản thân Cổ Nguyên biết chắc chắn Tiêu Huyền không còn đủ sức để làm đối thủ của hắn nữa, trận này đánh kiểu gì Cổ Nguyên hắn cũng chiến thắng.
“Tiêu Huyền ngươi biết không, ngươi vốn không nên tồn tại, nếu ngươi không được sinh ra thì Tiêu Tộc vẫn là Tiêu Tộc, Tiêu Tộc sẽ không bị tiêu diệt, nếu ngươi không được sinh ra thì thiên hạ đã là của ta của Cổ Tộc chứ không phải Tiêu Tộc của ngươi”.
“Ngươi làm cái gì cũng nhanh hơn ta một bước, ngươi sống trên đời đương nhiên ta không có cách nào vượt qua chỉ là ngươi quá tự phụ, ngươi quá coi thường thiên hạ, trong mắt ngươi thì ngươi là vô địch thiên hạ, trong mắt ngươi chắc chắn có một ngày ngươi đột phá Đấu Đế nhưng ngươi có biết chính vì như vậy mới làm ngươi càng chết nhanh không?, chính vì ngươi như vậy mới làm toàn bộ Viễn Cổ Bát Tộc nổ ra cuộc chiến này”.
“Hừ Tiêu Tộc rơi xuống một cái ngươi biết có bao nhiêu tộc cùng công phạt Tiêu Tộc không?, Linh Tộc xuất quân, Thạch Tộc xuất quân, Hồn Tộc xuất quân, Viêm Tộc xuất quân, Lôi Tộc xuất quân, ngươi có hiểu đó là tại sao không?, đơn giản vì Tiêu Tộc của ngươi mắt cao hơn đầu”.
“Tiêu Huyền ngươi đã nói ta không bằng Đường Hỏa có điều Đường Hỏa lúc này chỉ sợ đã gần đất xa trời, ngươi nói ta không bằng Hồn Thiên Đế nhưng hắn không thể giết được ngươi còn ta có thể. Cổ Nguyên ta cũng giống như ngươi từ khi thành danh chưa thua một trận nào nhưng trong mắt thiên hạ ngươi luôn là số một, luôn là tâm điểm của thế gian này,ngươi chết vì ngươi quá kinh diễm. Tiêu Huyền ạ, vị trí của ngươi vốn nên thuộc về của ta”.
Tiêu Huyền liên mạnh mẽ phun ra một ngụm máu độc trong cơ thể, ánh mắt hắn đầy khinh thường nhìn Cổ Nguyên “Cổ Nguyên, nếu ngươi dám đường đường chính chính thách đấu với ta cho dù có chết ta cũng coi ngươi là huynh đệ chỉ là không ngờ ngươi lại xuất hiện bằng cách này, Cổ Nguyên ngươi mãi mãi vẫn không chịu thay đổi, ngươi thau vì ngươi không dám đánh cược, ngươi thua vì ngươi quá cầu toàn”.
“Mọi việc trong thiên hạ không có thứ gì là hoàn mỹ vô khuyết, con người cũng vậy, ngươi càng tỏ ra hoàn hảo bao nhiêu thì ngươi càng thiếu hụt bấy nhiêu, Tiêu Huyền ta thua chính vì tuổi trẻ khinh cuồng có điều ngươi cũng không chắc có thể đi được đến cuối cùng, Hồn Thiên Đế hắn có thể coi là tiểu nhân nhưng tiểu nhân như hắn còn hơn vạn lần ngụy quân tử như ngươi”.
Cổ Nguyên chậm rãi lắc đầu, nắm tay hắn dần dần nắm lại “Tiêu Huyền, ta không muốn nói nhiều với ngươi có điều tốt nhất ta hy vọng ngươi tự sát đi, dù sao ta cùng ngươi từng xưng huynh gọi đệ, tự sát đi”.
Tiêu Huyền nghe đến đây trên người hắn hiện lên một luồng kinh thiên sát khí, Tiêu Huyền hắn là người nào?, sao có thể không đánh mà hàng, sao có thể không chiến mà tử, cho dù có chết cũng phải chết một cách oanh liệt, Cổ Nguyên đã không đến đây thì thôi nhưng Cổ Nguyên dám đến nhất định Tiêu Huyền phải đâm ngược hắn một đao.
Cổ Nguyên không chỉ là người thông báo vị trí của Tiêu Huyền cho Hồn Thiên Đế mà hắn còn là kể đưng sau thúc đẩy toàn bộ các tộc trong Viễn Cổ Bát Tộc tấn công Tiêu Tộc, diệt cỏ diệt tận gốc, việc này Cổ Nguyên làm rất tốt.
Nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Huyền nhưng Cổ Nguyên không những không sợ thậm chí toàn thân hắn còn thả lỏng, nụ cười trên miệng càng ngày càng lớn “Tiêu Huyền, ngươi là một đời vô dịch nhưng lúc này ngươi xem lại bản thân mình đi, ngươi có thể thắng ta?, nực cười”.
“Ta thực sự thích Tiêu Vũ, ta không muốn chính tay giết chết anh trai của nàng nên mới cho phép ngươi tự sát, đương nhiên nếu ngươi dám tấn công ta chẳng nhẽ ngươi không lo cho Tiêu Vũ?”.
Nghe đến đây Tiêu Huyền lập tức gầm lên “Súc sinh, nàng là vợ ngươi, ngươi nói ngươi yêu nàng, ngươi muốn làm gì Tiêu Vũ?”.
Cổ Nguyên bật cười “Không có gì nhưng nếu ngươi giết ta chỉ sợ Tiêu Vũ sống cũng không tốt lắm hơn nữa chỉ cần ngươi chịu tự tử ở đây ta có thể mở cho Tiêu tộc một con đường sống, Tiêu Tộc bại là do ngươi, ngươi có lỗi với toàn bộ Tiêu tộc tộc nhân. Tiêu Tộc sau này chắc chắn không còn tồn tại trong viễn cổ bát tộc nữa có điều nó vẫn có thể sống lay sống lắt, vì Tiêu Vũ ta có thể ra tay bảo vệ bọn họ thoáng một hai”.
Tiêu Huyền nghe đến đây toàn thân rung lên nhưng cuối cùng hai tay dãn ra nhìn Cổ Nguyên, ánh mắt Tiêu Huyền lúc này khác gì người chết, đâu còn ánh mắt bễ nghễ thiên hạ năm xưa “Sau khi ta chết ta muốn vào Thiên Mộ, quyền điều khiển Thiên Mộ của Tiêu tộc cũng nhường hoàn toàn cho Cổ Tộc, ta muốn sống trong Thiên Mộ, muốn chuẩn bị truyền thừa cuối cùng cho Tiêu gia sau này, nếu Tiêu gia có thể được hậu nhân ưu tú đủ sức tìm đến Cổ Tộc chỉ hy vọng ngươi đưa nó đến gặp ta”.
Nghe đến đây ánh mắt Cổ Nguyên hiện ra một tia tham lam, Thiên Mộ của Tiêu Tộc là thứ hắn cùng Cổ Tộc thèm nhỏ dãi chỉ là ánh mắt của Cổ Nguyên rất nhanh nheo lại “Buồn cười, để linh hồn ngươi sống trong thiên mộ, để linh hồn ngươi để lại truyề thừa cho hậu nhân Tiêu Gia?, ngươi nghĩ ta có giống loại người nuôi ong tay áo không?, để sau này ngươi dùng nó tấn công Cổ Tộc?”.
Tiêu Huyề lần này không ngờ lại lắc đầu, chưa bao giờ Vô Song lại nhìn thấy một Tiêu Huyền chán nản như thế này, hắn bại thật thảm, bại thật triệt để.
“Ta có thể dùng tâm ma đại thệ, ta có thể thề bằng linh hồn, việc Cổ Tộc của ngươi tham dự cuộc chiến này ta tuyệt đối không nói với ai, Tiêu Huyền là bị Hồn Thiên Đế giết chết, Tiêu Huyền thua trong tay Hồn Thiên Đế chứ không liên quan gì đến Cổ Nguyên”.
“Tiêu Huyền là tự bạo mà chết, linh hồn được Cổ Nguyên đưa vào Thiên Mộ, sau này Cổ Tộc của ngươi chắc chắn sẽ trở thành đứng đầu trong Viễn Cổ Bát Tộc, như thế chẳng nhẽ còn chưa đủ?, Hồn Tộc trọng thương, các tộc khác tấn công Tiêu Tộc nhưng Tiêu Tộc lại có sự thủ hộ của Đường Hỏa đương nhiên cũng không khá hơn Hồn Tộc là bao, thiên hạ này liền là của Cỏ Tộc ngươi, Cổ Nguyên ngươi liền mạnh nhất thiên hạ chỉ mong ngươi quá thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta, chỉ mong ngươi cho Tiêu gia một con đường sống”.
Tiêu Huyền im lặng một chút rồi thực sự cúi đầu trước Cổ Nguyên, cái cúi đầu này nặng tựa cửu thiên.
Tiêu Huyền chịu cúi đầu, đây không phải yếu nhược là nhục nhã, Tiêu Huyền lúc này đã vượt qua được đối thủ lớn nhất cuộc đời mình, Tiêu Huyền lúc này có thể chiến thắng chính bản thân mình, nếu Tiêu Huyền có cơ hội còn sống hắn chắc chắn sẽ còn tiến rất xa rất xa...
Đáng tiếc Tiêu Huyền không thể còn sống.
Một cái cúi đầu của Tiêu Huyền làm Cổ Nguyên vô cùng bất ngờ nhưng lại khiến hắn cười to vô cùng, hắn muốn Tiêu Huyền cúi đầu trước mặt mình từ lâu rồi, hắn muốn đứng trên đầu Tiêu Huyền từ lâu rồi.
Cổ Nguyên không hề suy nghĩ lập tức gật đầu “Được, tâm nguyện của ngươi ta hoàn thành, tự sát đi. Ngươi nhớ một cái cúi đầu ngày hôm nay, ngày hôm nay Tiêu Huyền ngươi chịu phục Cổ Nguyên ta”.
...............
Hình ảnh chỉ đến đây là dừng lại, hình ảnh chỉ đến đây hoàn toàn tan biến.
Trước mặt Vô Song lúc này lại là Bồ Để Cổ Thụ, nói đúng hơn lfa Bồ Đề Tâm.
Bồ Đề Tâm như có sinh mệnh, nó không nói mà chỉ lơ lửng trên bầu trời nhìn Vô Song.
Vô Song không rõ tại sao Bồ Đề Cổ Thụ lại cso được đoạn hình ảnh này nhưng Vô Song rốt cuộc đã biết tại sao Bồ Để Cổ Thụ nhất quyết muốn đoạt xá đi ra ngoài.
Người nó yêu quý nhất là Tiêu Huyền, người nuôi nó lớn là Tiêu Huyền, người bảo vệ nó là Tiêu Huyền, người nó thần thương nhất là Tiêu Huyền, trong mắt nó Tiêu Huyền như một người cha vậy, Bồ Đề Cổ Thụ muốn trả thù, nó muốn trả thù cho Tiêu Huyền.
Tiêu Huyền chết không cam tâm, Bồ Đề Cổ Thục lại càng đau đớn, nó muốn chứng minh cho toàn bộ thiên hạ này thấy năm đó Tiêu Huyền không có thua, Tiêu Huyền trong lòng nó vẫn là thiên hạ vô dịch, nó phải ra ngoài, nó phải đến Thiên Mộ, nó phải nhìn thấy Tiêu Huyền, nó phải báo thù cho Tiêu Huyền.
Vô Song nhìn Bồ Đề Tâm trước mặt sau đó thản nhiên gật đầu “Ngủ đi, ngủ say đi, ngươi đã quá mệt mỏi rồi, ngươi cũng quá cố gắng rồi, hôm nay ngươi giúp ta đột phá đế cảnh linh hồn còn ta, ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, cái nhiệm vụ mà ngươi gánh vác, trọng trách của ngươi để một mình ta gánh đi”.
Nhận tiền tài của người, trừ tai họa cho người.
Đạo lý này Vô Song hắn vẫn hiểu.
................
Thời gian chậm rãi đi qua, khi mà Đường Hỏa cảm nhận được sợi dây thắt chặt mình cùng Bồ Đề Cổ Thụ hoàn toàn biến mất, khi mà ông ta cảm nhận Bồ Đề Cổ Thụ biến thành cát bụi cũng là lúc Vô Song mở mắt ra.
Một ánh mắt của Vô Song không ngờ lại làm Đường Hỏa lùi lại hai bước, ánh mắt màu trắng bạc đáng sợ vô cùng.
Đường Hỏa lúc này lập tức có một suy nghĩ, nắm tay ông ta nắm chặt lại “Bồ Đề Cổ Thụ, không ngờ ngươi đã đột phá thành Thần Thụ có điều lão phu có chết cũng không dể ngươi ra ngoài làm hại nhân gian”.
Trong mắt Đường Hỏa đương nhiên Bồ Đề Cổ Thụ đoạt xác Vô Song thành công, linh hồn Bồ Đề Cổ Thụ mạnh cỡ nào đương nhiên Đường Hỏa hiểu rõ nhất, Bồ Đề Cổ Thụ thất bại vì linh hồn của Đường Hỏa mạnh ngang nó nhưng Đường Hỏa không tin thiếu niên trước mặt cũng có linh hồn cường đại giống như mình.
Vô Song chậm rãi nhìn Đường Hỏa, đôi mắt bạc dần dần trở về màu đen như cũ, hắn nhẹ nhàng cong miệng lên “Đường Hỏa tiền bối, không biết tiền bối có thể cho vãn bối mượn cái mạng không?”.
Một câu nói này chính là mục đích thứ hai của Vô Song, hắn đến Phần Viêm Cố vì Đường Hỏa, hắn xuống đến đây cũng là vì Đường Hỏa.