Mục lục
Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dược Linh hiện nay không chỉ còn tò mò về thế lực sau lưng Vô Song nữa mà thay vào đó chính là sự kinh hãi, nàng kinh hãi bởi trước mặt mình là một nhân vật có thể gọi là thần linh của thế giới này – Cổ Nguyên.

Cổ Nguyên người này là tộc trưởng Cổ Tộc, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, một nhân vật chỉ cần dậm chân một cái cả mảnh đại lục đều run lên sợ hãi vậy mà lúc này Cổ Nguyên lại xuất hiện trước mặt nàng cùng Vô Song, khuôn mặt hiền hòa cùng một thân áo xanh, giọng nói mang theo đầy sự quan tâm của một bậc trưởng bối.

“Không hổ là đệ tử của bạn cũ, khí chất thực sự không tệ”.

Nụ cười hiền lành của Cổ Nguyên không thể không nói có sức sát thương rất lớn, ít nhất với Dược Linh thì là như thế, chỉ bằng nụ cười này trong mắt Dược Linh thì Cổ Nguyên ngay lập tức trở thành người tốt, ngay lập tức trở thành một vị tộc trưởng đáng kính.

Dược Linh lúc trước vốn đoán Vô Song đến từ Cổ Tộc nhưng lức này phán đoán của nàng hoàn toàn sai lầm chính vì vậy Dược Linh lại càng tò mò hơn, rốt cuộc là thế lực nào có thể hàng phục Dược Tộc, rốt cuộc là thế lực nào có thể khiến Cổ Nguyên tộc trưởng phải đích thân ra tiếp đón.

Vô Song cho dù chưa bao giờ thích Cổ Nguyên cũng không thể nào không bán mặt mũi cho ông ta, dù sao hiện nay Vô Song còn đang phải đóng vai hậu bối.

Hắn lập tức xuống xe, khóe miệng xuất hiện một nụ cười thân mật.

“Vị tiền bối này giống hệt Cổ Nguyên tộc trưởng trong miệng sư phụ, không biết có phải Cổ Nguyên tộc trưởng không”.

Cổ Nguyên bật cười, tiếng cười rất thoải mái.

“Khà khà, lão bất tử kia vẫn còn nhớ đến ta sao, ta đúng là Cổ Nguyên còn tiểu hữu xưng danh thế nào”.

Vô Song mỉm cười.

“Vãn bối họ Phượng tên hai chữ Vô Song, tiền bối chỉ cần gọi là Vô Song là được”.

Cổ Nguyên một tay vỗ nhẹ vào vai Vô Song đầy niềm nở.

“Vô Song, cái tên này thực sự rất bá khí, cái tên này mới đúng là đệ tử của hắn”.

Nhìn Cổ Nguyên cùng Vô Song kẻ xướng người họa cười cười nói nói thì không một ai có thể nghĩ ra cả hai mới gập nhau lần đầu, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Tiếp theo Cổ Nguyên lại càng hảo sảng, ông ta dẫn Vô Song đi khắp quảng trường Cổ Tộc, vừa đi hai người vừa nói chuyện vui vẻ, trên đường Cổ Nguyên luôn khéo léo hỏi về Đường Hỏa có điều Vô Song cũng không phải là kẻ tầm thường, Cổ Nguyên càng hỏi thì hắn càng mập mờ, một người muốn vén lên bức màn tối còn một người thì lại càng muốn nó tối hơn.

Đúng lúc hai bên đang ở trong một cuộc chiến giả tạo nửa thực nửa hư thì một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt Vô Song, người này vừa hiện thân lập tức thu hút vô số ánh mắt nam tử xung quanh, người này vừa hiện thân lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Cổ Nguyên thấy nàng hiện thân cũng chỉ lắc đầu cười cười với Vô Song, ông ta cũng không lựa chọn lên tiếng có điều ánh mắt lại đang khóa chặt nhất cử nhất động của Vô Song, ông ta rốt cuộc muốn xem phản ứng của Vô Song là như thế nào.

Người xuất hiện ở đây không ai khác chính là Huân Nhi, bản thân Huân Nhi được Lăng Ảnh thông báo có đệ tử của một đại nhân vật tiến vào Cổ Tộc, với sự thông minh của nàng đương nhiên biết ‘đại nhân vật’ trong miệng Lăng Ảnh là ai, thiên hạ này người được Cổ Tộc coi là đại nhân vật nếu không phải là Hồn Thiên Đế thì cũng chỉ có Đường Hỏa.

Huân Nhi còn chưa quên mình nợ Đường Hỏa tiền bối một cái đại ân tình, quan trọng nhất nói đến đệ tử của Đường Hỏa bản thân Huân Nhi chắc chắn nghĩ đến Tiêu Viêm, cho dù nàng không rõ Đường Hỏa giữ Tiêu Viêm ở bên cạnh làm gì nhưng có khả năng cực lớn là nhận Tiêu Viêm làm đệ tử dù sao suốt 1 năm qua Tiêu Viêm cũng không hề xuất hiện ở bên ngoài.

Đương nhiên Vô Song không phải là Tiêu Viêm, đương nhiên Huân Nhi gặp thất vọng chỉ là nàng rất nhanh che dấu đi cảm xúc của mình, khi nàng đến đây mang theo nụ cười như ánh sáng mặt trời hòa tan đi ngày đông giá rét, hòa tan trái tim của tất cả mọi người nhưng lúc này nụ cười đó liền vụt tắt, nụ cười tuyệt mỹ của nàng đương nhiên không dành cho Vô Song.

Trái với vẻ lạnh nhạt của Huân Nhi, Vô Song lại thể hiện một nụ cười tươi rói.

“Huân Nhi lâu lắm không gặp ngươi vẫn xinh đẹp như vậy”.

Câu nói của Vô Song làm Huân Nhi cảm thấy tương đối bất ngờ ánh mắt nàng mở to ra nhìn vào Vô Song, trong làng vang lên một luồng nghi hoặc, rõ ràng nàng cùng Vô Song đâu có quen nhau, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng thấy đối phương.

Cổ Nguyên ở giữa hai người trẻ này lại chỉ mỉm cười, ánh mắt hiện lên một tia thích thú.

“Vô Song, cháu quen Huân Nhi nhà ta à, hai đứa gặp nhau từ bao giờ vậy sao lão phu không biết”.

Vô Song còn chưa kịp giải thích thì Huân Nhi liền lắc đầu.

“Phụ thân, quen biết gì chứ con còn chưa gặp hắn ta bao giờ”.

Huân Nhi vốn đã mừng hụt về vụ Tiêu Viêm lúc này nhìn thấy Vô Song đương nhiên không vui hơn nữa bản thân nàng đối với nam nhân khác ngoại trừ Tiêu Viêm thì vốn rất nhạt, rất nhạt.

Vô Song ung dung dùng một ngón tay chỉ thẳng về phía ngực Huân Nhi, động tác này cực kỳ lớn mật ít nhất bộ ngực sữa của Huân Nhi là thánh đựa với tất cả nam tử Cổ Tộc hơn nữa cho dù không phải là Huân Nhi thì động tác này đối với nữ nhân đương nhiên là không phải phép.

Huân Nhi nhìn thấy hành động của Vô Song nhưng còn chưa kịp nổi giận thì giọng nói thản nhiên của hắn vang lên.

“Chiếc vòng cổ trên ngực ngươi là ngươi mua của mẹ ta, chiếc vòng cổ đó thiên hạ này chỉ có duy nhất hai cái, không biết Huân Nhi tiểu thư đã nhớ ra chưa?”.

Huân Nhi lập tức lặng người, những ngón tay trắng ngần khẽ chạm vào vòng ngọc trên cổ, thứ này đương nhiên nàng nhớ, đây là món trang sức đầu tiên mà Huân Nhi được Tiêu Viêm tặng, đây là cặp vòng đôi của cả nàng cùng Tiêu Viêm.

“Dĩnh a di, ngươi là con của Dĩnh di, ngươi là Vô Song đó?”.

Vô Song thản nhiên nâng hai vai lên cùng một nụ cười nhàn nhạt.

“Đương nhiên là ta rồi chỉ là có chút không thể ngờ được, cô gái năm đó lại là đại tiểu thư của Cổ Tộc”.

Huân Nhi ánh mắt hiện lên một tia vui mừng, Vô Song cùng nàng có thời gian gặp nhau rất ngắn hơn nữa nàng lại luôn chỉ quan tâm đến Tiêu Viêm nhưng không có nghĩa nàng không nhớ đứa nhóc năm đó, một đứa nhóc còn lùn hơn cả nàng, một đứa nhóc luôn ẩn sau màn che của Dĩnh di.

“Hừ ngươi còn dám nói ta sao, đứa nhóc năm đó giờ là thiếu chủ của Quyền Lực Bang mạnh nhất Trung Châu, so với ta cũng đâu có kém hơn nữa lại còn mang theo một đại mỹ nhân đi theo nữa, quả thực là năm tháng thay đổi”.

Dược Linh ở đằng sau Vô Song không hiểu lắm Huân Nhi cùng Vô Song đang nói gì chỉ là ba chữ ‘Quyền Lực Bang’ hiện rõ trong tai nàng, cuối cùng nàng cũng biết được thế lực đằng sau Vô Song, buồn cười là cái tên Quyền Lực Bang này đối với Dược Linh mà nói lại xa lạ cực kỳ.

Cổ Nguyên bây giờ mới tươi cười nhìn Huân Nhi cùng Vô Song, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng kì dị.

“Hai đứa không ngờ lại quen nhau từ bé, quả thực là duyên phận a, đỡ mất công ta giới thiệu, nào nào hôm nay để Huân Nhi đưa ngươi đến đại hội Cổ Tộc, Huân Nhi dẫn đường cho Vô Song đi”.

Vô Song nghe đến đây liền lên tiếng.

“Tiền bối?, không biết đại hội Cổ Tộc là gì”.

Vô Song đương nhiên cảm thấy kì lạ bở đại hội Cổ Tộc trong mắt hắn rõ ràng không phải thời điểm này, ít nhất vài năm sau mới có thể tổ chức, đại hội cổ tộc chính là trùng với thời điểm Thiên Mộ mở ra một lần nữa.

Cổ Nguyên liếc mắt nhìn Huân Nhi, ánh mắt tựa như đang cười nàng vậy.

Huân Nhi bĩu môi với cha mình, một hành động phi thường hồn nhiên sau đó nàng chậm rãi lên tiếng.

“Cổ Tộc chúng ta có bát đại thống lĩnh cùng tứ đại đô thống của Hắc Yêm Quân, hôm nay vừa vặn là ngày bát đại thống lĩnh cùng tứ đại đô thống quyết đấu”.

“Hắc Yêm Quân, Tứ Đại Đô Thống?, bọn họ mạnh không?”. Vô Song cảm thấy lý thú lên tiếng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Huân Nhi xuất hiện một vệt tự tin “Đương nhiên là mạnh, Tứ Đại Đô Thống của Cổ Tộc chính là những nhân vật tài tuấn trẻ tuổi mạnh nhất Trung Châu này đương nhiên là mạnh rồi”.

Lúc này không hiểu tại lời nói của Huân Nhi hay do Cổ Nguyên đã chuẩn bị từ trước, ông ta lúc này liền lên tiếng.

“Vô Song là đệ tử của bằng hữu cũ chắc chắn cũng là tuyệt thế thiên tài, không biết cháu có muốn giao lưu cùng Hắc Yên Quân – Tứ Đại Đô Thống không?”.

Vô Song đương nhiên không từ chối làm gì, hắn mỉm cười cúi đầu “Cầu còn không được, xin tiền bối cho phép”.

...............

Huân Nhi là người đi trước dẫn đường cho Vô Song, trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười mỉm.

“Ngươi tự tin thật đấy, thằng bé năm đó vậy mà hôm nay đã dám quyết đấu cùng Hắc Yêm Quân Tử Đại Đô Thống, qủa thực làm ta không ngờ nha”.

Vô Song chỉ ung dung đáp lại.

“Huân Nhi à, nếu ta không nhầm tuổi của ngươi còn nhỏ hơn ta, ta cũng không ngờ đứa bé năm xưa vẫn quan tâm đến ta nha”.

Huân Nhi nhè nhẹ lắc đầu.

“Ai quan tâm đến ngươi, ngươi tự mình đa tình rồi chỉ là vì quen biết nên ta nhắc nhở mà thôi, Tứ đại Đô thống này được xưng là thiên tài trong các tuyệt đỉnh thiên tài của Cổ tộc. Tất cả đều là kẻ kinh tài tuyệt thế, những người có thể so huyết mạch với bọn họ ở Cổ tộc cũng chẳng có mấy ai. Án chiếu theo tiềm lực của bọn họ thì sau này ắt sẽ trở thành nhân vật trọng yếu của Cổ tộc!"

“Vậy ta lại càng tò mò muốn xem tuyệt đỉnh thiên tài của Cổ Tộc là như thế nào rồi, quan trọng nhất sư phụ của ta nói muốn ta hạ uy danh Cổ Tộc một lần, ít nhất không được để mất mặt sư phụ lão nhân gia đúng không”.

Vô Song chậm rãi đáp lại nàng.

Nhóm người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh đã đến trung tâm quảng trường của Cổ Tộc, lúc này rất nhiều Hắc Yêm Quân đang tập trung ở đây, bọn họ đều đang muốn xem vị trí thứ tự của Tứ Đại Đô Thống thay đổi ra sau trong cuộc chiến này.

Đến khi thấy Cổ Nguyên cùng Huân Nhi tiến đên lập tức hơn ngàn Hắc Yên Quân ở đây đều cung kính cúi đầu “Tộc trưởng, tiểu thư”.

Cổ Nguyên nhìn thấy khí thế của cả ngàn Hắc Yêm Quân liền nhè nhẹ mỉm cười, trong ánh mắt có một tia hài lòng.

“Các ngươi cũng không cần phải câu nệ, hôm nay ta muốn giới thiệu một vị khách nhân quan trọng của Cổ Tộc, hắn gọi là Vô Song”.

“Vô Song hôm nay muốn thử xem thực lực của Tứ Đại Đô Thống không biết trong bốn người các ngươi ai là người đầu tiên muốn lên thử sức?”.

Câu nói này của Cổ Nguyên liền làm toàn trường yên tĩnh hơn rất nhiều, lâu lắm rồi mới có thiên tài trong thiên hạ dám đến thách đấu cừng Tứ Đại Đô Thống của Hắc Yêm Quân.

Cổ Nguyên vừa dứt lời thì một hắc giáp nhân lập tức hiện thân, chiến ý cực kỳ cường đại phóng ra lan tỏa toàn bộ không gian này, thực lực của kẻ này không ngờ lại có thể đạt đến thất tinh đấu tôn cảnh giới.

“Tu La Đô Thống Cổ Yêu xin chiến”.

Cổ Nguyên gật đầu mỉm cười “Vô Song, vị này là Tu La Đô Thống một trong Tứ Đại Đô Thống của Hắc Yêm Quân, ngươi không có ý kiến gì chứ”.

Vô Song nhìn chiến ý của Cổ Yêu đè thẳng vào mình chỉ lằng lặng lắc đầu “Cổ Nguyên tiền bối hay là thôi không cần ra tay nữa được không”.

Cổ Nguyên cùng rất nhiều người khác đều ồ lên, trong đó có cả Huân Nhi cùng Dược Linh, hai nàng đều kinh ngạc nhìn Vô Song.

“Đương nhiên không cần ra tay cũng được, cháu là khách nhân không thể bị thương tổn, nếu tên kia biết ta làm cho cháu bị thương không bực mình mới lạ”.

Cổ Nguyên nói thế nhưng ánh mắt của hàng ngàn Hắc Yêm Quân xung quanh đều khinh thường Vô Song, về phần Cổ Yêu trực tiếp bĩu môi, ánh mắt của hắn còn không thèm nhìn vào Vô Song mà tập trung vào Dược Linh, ánh mắt có chút tham lam, có chút dục vọng.

Về phần Dược Linh hiện nay nàng lại cảm thấy hụt hẫng, nàng luôn muốn nam nhân của mình đầu đội trời chân đạp đất, nam nhân của nàng đương nhiên phải là một cường giả, tuy Vô Song không có chỗ nào giống một cường giả nhưng Dược Linh vẫn muốn một lần hắn thế hiện.

Khi Vô Song đồng ý đến đây với Cổ Nguyên đã làm trong lòng Dược Linh hiện ra một tia vui vẻ, nàng muốn xem thực lực của Vô Song, nàng muốn nhìn nam nhân của mình phải thật mạnh mẽ có điều lúc này nàng liền thất vọng rồi.

Vô Song nào thèm để ý đến ánh mắt của đám Hắc Yêm Quân xung quanh, một tay hắn đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dược Linh đồng thời Vô Song mỉm cười với Cổ Nguyên.

“Tiền bối hiểu sai ý vãn bối rồi, nếu Đô Thống của Hắc Yêm Quân chỉ có thế này thì không cần đánh gì cho mệt, vãn bối một chấp một nghìn cũng được, Hắc Yêm Quân danh bất hư truyền nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt thì lại thua nghe danh quá nhiều”.

Lời của Vô Song ngông cuồng vô cùng, đây rõ ràng không để Cổ Tộc vào mắt, đây rõ ràng không để Hắc Yêm Quân vào mắt.

Nếu Vô Song là đệ tử của kẻ khác bản thân Cổ Nguyên không ngại một tát đập chết hắn chỉ là Vô Song là đệ tử của Đường Hỏa, trong mắt Cổ Nguyên xuất hiện một tia đương nhiên, trong mắt Cổ Nguyên đệ tử của Đường Hỏa phải như thế này mới đúng, phải có cái bá khí không sợ chết của sư phụ, đương nhiên Cổ Nguyên không tin tưởng Vô Song có thể một mình đánh cả ngàn Hắc Yêm Quân.

Cổ Nguyên chưa lên tiếng thì Cổ Yêu đã lập tức đứng dậy, hắn nhếch miệng nhìn Vô Song “Nói hay lắm, bá đạo lắm có điều một mình ta cũng đủ đánh cho người răng rơi đầy đất, dám ngông cuồng nói một chấp một ngàn Hắc Yêm Quân, nói thì ai cũng nói được nhưng không phải ai cũng làm được”.

Vô Song nhìn Cổ Yêu đứng lên liền chậm rãi mỉm cười “Vậy nếu ta đánh bại ngươi xong ta đánh bại nốt toàn bộ Hắc Yêm Quân ở đây là được đúng không?”.

Gió lạnh thổi qua, toàn bộ người ở đây đều bàng hoàng nhìn Vô Song, lúc trước ai cũng nghĩ hắn nói đùa, ai cũng nghĩ hắn ngông cuồng những ngữ khí hiện tại của Vô Song căn bản không giống đùa.

Cổ Yêu cả người lập tức lộn ngược lên võ đài, bàn tay nắm chặt thành quyền “Đánh bại ta?, ngươi mơ mộng quá nhiều rồi”.

Vô Song chắp hai tay phía sau, bàn chân nhè nhẹ bước về phái trước, ánh mắt thản nhiên bỏ qua Cổ Yêu trên võ đài mà nhìn sang đám Hắc Yêm Quân bên dưới, khóe miệng từ từ cong lên.

“Ta nói rồi, nếu trình độ của Đô Thống chỉ có thể này thì mình ta chấp toàn bộ Hắc Yêm Quân, lúc này ta làm cho ngươi xem”.

Dứt lời thân hình của Vô Song cuối cùng cũng đã xuất hiện trên võ đài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK