Năng lực của Thôn Thiên đương nhiên không cách nào so sánh được với Hư Vô Thôn Viêm, kể cả Hư Vô Thôn Viêm hóa thân thành người chỉ đạt đến cửu tinh đấu thánh trung kỳ cảnh giới trong khi Thôn Thiên đã là cửu tinh đấu thánh hậu kỳ đỉnh phong sắp bước một bước vào thiên kiếp cảnh cường giả thì Hư Vô Thôn Viêm vẫn hơn hẳn Thôn Thiên về mặt năng lượng, Hư Vô Thôn Viêm là dị hỏa được trời đất thai nghén ra năng lượng trong người nó căn bản không có bất cứ đấu thánh cường giả nào so sánh nổi.
Luân Hồi Nghiệp Hỏa của Vô Song nếu so sánh với Niết Bàn Hỏa thì tốc độ luyện hóa tuyệt đối cũng không hơn bao nhiêu có điều Luân Hồi Nghiệp Hỏa lại có đại tác dụng với linh hồn lực lượng đây cũng là điều mà hiện nay Vô Song không cách nào giải thích được.
Chỉ một ý niệm thoáng hiện lên trong đầu lập tức linh hồn đủ so sánh với đế cấp của Thôn Thiên liền bị hóa thành hư vô, nguồn năng lực linh hồn cực kỳ tinh thuần tiến thẳng vào trong mi tâm của Vô Song, tiến thẳng về phía con mắt thứ ba của bản thân hắn, Luân Hồi Nhãn quả thực cần một lượng năng lượng khổng lồ, nó cứ như vậy tham lam hấp thu như một cái động không đáy, Vô Song thực sự có cảm giác linh hồn đế phẩm khi tiến vào con mắt này không khác gì muối bỏ bể cả.
Đột nhiên ngay lúc hấp thu linh hồn của Thôn Thiên thì Vô Song biến sắc, một vật thể cực kỳ nhỏ bé bắn đi với tốc độ không tưởng bay thẳng về phía mi tâm của hắn, bản thân Vô Song cho dù có thể miễn cưỡng nhận ra nhưng cũng không tài nào ngăn được, chỉ cần nhìn tốc độ lao đi của vật này bản thân Vô Song liền toát mồ hôi đương nhiên Vô Song cũng biết thứ này có lẽ không quá nguy hiểm với mình bởi bên cạnh hắn chính là Họa Thần, Vô Song cho dù không rõ tại sao nhưng hắn tin tưởng Họa Thần sẽ bảo vệ mình, không có lý do nào đơn giản đây chỉ là tin tưởng mà thôi.
Vật thể lạ kia cũng không phải thứ gì xa lạ đó chính là Thôn Linh Châu đã được Thôn Thiên luyện hóa, hạt châu màu đen này xoáy thẳng vào trong mi tâm vô song sau đó những âm thanh gào thét lạnh cả sống lưng vang lên xung quanh bốn phương tám hướng, những âm thanh như quỷ khóc vậy thảm thiết vô cùng.
Tiếp theo Vô Song không còn cảm nhận được những gì xung quanh mình nữa, đại não hắn đau như muốn nổ tung, linh hồn của hắn như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn, một lượng linh hồn khủng khiếp như được thoát cũi mà ra, thứ linh hồn này bao phủ toàn bộ đại não của hắn, ngay cả Huyễn Mộng Chi Tâm của Vô Song cũng không có cách nào ngăn cản toàn bộ.
Da đầu Vô Song tê lên, cả người có chút run run, hai tay ôm đầu hai mắt đỏ lừ có điều tuyệt đối Vô Song không rên lên một tiếng nào bởi hắn cảm nhận được sự đau đớn này là đáng giá, mỗi thời mỗi khắc đại não của hắn như muốn nổ tung nhưng mỗi thời mỗi khắc Vô Song lại cảm nhận được Luân Hồi Nhãn của mình thêm mạnh mẽ, thứ ánh sáng màu bạc kia càng ngày càng tỏa ra quang mang sáng rực.
Nhìn thấy Vô Song đau đớn ở kia Họa Thần chỉ biết lắc đầu nhưng Họa Thần cũng tuyệt đối không đụng tay vào ngăn cản, nếu Vô Song muốn nhìn tiếp thì Họa Thần sẽ cho hắn nhìn, toàn bộ thiên hạ này cũng chỉ có một mình Họa Thần hiểu Vô Song, một người duy nhất chứng kiến toàn bộ những việc trải qua trong cuộc đời hắn, mối quan hệ của Họa Thần cùng Vô Song phi thường phức tạp nhưng để Vô Song có thể đi được đến bước này ít nhất bản thân hắn nợ Họa Thần không chỉ một cái mạng đương nhiên đổi lại Họa Thần cũng cần một lời hứa của Vô Song, một lời hứa mà bản thân Họa Thần chấp nhận đánh đổi rất nhiều, cố gắng rất nhiều.
Bản thân Họa Thần tất nhiên không muốn Vô Song nhìn tiếp chỉ là Họa Thần không có quyền ngăn cản hắn, dù gì chỉ cần nắm giữ Luân Hồi Nhãn cho dù sớm hay muộn Vô Song cũng có thể phát hiện ra sự việc năm đó, Họa Thần có muốn ngăn cản cũng không tài nào làm nổi, đây là con đường của Vô Song, đây vốn là số mệnh của hắn có muốn tránh cũng không nổi.
................
Thời gian từ từ qua đi, Vô Song rốt cuộc có thể mở mắt ra, thân hình của hắn vẫn run run có điều con mắt thứ ba thì lại mở to hết cỡ, ánh sáng màu bạc như len lói vào từng góc tối, từng hình ảnh từng hình ảnh tiếp tục xuất hiện trong mắt hắn.
................
Vân Vũ Vô Song thân là Dương Ma nhưng lại là một con Dương Ma không tầm thường.
Vân Vũ Vô Song hắn từ khi sinh ra đã không tầm thường bởi vì hắn yêu một nữ nhân không tầm thường.
Dương Ma vốn đã mất đi hết nhân tính vốn chỉ là cỗ máy giết người không hơn không kém nhưng khi chứng kiến Diệp Nguyên hủy diệt thân xác của Tố Ngôn không ngờ một phần lý tính cuối cùng lại trở về.
Hắn không có vui không có buồn, hắn vốn không có cảm xúc nhưng hắn cảm thấy đau, sự đau đớn không phải đến từ bên ngoài mà là nỗi đau từ bên trong, nỗi đau xé ruột xé gan, đau là tâm đau.
Hắn không rõ tại sao mình phải ôm cái xác kia, hắn không rõ nàng là ai nhưng hắn biết cả cuộc đời của mình đây là người quan trọng hắn, lý trí đã mất mà nhân tính cũng chẳng còn chỉ là một điểm ngọt ngào kia hắn phải giữ.
Hắn chưa bao giờ thích nàng, hắn chưa bao giờ coi nàng là nữ nhân của mình chỉ là hắn có lỗi với nàng, hắn nợ nàng đời đời kiếp kiếp, một đời không trả nổi thì mười đời ngàn đời, hắn nhất định phải trả cho nàng.
Khi thân xác của Tố Ngôn bị đánh thành thịt vụn xung quanh Dương Ma giết người như ngóe kia chỉ còn là cô đơn cùng tịch mịch, sự lạnh lẽo đến tận cùng cứ như hắn bị thế giới này ruồng bỏ, cứ như hắn vốn không nên sinh ra vốn không nên tồn tại.
Tuyệt Vọng kiếm ý là một loại kiếm ý siêu cấp biến thái bởi đây là một con dao hai lưỡi, một con dao có thể giết chết chủ nhân của mình bất cứ lúc nào, lấy tuyệt vọng làm gốc, lấy tận cùng của nỗi đau làm động lực, lấy tận cùng của bóng tối là ánh sáng, chỉ có những kẻ từ trong nơi bóng tối vĩnh hằng đi ra mới có thể có được sức mạnh, nếu ý chí không đủ thì sẽ bị bóng tối nuốt chửng vĩnh viễn không thể thoát ra nhưng nếu vượt qua được rào cản này thì chủ nhân của Tuyệt Vọng kiếm ý có thể vay mượn được thứ sức mạnh vốn không phải của mình.
Ý nghĩa chân chính của Tuyệt Vọng không phải là nỗi sợ hãi mà là nghị lực cùng quyết tâm, vấp ngã ở đâu đứng lên ở đó, càng khó khăn càng thất bại thì càng phải quyết tâm.
Vô Song hắn không có cái ý chí để trở thành người mạnh nhất, hắn vốn không có cách nào đi dến tận cùng của bóng tối để tìm thấy thứ ánh sáng của mình, hắn chỉ có thể bị bóng tối nuốt chửng mãi mãi không thể thoát ra trở thành một con Dương Ma không có nhân tính cũng chẳng có chút ký ức nào nhưng chứng kiến hình ảnh kia đôi mắt của hắn như nứt ra, ánh mắt làm cho chính bản thân Diệp Nguyên cũng phải lặng người.
Vô Song chấp nhận trở thành Dương Ma, hắn không muốn thoát ra khỏi thứ bóng tối kia bởi hắn không còn gì để níu kéo, hắn chỉ còn ‘Tố Ngôn’ ở bên cạnh, đôi mắt hắn không nhìn thấy đường hắn vốn không cách nào lưu giữ được hình ảnh cuối cùng của nàng, không cách nào giữ lại được nụ cười kia cho riêng mình, hắn chỉ biết điên cuồng đánh đổi tất cả lấy sức mạnh, hắn chỉ mong có một cơ hội nhìn thấy cuộc đời một lần nữa, chỉ cần một giây thôi, hắn chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng một giây thôi là đủ nhưng hắn không thể, hắn vĩnh viễn cũng không thể.
Hắn nợ ‘Tố Ngôn’ một đời, hắn không thể cho nàng hạnh phúc, không thể cho nàng một cuộc sống đúng với mong đợi, là hắn phụ nàng vậy mà đến cả nụ cười của nàng hắn cũng không giữ được, đến cả thân xác nữ nhân của mình hắn cũng để mất, người ta gọi hắn là phế vật cũng không sai, hắn quả thực là thiên hạ đệ phất phế vật, nam nhân bất lực nhất thiên hạ này.
Thế nhân nghĩ về hắn thế nào hắn chưa bao giờ quan tâm, người ngoài nghĩ về hắn ra sao hắn cũng chưa từng để ý, hắn từ lâu đã là một người chết chỉ là lúc này hắn tìm được hy vọng sống, hắn đơn giản chỉ muốn giết chết kẻ trước mặt, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Sau khi giết Diệp Nguyên hắn cũng sẽ tự vẫn, hắn muốn cùng nhưng cơn gió theo nàng phiêu du nơi chân trời, nếu nhân thế không thể cho hắn gặp nàng thì hắn sẽ xuống địa ngục, ở nơi đó nhất định hắn sẽ nhìn thấy nàng, nhất định khi ở trước mặt nàng hắn phải mở thật to mắt, phải nhìn thật rõ dung mạo của nàng, phải khắc trong tâm trí nụ cười xinh đẹp nhất thế gian kia.
Tố Ngôn của hắn không xinh đẹp, Tố Ngôn của hắn không có tư chất tuyệt hảo có điều nàng là của hắn, chỉ cần đơn giản như vậy thôi là quá đủ rồi.
Gió nổi lên, phong vân động, âm khí xua tan, chỉ còn lại một mình Vân Vũ Vô Song đứng lặng giữa trời, đôi mắt đen sâu thẳm không có nổi một tia sáng vậy mà lại nhìn xoáy vào Diệp Nguyên, cái nhìn của một phế vật Hạ Tam Thiên lại khiến thiên tài của Đại Thiên Thế Giới run sợ, chỉ bằng một điểm này Vân Vũ Vô Song đủ để dương danh lập vạn chỉ là đối với hắn danh tiếng lúc này đáng là gì?.
Hắn không có kiếm nhưng hắn cần gì kiếm?, lấy thân hóa kiếm là được.
Hắn không có pháp lực nhưng hắn cần gì pháp lực?, một thân kiếm ý đủ làm chư thần run sợ.
Cả đời hắn không thể tu luyện cả đời hắn vô duyên với tu tiên nhưng kiếm đạo của hắn có thể thông thiên.
Kiếm ý vốn không đánh lại kiếm phách chỉ là phải xem đó là loại kiếm ý nào.
Hóa thân làm kiếm không đủ để giết Diệp Nguyên, Tuyệt Vọng kiếm ý không đủ để giết Diệp Nguyên vậy thì đốt huyết, đốt huyết không đủ vậy thì luyện hồn, cho dù không vào nổi luân hồi hắn cũng phải đòi lại công đạo cho ‘Tố Ngôn’, nữ nhân của hắn kẻ khác không động vào được.
Diệp Nguyên trên không trung sợ, hắn thực sự sợ, một thứ áp lực kinh hoàng từ bốn phương tám hướng đè ép thẳng vào mình, cho dù nhìn thế nào Diệp Nguyên cũng thấy Vô Song chỉ là Hóa Thần cảnh giới, chỉ là một con Dương Ma nắm giữ Hóa Thần Kiếm Ý nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được con Dương Ma kia lại đáng sợ đến mức này, loại ánh mắt như có thể dễ dàng quyết định sinh tử của hắn.
Cánh tay Diệp Nguyên run lên, hắn không thể nào đứng im đợi Vô Song chặt đầu, hắn có tự tôn của chính bản thân hắn, thiên tài kiếm đạo của Diệp gia, nửa bước Thiên Biến cảnh cao thủ lại nắm giữ phong hệ kiếm phách hắn việc gì phải sợ con Dương Ma kia?.
Trận chiến này vốn không có đúng và sai, không ai đúng và cũng chẳng ai sai, cuộc chiến dạng này xảy ra rất nhiều ở tu tiên giới, tu tiên vô tình vốn không chia đúng sai chỉ chia mạnh yếu, kẻ thằng là kẻ mạnh mà kẻ mạnh thì luôn đúng, mọi việc cứ đơn giản vậy thôi.
Một tia kiếm lóe lên, một kiếm này Vân Vũ Vô Song chém ra lại mang theo một nguồn năng lượng kỳ dị, thứ năng lượng vốn không thuộc về hắn, thứ năng lượng vốn không thuộc về Hạ Tam Thiên.
Cùng thời điểm Vô Song chém ra một kiếm quyết định kia thì ở Đại Thiên Thế Giới xuất hiện một sự kiện làm vô số người sợ mất mật.
Ở Đại Thiên Thế Giới có một nơi được gọi là Băng Sơn, Băng Sơn tên của nó rất đơn giản và cũng cực kỳ bình thường có điều Băng Sơn lại là một Bí Địa cực kỳ nổi tiếng của Đại Thiên Thế Giới.
Không ai có thể tiến vào Băng Sơn cũng không ai có thể từ đó đi ra ngoài, Băng Sơn được che phủ bởi một lớp băng mỏng manh nhưng lớp băng này đến cả cường giả bước thứ ba đỉnh phong cũng vô pháp làm xước thậm chí trong truyền thuyết cường giả bước thứ tư cũng từng vô công mà về, không ai rõ ở trong Băng Sơn có bí mật gì, không ai rõ ở đây cất chứa thứ gì người ta chỉ biết ngàn vạn năm qua ngọn núi này vốn là một nơi cách biệt hoàn toàn với nhân gian, một nơi mà không ai có thể bước vào, trong số Tứ Đại Bí Địa của Đại Thiên Thế Giới thì tòa Băng Sơn này là Bí Địa an toàn nhất nhưng cũng là Bí Địa thần bí nhất.
Băng Sơn ngủ im không biết bao nhiêu năm cũng chẳng rõ là từ thời đại nào chỉ biết từ khi nó xuất hiện chưa bao giờ có thứ gì đi ra ngoài và cũng chưa có thứ gì tiến vào trong vậy mà cùng thời điểm Vân Vũ Vô Song chém ra một kiếm thì một tia sáng từ Băng Sơn bắn thẳng lên bầu trời lao vút mà đi với tốc độ đáng sợ sau đó mất hút trên không trung mang theo không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò thậm chí là kinh hãi.
Rất lâu rất lâu sau sự kiện này vẫn có không ít người đến Băng Sơn do thám, có không ít người muốn một lần nữa tìm cách tiến vào nơi đây, Bí Địa là nơi mà cả cường giả bước thứ tư cũng chưa dám có thể chắc chắn thắng, bí mật ẩn bên trong đó thử hỏi có ai không đỏ mắt?.
.............
Sự kiện Băng Sơn ở Đại Thiên Thế Giới bản thân Vân Vũ Vô Song vốn không biết mà có biết hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ là muốn chém ra một kiếm, một kiếm này nhất định phải giết Diệp Nguyên.
Một kiếm này tuyệt đối không bình thường có điều cả Vô Song cùng Diệp Nguyên đều không nhận ra, trước một kiếm này của Vô Song quả thực Diệp Nguyên hắn phải chết không thể nghi ngờ đáng tiếc Vô Song cũng không thể hoàn thành ý nguyện, đáng tiếc ngay lúc này có một thân ảnh chắn trước người Diệp Nguyên, hai ngón tay nhẹ nhàng đưa lên chặn kiếm của Vô Song.
Cả đời Vô Song đặt trong một chiêu kiếm này, không chỉ kiếm đạo của hắn còn là toàn bộ tính mạng toàn bộ tâm trí của hắn có điều vậy mà cũng không giết nổi Diệp Nguyên, hắn quả thực không cam tâm.
Huyết đã khô cạn, linh hồn cũng chẳng còn đáng tiếc một kiếm cứ như thế mà thất bại chỉ là không hiểu sao trên khóe miệng của Vô Song xuất hiện một nụ cười, hắn đột nhiên cảm thấy thật thanh thản, có lẽ đối với một kẻ như hắn cái chết mới là giải thoát, hắn đi quá xa rồi, hắn mệt mỏi rồi, hắn muốn để gió cuốn đi mọi ưu phiền, hắn muồn cùng nàng dạo chơi khắp đất trời.
Một con Dương Ma không tầm thường cứ thế ngã xuống, một nam nhân không tầm thường cứ thế gục ngã chỉ là nam nhân đó mãi mãi không nhìn được hình ảnh tiếp theo.
............
Vân Vũ Vô Song gục ngã nhưng Vô Song thì không, Luân Hồi Nhãn vẫn tiếp tục mở rộng, kẻ kia bị mù thì Vô Song sẽ làm mắt của hắn, những hình ảnh hắn vốn không cách nào nhìn thấy thì bản thân Vô Song liền giúp hắn xóa đi sự tiếc nuối này.
Vân Vũ Vô Song có lẽ mãi mãi không biết kẻ thần bí cứu Diệp Nguyên một mạng kia lúc này trên hai đầu ngón tay rỉ máu, khuôn mặt tang thương mang theo dấu hiệu của tuổi tác xuất hiện một tia kinh ngạc, một tia khiếp ý, bản thân ông cũng đã không nhớ lần cuối cùng mình bị thương là từ bao giờ rồi.
Lão nhân vừa hiện thân cả người mặc một đồ màu xám, mái tóc bạc trắng cùng sống lưng có chút còng còng, lão nhân này trên người cũng xuất hiện một loại khí tức tương tự Vô Song đó chính là sự tang thương cùng cô độc, lão nhân đứng đó cứ như bị thiên địa ruồng bỏ hay nói đúng hơn là ông ta như đứng ngoài thiên địa này, một lão nhân mạnh đến đáng sợ.
Ánh mắt già nua nhè nhẹ nhíu lại, không quan tâm đến Diệp Nguyên đang kinh hồn táng đảm ở sau lưng cũng chẳng quan tâm Tố Ngôn thản nhiên theo dõi tất cả ánh mắt nhìn xoáy thẳng vòa Vô Song, giọng nói già nua vang lên.
“Chí phàm chém âm, thường nhân trảm tiên không ngờ lão phu sống đến độ tuổi này mới được chứng kiến, thiên hạ này quả thực không thiếu kỳ nhân, lão phu quả thực thẹn không bằng”
Diệp Nguyên ở phía sau lão nhân hiện nay còn tim đập chân run, dù sao hắn cũng còn quá trẻ hắn tuyệt đối không thể coi sinh tử nhẹ tựa lông hồng, hắn tất nhiên không muốn chết chỉ là trước tia kiếm kia hắn thực sự cảm thấy mình phải chết, tuyệt đối vô lực kháng cự, nếu không có lão nhân kia thần bí hiện thân chỉ sợ hắn hiện nay đầu một nơi thân một nẻo.
Diệp Nguyên cũng rất nhanh ổn định tinh thần, hai tay lập tức chắp lại đầy cung kính.
“Vãn bối Tây Thiên Kiếm Giới, Diệp Gia đệ tử Diệp Nguyên xin tạ ơn tiền bối cứu mạng”.
Đương nhiên bất kể trường hợp nào Diệp Nguyên cũng không quên nói rõ thân phận của mình, đây cũng có thể coi là một nước cờ thông minh, lão nhân này cho Diệp Nguyên cảm giác quá mạnh mẽ, hắn biết lão nhân vừa cứu mình một mạng chỉ là hắn sao dám chắc lão nhân này không có ý đồ xấu, có thêm thân phận Tây Thiên Kiếm Giới quả thực cũng có thể làm đối phương phải suy nghĩ một hai.
Nghe đến Tây Thiên Kiếm Giới bản thân lão nhân như nhớ lại điều gì đó, thân hình già nua sau lớp áo bào tro có chút run lên sau đó chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đục ngầu nhìn Diệp Nguyên cùng một giọng nói lạnh lẽo không có chút tình cảm nào.
“Đi đi, ở đâu thì trở về đó, những việc ngày hôm nay gặp phải ngươi quên hết đi”.
Một câu nói phi thường bình thường của lão nhân lại xuyên thẳng vào trong linh hồn của Diệp Nguyên như một sợi dây xích trói chặt linh hồn hắn, hai mắt Diệp Nguyên như dại ra trở nên hoàn toàn vô hồn, thân hình hắn cứ như vậy quay lại phía sau, bỏ qua cả Băng Tiên Tử mà tiến về phía trước, hắn cứ như một con rối bị điều khiển vậy, hắn cứ thể đi mãi đi mãi, tất nhiên điểm đến lúc này của hắn chính là Tây Thiên Kiếm Giới.
Mảnh không gian này rất nhanh chỉ còn lại Tố Ngôn cùng lão nhân áo bào tro, không gian phút chốc lại trở nên tĩnh lặng vô cùng.
Lão nhân kia không mở miệng còn Tố Ngôn căn bản không lên tiếng, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng lão nhân cũng chịu thua, giọng nói có chút bất đắc dĩ vang lên phá tan bầu không khí yên lặng này.
“Người có thể khiến lão phu nhìn không ra sâu cạn tuyệt đối không nhiều về phần pháp bảo che dấu thì lão phu lại càng chưa từng nghe, không biết tiểu thư là thần thánh phương nào?”.
Tố Ngôn nghe lão nhân hỏi chỉ ưu nhã mỉm cười, mắt đẹp nhè nhẹ quan sát Vân Vũ Vô Song nằm ở kia, trong ánh mắt có một tia sáng kỳ dị.
Nàng không trả lời vấn đề của đối phương mà lại chuyển đề tài, giọng nói của nàng cũng lạnh như chính cái danh hiệu của nàng vậy nhưng xen lẫn vào đó là một thứ gì đó ấm áp, một thứ tình cảm như có như không.
“Không biết Kiếm Tổ nghĩ thế nào về hắn?”.
Lão nhân áo bào tro chính là Kiếm Tổ của Tây Thiên Kiếm Giới, nhân vật có sức sát thương mạnh nhất bước thứ ba của Đại Thiên Thế Giới, nếu Vân Vũ Vô Song biết một kiếm của hắn có thể làm Kiếm Tổ đổ máu thì không biết sẽ có suy nghĩ gì?.
Kiếm Tổ nghe thấy Tố Ngôn một lời nói thẳng ra thân phận của mình thì cũng không lấy làm lạ, lão nhân nhè nhẹ quay đầu nhìn Vô Song sau đó cảm khái gật đầu.
“Tư chất kiếm đạo của kẻ này cực cường, nếu hắn có thể đi được xa hơn, nếu hắn có thể đi đến độ cao của lão phu thì chỉ sợ danh hiệu của lão phu sẽ bị hắn lấy đi chỉ tiếc mệnh của hắn đã hết, con đường của hắn đã đóng, thiên phú của hắn là cao nhất trong những người lão phu gặp nhưng tương lai của hắn lại ảm đạm vô quang”.
Kiếm Tổ chính là nói thật bởi Vân Vũ Vô Song chính là chết thật, chết đến không thể chết hơn, tự đốt huyết, tự hủy hồn thì ngay cả nhân vật như Kiếm Tổ cũng vô pháp cứu sống, đương nhiên thiên hạ này kỳ nhân không thiếu có điều người cứu được Vô Song tuyệt đối không phải là Kiếm Tổ, Kiếm Tổ rất mạnh nhưng ông ta cũng có cực hạn của mình, điều này Kiếm Tổ vẫn tự biết.
Tố Ngôn như không quan tâm gì đến lời của Kiếm Tổ, nàng tiếp tục lên tiếng.
“Không biết Kiếm Tổ có thể thu nhận hắn làm đệ tử?, không biết có thể giúp hắn mở mắt một lần?”.
Kiếm Tổ nghe đến đây liền nhíu mày, ông ta quả thực nghe không hiểu lời Tố Ngôn nói.
“Cô nương nói đùa, lão phu cho dù cảm khái thiên phú của hắn cũng không thể nhận một người chết làm đệ tử lại càng không thể giúp người chết mở mắt đương nhiên nếu cô nương có thể cứu được hắn thì lão phu cũng không ngại thử một lần, lão phu cũng thực lòng muốn xem chí phàm chém dương rốt cuộc là như thế nào”.
Tố Ngôn nhoẻn miệng cười, tỏng lớp mặt nạ kia là một nụ cười đủ làm kinh động toàn bộ thế gian này, ngón tay trắng trẻo chỉ về một phía không gian.
“Ta không thể cứu hắn, Kiếm Tổ ngài cũng không thể cứu hắn nhưng người kia có thể”.
Câu nói của Tố Ngôn làm Kiếm Tổ rùng mình lập tức quay đầu lại, Kiếm Tổ quả thực không cách nào phát hiện ra ở đây có một người thứ ba, đến khi nhìn thấy thân ảnh sau lưng ông lại càng hoảng sợ hơn, cách Kiếm Tổ chưa đến 5m quả thực có một thân ảnh nhưng đây tuyệt đối chỉ là một đứa bé, một đứa bé thoạt nhìn chưa quá 10 tuổi.
Thân hình của hắn trắng như bạch ngọc thậm chí cho người ta cảm giác thiếu đi sức sống, chân tay mềm mại như những búp măng non mới mọc, ánh mắt to tròn đen nhánh sinh động vô cùng, đặc biệt nhất là một mái tóc đen dài đến chạm vào bắp chân.
Đứa nhóc này từ đầu đến cuối không có nhìn Kiếm Tổ, hắn chỉ nhìn Tố Ngôn ở trước mặt, một nụ cười đầy tự tin cùng ngạo nghễ xuất hiện trên môi.
“Ta quả thực có thể cứu kẻ kia một mạng có điều nàng biết đấy, để bắt ta ra tay quả thực không dễ, nàng có gì đổi lại cho ta?”.
(chưa xong còn tiếp)