Vô Song hiện nay hoàn toàn có thể chịu thêm một quyền kinh khủng của đối phương sau đó phản công bởi Vô Song biết Bạch Phá Thiên chọn sai mục tiêu công kích chỉ là đây không phải bản tính của Vô Song.
Vô Song hắn từ bao giờ phải thắng nhờ sai lầm của đối phương?, cho dù Đại Địa Phép Tắc hắn chưa quen sử dụng, cho dù Đại Địa Thần Cách hắn chưa thể nắm gọn trong tay thì hắn vẫn có kiêu hãnh của hắn, ăn một quyền của Bạch Phá Thiên mà không chết chẳng khác nào nói Vô Song hắn có thắng cũng là thắng may mắn, loại lý do này căn bản Vô Song không bao giờ muốn nghe.
Một trọng quyền kia đến rất nhanh mà cũng rất mạnh, một quyền có thể đấm nát thần cách của thần cấp cường giả bình thường thì sao có thể coi thường?, Vô Song dính một chiêu này chắc chắn không chết những cũng tuyệt đối trọng thương chỉ là tiếp theo Vô Song làm một hành động đến cả Bạch Phá Thiên cũng trợn mắt hà mồm.
“Đại Địa Phép Tắc – Rung Chấn”.
Một tay của Vô Song xòe ra bắt lấy cổ tay của Bạch Phá Thiên, động tác này rất nhỏ, mà cũng rất nhanh nhưng lại làm Bạch Phá Thiên không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Phá Thiên đương nhiên vẫn đánh chúng thần cách của Vô Song nhưng ngay trước khi nó có thể phát lực thì cổ tay của Bạch Phá Thiên bị Vô Song nhẹ nhàng bẻ gẫy dẫn đến một quyền kinh thiên của hắn dĩ nhiên không cách nào tung đủ 10 thành sát thương vào thần cách của Vô Song, cổ tay bị bẻ gẫy lấy đâu ra điểm phát lực?,
Một quyền đấm bay Vô Song lên bầu trời, một quyền làm hắn phun ra một búng máu có điều Vô Song cũng rất nhanh ổn định cơ thể trên bầu trời, trái tim của hắn bị thủng một lỗ nhưng đang được thần lực mạnh mẽ bảo hộ, về phần lục phủ ngũ tạng của Vô Song cũng bị trong thương nhưng đan điền lại không có bất cứ một tổn thương nào.
Một tay lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt thản nhiên nhìn Bạch Phá Thiên đang kinhn ngạc bên dưới, cổ tay của Bạch Phá Thiên bị Vô Song bẻ gẫy, cổ tay của hắn vô lực lắc lư.
Bạch Phá Thiên kinh hãi bởi vì phản ứng lực kinh người của Vô Song cùng với kinh nghiệm chiến đấu của hắn, cho dù một đòn này nhìn qua cực kỳ nhẹ nhàng hơn nữa kẻ có thể bẽ gẫy cổ tay của Bạch Phá Thiên căn bản không ít nhưng thời điểm ra đòn cùng với tốc độ của một đòn nhanh quá đáng sợ, đáng sợ đến mức Bạch Phá Thiên cảm thấy rung động thật sâu.
Tất nhiên cả Bạch Phá Thiên cùng Vô Song tuyệt đối là cường giả đỉnh cao tại Đông Thiên Yêu Giới, bọn họ chỉ thoáng nhìn nhau một chút rồi lại lập tức lao vào đại chiến.
Trái tim bị đục thủng còn không ảnh hưởng quá nhiều đến chiến lực thì cổ tay bị bẻ gãy cũng hoàn toàn có thể hồi phục, Bạch Phá Thiên vẫn mang theo thân hình nửa người nửa hổ của mình, ánh mắt lóe lên từng tia tử quang.
“Bạch Hổ Chủ Sát – Bạch Hổ Thất Sát Quyền”.
Lại một lần nữa là bảy quyền hợp nhất nhưng bảy quyền này lại mang theo cực kim ý chí, bảy quyền này của Bạch Phá Thiên căn bản không phải bảy quyền trước đây có thể so sánh nổi.
Đối mặt với bảy quyền đoạt mạng của đối phương ánh mắt Vô Song híp lại, Đại Địa Thần Binh lại càng nắm chặt hơn trong tay sau đó hắn gầm lên một tiếng, thần lực màu nâu một lần nữa bao phủ toàn bộ Vô Song, cơ bắp của hắn hoàn toàn căng lên, một thứ hơi thở đáng sợ từ phía Vô Song lan ra khắp bốn phương tám hướng.
“Đại Địa Thần Binh – Đệ Tam Phủ - Khai Thiên Lập Địa”.
Sau lưng Vô Song chẳng biết từ khi nào xuất hiện một hư ánh khổng lồ, một hư ảnh này vừa hiện thân lập tức làm Bạch Phá Thiên kinh hãi gần chết, tất nhiên hắn cho dù có biểu hiện thế nào thì Vô Song cũng tuyệt đối không quan tâm.
Một phủ đập xuống đồng nghĩa với hư ảnh sau lưng Vô Song cũng ra tay, một phủ khổng lồ của nó cũng giáng xuống đại địa này, tiếp theo thứ áp lực kinh khủng đập thẳng vào lồng ngực Bạch Phá Thiên làm lồng ngực của hắn lõm lại, toàn bộ Tử Vong Sa Mạc cùng Bạch Hổ Thành thậm chí đông nam khu vực đều bị một cơn động đất đi qua, cảm giác mặt đất dưới chân run lên khiến vô số người bàng hoàng.
Một phủ của Vô Song đánh xuống đập nát hộ thân thần khí của Bạch Phá Thiên, đập nát luôn phòng ngự của hắn rồi bắt đầu phát lực đánh xuống lồng ngực kia, cả lồng ngực rộng lớn của Bạch Phá Thiên cứ như thế lõm lại.
Cơ thể Bạch Phá Thiên rơi thẳng xuống cồn cát phía dưới sau đó trực tiếp ho ra một búng máu, thứ áp lực của đại địa từ trước đến nay chưa bao giờ là dễ đón nhận.
Tất nhiên Bạch Phá Thiên không có cơ hội nghỉ ngơi cũng không có cơ hội cố gắng đứng thẳng dậy như bình thường, chẳng biết từ bao giờ Vô Song đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, hai tay vẫn nắm chặt Đại Địa Thần Binh của mình.
“Đại Địa Phép Tắc – Đại Địa Thần Lực”.
Thần Lực của Vô Song lúc này không giống người thường, như đã nói Đại Địa Thần Lực cho phép hắn có một lực bộc phát kinh thiên hạ khiếp quỷ thần bởi vì đây là một đòn mang theo toàn bộ sức mạnh của đại đại dưới chân Vô Song, một đòn mang theo ý chí của toàn bộ Tử Vong Sa Mạc rộng lớn.
Bạch Phá Thiên không thể ngăn một phủ này mà chỉ có thể đón đỡ, lại một lần nữa thứ hắn lựa chọn là không gian song song.
Bức tường không gian kia lại được tạo ra, một thế giới rất nhỏ chạy song song cắt ngang qua vị trí giữa Bạch Phá Thiên cùng Đại Địa Thần Binh của Vô Song chỉ tiếc lần này Bạch Phá Thiên không cách nào thành công.
Vô Song hắn từ trước đến nay chưa bao giờ là người mắc hai lỗi liên tục trong một trận chiến, một phủ đầu tiên không cách nào đập nát thế giới song song mà Bạch Phá Thiên sử dụng nhưng hắn rất nhanh xoay cổ tay, ánh mắt ngập tràn chiến ý.
“Đại Địa Phép Tắc- Thiên Băng Địa Liệt”.
Đại Địa Thần Binh lần này run lên, nó chuyển thành màu vàng, màu vàng của biển cát xung quanh Vô Song, một đòn này thần lực không còn được tập trung vào cơ thể Vô Song mà tập trung toàn bộ vào bên trong chính Đại Địa Thần Binh.
Một phủ duy nhất đạp nát không gian bình chướng trước mặt, một phủ duy nhất đập vào cánh tay của Bạch Phá Thiên khiến cả thân thể của hắn bay đi, cánh tay bị đập cho nát vụn.
“Đại Địa Phép Tắc – Tinh Vẫn Giới Diệt”.
Lại một lần nữa Vô Song hiện lên trên không trung, một phủ mang theo hơi thở hủy diệt nện thẳng xuống bụng Bạch Phá Thiên, một đòn này đập nát cả xương cốt của hắn, Bạch Phá Thiên lại như một viên lưu tinh bắn thẳng xuống đại địa.
Bạch Phá Thiên cố gắng hết sức gầm lên, hắn là Bạch Hổ Thần Thú, sinh mệnh lực của hắn phi thường khủng khiếp, chỉ cần cho hắn chút thời gian hắn tuyệt đối có thể đứng lên, tuyệt đối có thể đánh tiếp chỉ là Vô Song không cho hắn cơ hội này.
Đại Địa Thần Binh của Vô Song chẳng biết từ bao giờ đã biến mất tất cả chỉ còn lại một mình thân ảnh của Vô Song lao thẳng xuống chỗ Bạch Phá Thiên nằm, một bàn tay mở lớn về phía trước.
“Trọng Lực Thuật – Thập Giới Lực”.
Thân thể Bạch Phá Thiên ở bên dưới liên rung lên, hắn như bị cả thiên địa đè xuống, lúc này hắn căn bản không thể đứng lên, ánh mắt hổ trợn lớn nhìn Vô Song, một cái nhìn bất khả tự nghị, đương nhiên rất nhanh Bạch Phá Thiên không nhìn thấy gì nữa bởi trọng quyền cuối cùng của Vô Song đấm thẳng xuống mặt hắn, một quyền này trực tiếp đánh cho đại não Bạch Phá Thiên rung lên, trực tiếp khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
...
Một quyền của Vô Song đánh xuống, một quyền này có thể đánh chết Bạch Phá Thiên ngay lập tức bởi Đại Địa Thần Lực là loại thần lực ‘dã man’ nhất trong thiên hạ, Đại Địa Thần Lực là loại thần lực tượng trưng cho sức mạnh đơn thuần, loại sức mạnh nguyên thủy nhất trong thiên địa, không cầu kỳ không hoa mỹ nhưng sức phá hủy tuyệt đối hàng đầu thiên hạ này.
Không phải ngẫu nhiên mà tất cả các chiêu trong Đại Địa Thần Binh đều nhằm mục tiêu duy nhất – hủy diệt.
Đây không phải là hủy diệt một người, một vật, một thành trì hay một quốc gia, đây là diệt giới lực.
Đại Địa Đại Thần thức sự rất giống một thợ xây, một thợ xây có trách nhiệm phá hủy và xây dựng chính thế giới này, tất nhiên Vô Song hiện nay muốn đạt đến thực lực của Đại Địa Đại Thần năm xưa còn phỉa đi một quãng đường dài, dù sao hắn mới 23 Trùng Thiên cường giả, từ 23 Trùng Thiên muốn lên 25 Trùng Thiên thì chính bản thân Vô Song cũng không biết là năm nào tháng nào.
Quyền đầu của Vô Song khi đến cách mặt của Bạch Phá Thiên liền khẽ run lên, một quyền rất nhanh thay đổi góc độ mà nện xuống đại địa bên dưới, nện xuống cồn cát bên dưới khiến cả một mảnh diện tích của Tử Vong Sa Mạc bị hủy diệt, về phần Bạch Phá Thiên chỉ là dính phải áp lực kinh khủng khiến đại não chấn động mà ngất đi mà thôi.
Trong cuộc chiến này từ đầu đến cuối không có cái gì được gọi là nương tay, nhất chiêu nhất sát có điều đây không phải là ác cảm hay thù hận gì mà cả Vô Song cùng Bạch Phá Thiên không dám lưu thủ, không dám nương tay, trong trận chiến này kẻ nào nương tay thì kẻ đó chắc chắn thảm bại.
Một đòn cuối cùng Vô Song thu tay lại không phải bởi vì thương hại mà hắn biết nếu đổi lại mình nằm ở đó Bạch Phá Thiên chắc chắn cũng không hạ sát thủ, đây là cường giả trọng cường giả, ít nhất trong mắt Vô Song ma nói một cường giả như Bạch Phá Thiên không đáng chết buồn cười như vậy.
...
Bạch Phá Thiên không hổi là Bạch Hổ Thần Thú, sinh mệnh lực cùng khả năng hồi phục của hắn cực kỳ kinh người, trận chiến của hắn cùng Vô Song mới kết thúc chưa đến một hai giờ thì hắn đã có thể mở mắt ra, ánh mắt đầy mờ mịt nhìn lên mặt trời chói chang.
Bạch Phá Thiên lúc này bị thương tuyệt đối không nhẹ nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến căn cơ của hắn, cường giả đến trình độ này giết chết thậm chí còn dễ hơn đánh cho trọng thương không thể hồi phục, trừ khi có thủ đoạn đặc thù nếu không rất khó để lại những vết thương chí mạng không cách nào hồi phục.
Bạch Phá Thiên sau khi biết mình còn sống, hắn ta khó khăn ngồi dậy rồi lại nhìn mặt đất chỗ mình nằm xuất hiện một cái hố khổng lồ liền ngao ngán thở dài.
“Tại sao lại buông tay?, ngươi không ngại ngần giết chết Phượng Sùng Thiên tức là ngươi cũng không ngại Phượng Tộc vậy tại sao tha cho ta?, ta hình như không có chỗ dựa cứng bằng Phượng Sùng Thiên”.
Vô Song nhìn Bạch Phá Thiên một lúc sau đó thản nhiên lắc đầu.
“Khác nhau ở lý do chiến đấu, Phượng Sùng Thiên hắn đáng chết nên phải chết, ngươi thì không”.
Bạch Phá Thiên nghe vậy liền chậm rãi gật đầu, cho dù lý do của Vô Song đưa ra không mấy thuyết phục cho lắm nhưng cũng không có sai.
Bạch Phá Thiên cùng Vô Song đánh với nhau một trận chỉ đơn giản là hai bên muốn đánh mà thôi chứ không xuất phát từ tranh đoạt lợi ích.
Bạch Phá Thiên lần này chậm rãi đứng lên, khi đứng lên như đụng vào vết thương hắn liễn cau mày lại, miệng phun ra một búng máu nhưng thân hình cũng không tiếp tục ngã xuống, hắn lúc này rất yếu nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ kiên nghị, một thân thể chẳng còn mấy sức lực vẫn có thể cố gắng leo khỏi hố cát do chính Vô Song tạo ra.
Nhìn thấy biểu hiện của Bạch Phá Thiên bản thân Vô Song liền gật đầu, hán tử của yêu tộc liền phải như vậy, sự kiên cường cùng kiệt ngạo tận xương mới đúng bản chất yêu tộc chứ không phải như Phượng Sùng Minh, không phải như Nam Lao, tất nhiên mỗi người đều có một cách nghĩ, Vô Song cũng không áp đặt cách nghĩ của mình cho kẻ khác chỉ là Bạch Phá Thiên trong mắt Vô Song càng ngày càng thuận mắt mà thôi.
Chẳng biết qua bao lâu rốt cuộc Bạch Phá Thiên mới có thể leo khỏi hố cát, khuôn mặt của hắn đầy đau đớn cùng mệt mỏi nhưng không hé rang đến một tiếng.
Tiếp theo Bạch Phá Thiên như không quan tâm lắm đến Vô Song, hắn cứ như vậy lê từng bước chân về Bạch Hổ Thành, những bước chân nặng nề mà đầy kiên nghị.
Nhìn theo bóng lưng của Bạch Phá Thiên lúc này thực sự vô cùng nặng nề nhưng lại bỗng chốc trở nên to lớn đáng sợ.
Bạch Phá Thiên là vậy, tỷ tỷ của hắn chính là Hổ Thần vị Phong Hào Chân Thần cuối cùng của Đông Thiên Yêu Giới, người đã vứt bỏ toàn bộ Đông Thiên.
Bạch Hổ Tộc từ đó sống trong sự khinh ghẻ của thế nhân, thực lực của Bạch Hổ Tộc năm đó đâu thua gì Phượng Tộc?, lại càng không thua Long Tộc nhưng sau khi Hổ Thần ra đi Bạch Hổ Tộc căn bản chẳng còn gì, từ một siêu cấp thế lực bị dồn xuống nhất phẩm thế lực thậm chí suýt chút nữa tổ địa còn không giữ nổi.
Đông Nam Thần Quân năm đó chính là lấy sức một mình gây dựng lại Bạch Hổ Tộc, ông ta đứng đó chắn gió chắn mưa gánh cả bầu trời cho Bạch Hổ Tộc.
Bạch Phá Thiên kẻ này là một thiết huyết nam nhân, kẻ này sinh ra để thủ hộ, sinh ra để bảo vệ.
Bạch Phá Thiên biết hắn không cách nào bảo vệ Bạch Hổ Tộc đời đời kiếp kiếp, không cách nào làm cây đại thụ che phủ cho toàn bộ Bạch Hổ Tộc nhưng nếu Bạch Hổ Tộc có một ngày bị diệt thì khi đó Bạch Phá Thiên chắc chắn phải chết đầu tiên.
Vô Song không hề hoài nghi, nếu hắn muốn tiêu diệt Bạch Hổ Thành, tiêu diệt Bạch Hổ Tộc thì ngay lúc này cho dù thân tàn ma dại Bạch Phá Thiên cũng dám quay lại đánh cùng Vô Song một trận.
Nhìn theo bóng lưng của Bạch Phá Thiên, Vô Song cực kỳ nghiêm túc lên tiếng.
“Đi theo ta đi”.
Câu nói của Vô Song làm Bạch Phá Thiên chậm rãi quay đầu lại, hắn nghi hoặc nhìn Vô Song.
“Đi theo ngươi?, không có hứng thú”.
Rất nhanh trả lời Bạch Phá Thiên liền tiếp tục bước đi chỉ là khi nghe đến câu nói tiếp theo của Vô Song thì hắn không đi nổi nữa.
... DRSExcG5...
“Sống như loài chuột thế này đáng sống sao?. Bạch Hổ Thần Thú khi nào thành mèo bệnh rồi?, uy danh của thần tộc năm xưa giờ chỉ còn lại một đám mèo bệnh?”.
Bạch Phá Thiên quay lại, ánh mắt đầy hận thù nhìn Vô Song nhưng hắn không phản kháng được, đánh thì đánh không lại, cãi lại càng không lại bởi sự thật ngay trước mắt, Bạch Hổ Thần Thú đã lâu rồi không còn hai chữ Thần Thú chỉ còn lại Bạch Hổ Tộc mà thôi.
Quang Minh Thánh Long Tộc, Địa Ngục Ma Long Tộc cùng Bất Tử Phượng Hoàng Tộc những cái tên đó vang vọng khắp Đông Thiên Yêu Giới nhưng liệu có mấy ai biết từng có thời kì Bạch Hổ Thần Thú Tộc cũng vang danh không kém?, đáng tiếc thời kỳ đó qua rồi.
“Dù ngươi nói thế nào, Bạch Hổ Tộc tuyệt không thần phục kẻ khác, ta không phải là đối thủ của ngươi ngươi muốn chém muốn giết muốn sỉ nhục gì cũng được nhưng tốt nhất ngươi không nên đụng vào Bạch Hổ Tộc”.
Ánh mắt của Bạch Phá Thiên cực kỳ lạnh lùng cùng lãnh huyết nhìn Vô Song ngồi đó có điều Vô Song chỉ thản nhiên đối mặt với hắn.
“Thực lực của ta là Phong Hào Chân Thần nhưng ta hình như chưa có phong hào, ta biết nếu ta tiếp tục đánh thêm vài trận chắc không ít kẻ sẽ gọi ta là Phủ Thần, nghĩ kỹ danh hào này cũng có chút buồn cười dù sao ta cũng muốn làm Thú Thần hơn”.
“Ta biết Bạch Hổ Tộc các ngươi không hàng trước kẻ khác, nhưng nếu hàng trước Thú Thần thì sao?”.
Bạch Phá Thiên lần này không còn sự lạnh lùng cùng lãnh huyết nữa, hắn phi thường nghiêm túc nhìn Vô Song.
“Ngươi biết cái danh hiệu Thú Thần này nghĩa là gì không?, ngươi cũng dám xưng hai chữ Thú Thần?”.
Vô Song cười nhạt đáp.
“Không có giấc mơ thì làm gì có mục tiêu?, đến cả mục tiêu còn không có cũng dám mong thành công?, mong một ngày nhất phi trùng thiên?, nực cười”.
“Thú Thần có gì khó?, thống nhất Đông Thiên Yêu Giới, hợp nhất hai đại Long Tộc, thần phục Phượng Tộc, ngươi nghĩ khó?. Có thể với ngươi thì khó nhưng với ta thì không”.
Bạch Phá Thiên khẽ run lên nhìn Vô Song, hắn thực sự không ngờ Vô Song có phách lực bậc này, chỉ riêng câu nói này nếu để toàn bộ Đông Thiên nghe thấy bản thân Vô Song tuyệt đối chết không có chỗ chôn.
“Hừ, ngươi nghĩ bằng vào thực lực Phong Hào Chân Thần muốn hoành hành được Đông Thiên là được sao?, bất cứ tộc nào trong tam đại tộc chỉ cần quyết tâm cũng có thể lấy mạng ngươi, ngươi lấy tư cách gì dám xưng làm Thú Thần?, lấy tư cách gì dám coi thường Đông Thiên?”.
Vô Song đứng dậy, hắn bước một bước thân hình lập tức đối mặt với Bạch Phá Thiên, ánh mắt đầy khinh thường vị Đông Nam Thần Quân này.
“Ta không biết có làm được hay không nhưng ta dám làm một lần, còn ngươi?, ngươi có dám thử không?”.
“Không thử một lần sao có thể biết có thành công hay không?. Đông Thiên Yêu Giới bách tộc không có người quản hạt, chiến loạn liên miên, đến cả siêu cấp thế lực đứng đầu Đông Thiên Yêu Giới cũng không có Phong Hào Chân Thần đứng đầu?, lấy tư cách gì để Đông Thiên lấy lại vinh quang năm đó”.
“Ngươi nói Thú Thần đúng không?, ta không biết vị Thú Thần kia mạnh thế nào nhưng ta biết hắn cũng có một ngày giống như ta, cũng bắt đầu với hai bàn tay trắng cùng hùng tâm tráng trí. Bạch Hổ Tộc mà ngươi bảo hộ đã không còn là Bạch Hổ Thần Thú nữa rồi, Bạch Hổ Thần Thú chết lâu rồi giờ chỉ còn lại Bạch Phá Thiên một con hổ giấy cùng một đám mèo bệnh”.
Bạch Phá Thiên nghe đến đây liên run lên, hắn nắm chặt bàn tay của mình, vuốt hổ thậm chí đâm thủng da thịt của chính mình, ánh mắt ngập tràn sắc đỏ nhìn Vô Song, ánh mắt như muốn xé Vô Song ra làm ngàn mảnh vạn mảnh nhưng hắn không làm nổi, hắn không chỉ ra được sai lầm trong câu nói của Vô Song, Bạch Hổ Thần Thú quả thật đã chết lâu rồi.
“Nói thì dễ lắm nhưng ngươi muốn trở thành Thú Thần phải có thế lực của riêng mình, ngươi không thể dùng một thân một mình hàng phục cả Đông Thiên, ngươi có thế lực sao?”.
Vô Song thản nhiên lắc đầu, ở Đông Thiên hắn có chút quan hệ cùng Địa Ngục Ma Long Tộc nhưng muốn nhờ bọn họ ra sức còn lâu chỉ là Vô Song nào quan tâm?.
“Hiện nay không có nhưng không phải sắp có rồi sao?”.
Ánh mắt Bạch Phá Thiên nheo lại nghi hoặc nhìn Vô Song.
“Thế lực nào?”.
Vô Song nhếch miệng chỉ về phía Bạch Hổ Thành.
“Hổ Tộc, Bạch Hổ Tộc, Đông Nam chư tộc, nếu ta lấy toàn bộ Đông Nam làm vốn thì sao?”.
“Bạch Phá Thiên à Bạch Phá Thiên, không biết ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ngươi là tộc trưởng Bạch Hổ Tộc, là kẻ mạnh nhất Đông Nam, là cây đại thụ không bao giờ ngã chỉ là hiện tại ngươi ngã rồi”.
“Đông Nam không còn là thiên hạ của ngươi, Đông Nam từ sau trận chiến này vốn đã là thiên hạ của ta, gió đổi chiều rồi. Ta cần ngươi đi theo ta không phải là cần một Bạch Phá Thiên cùng một đám mèo bệnh, ta cần là cần hùng phong Bạch Hổ Thần Thú năm đó”.
“Bạch Hổ Chủ Sát – Sát Tận Thương Thiên, đừng để mấy câu nói này chỉ còn là trò cười trẻ con, cơ hội chỉ có một mà thôi, lúc này ta cần người nhưng không có nghĩa sau này ta cần hơn nữa mạng của ngươi hình như cũng là do bản đế kéo về?”.
Nói xong cây này Vô Song thản nhiên bước qua Bạch Phá Thiên, thản nhiên đi về phía Bạch Hổ Thành, hắn đi rất chậm rất chậm nhưng khí thế bao phủ cả đại địa, bóng lưng hắn che phủ thương khung.
Vô Song bước đi, hắn không nói bất cứ câu nào với Bạch Phá Thiên chỉ có điều khóe miệng của hắn dần dần cong lên, ở sau lưng hắn Bạch Phá Thiên cũng không nói gì nhưng vị Đông Nam Thần Quân này rốt cuộc quỳ một chân xuống, hai tay chắp về phía trước.
Vô Song ngày hôm nay thu phục được cao thủ đầu tiên, sau này Bạch Phá Thiên không còn là Đông Nam Thần Quân nữa, hắn là Bạch Hổ Tộc – Bạch Hổ Thần Quân, sau ngày hôm nay Vô Song sẽ lại mang Bạch Hổ Thần Thú đi khắp Đông Thiên.
Bạch Hổ Chủ Sát – Sát Tận Thương Thiên.