Một chân dẫm xuống, toàn bộ mặt đất nát tan, tiếp theo cơn chấn động lan thẳng về hướng Vô Song đang đứng, áp lực kinh khủng khiếp từ mặt đất chuyền tới làm Vô Song căn bản không có cách nào đứng trên mặt đất được nữa, thân hình cấp tốc vút bay lên trời cao, chỉ có ở trên này mới có thể hạn chế tối đa tầm ảnh hưởng của Huyền Ngưu với hắn.
Tất nhiên Huyết Ngưu cũng không phải là kẻ không biết dùng đầu óc, bản thân nó đi theo Dược Đế không biết bao nhiêu năm, được Dược Đế chọn làm tọa kỷ thì sao có thể tầm thường, nếu Vô Song có thể thành tựu đấu đế, nếu hắn muốn chọn tọa kỷ thì chắc chắn cũng không thể nào tầm thường được, tọa kỷ đã không có thì thôi nhưng chỉ cần có liền được coi là bộ mặt bên ngoài của đấu đế cường giả.
May cho Vô Song là Dược Thiên Hào tuy là đấu đế có điều chiến lực trong cùng cảnh giới của hắn không mạnh, nói đúng ra trong toàn bộ đấu đế của Đấu Khí Đại Lục thì thực lực của Dược Thiên Hào xếp hàng dưới đáy, hắn không phải cường giả thuần chiến đấu nên tọa kỷ của hắn cũng không phải thực sự mạnh, nếu có tọa kỷ của vị đấu đế nào còn sống đến hiện nay thì sợ thực lực tuyệt đối có thể cùng Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên liều mạng.
Nói đi cũng phải nói lại đầu Thanh Ngưu này sống dai đến mức quá đáng, đầu Thanh Ngưu này tính ra không ngờ đã sống vài vạn năm, từ thời chư đế thượng cổ. Đừng bảo là thể loại cửu tinh đấu thánh như Tiêu Huyền hay Hoàng Tuyền Yêu Thánh mà chỉ sợ đấu đế hàng thật giá thật còn sống không lâu được như thế.
Lại nói tiếp về đầu Huyết Ngưu, sau khi nó bức được Vô Song phải nhảy lên bầu trời thì màu sắc trên người lại một lần nữa thay đổi, từ Huyết Ngưu rất nhanh biến về Thanh Ngưu, một chân đạp vào hư không, cả người lao vút lên bầu trời, xung quanh Thanh Ngưu có từng vòng từng vòng trận văn màu xanh, từng vòng từng vòng phong hệ đấu khí tồn tại.
Thanh Ngưu không mạnh nhưng đó là không mạnh trong các thần thú khác, bản lĩnh của đầu trâu này cực kỳ khủng khiếp, ít nhất toàn bộ đấu khí trong ngũ hành thích loại nào nó có thể chơi loại đó, muốn chiến kiểu gì đầu thanh ngưu này cũng dám chiến, bản thân Thanh Ngưu có thể coi là phiên bản lỗi của Tiêu Huyền năm xưa, Tiêu Huyền với Đại Ngũ Hành thể chấn nhiếp toàn bộ thiên hạ thì đầu Thanh Ngưu hiện nay cũng có Tiểu Ngũ Hành thể.
Bản thân Thanh Ngưu vốn không phải sinh ra để sát phạt, nó sinh ra để thủ hộ. Nó muốn thắng Vô Song căn bản là không thể bởi Vô Song chỉ cần rời đi thì Thanh Ngưu không cách nào giữ hắn lại có điều Vô Song muốn đánh bại Thanh Ngưu cũng muôn vàn khó khăn, nó không cầu thắng chỉ cầu bất bại.
Phong hệ đấu khí trên người Thanh Ngưu tạo thành một làn gió nhẹ màu xanh, chỉ thoắt một cái Thanh Ngưu cũng xuất hiện trên bầu trời, gió rét gầm vang, phong trận bạo nộ, đầu Thanh Ngưu này không ngần ngại gì tung một quyền về phía Vô Song.
Một quyền kia thực sự không có gì đáng nói có điều đi theo quyền kình là vô biên vô tận phong nhận, phong nhận sắc bén vô cùng thậm chí còn chém rách cả không gian xung quanh.
Vô số phong nhận lao đến làm Vô Song cũng phải nhíu mày, phong hệ đấu khí tạo thành phong nhận thì cũng chẳng có gì là lạ, ai ai cũng làm được có điều phong nhận mạnh đến trình độ như Thanh Ngưu thì đây là lần đầu tiên Vô Song được thấy, một tia phong nhận trong mắt Vô Song thừa sức cắt đầu một vị đấu thánh cường giả nhất tinh xuống, đầu Thanh Ngưu này quả thực sống lâu thành quái vật rồi.
Cũng không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, hai tay Vô Song lập tức chắp lại “Phượng Hoàng Chuông”.
Một tiếng phượng minh vang lên trấn động bầu trời, một hư ảnh Phượng Hoàng rực lửa hiện ra sau lưng Vô Song sau đó rất nhanh đôi cánh khổng lồ kia ôm Vô Song vào lòng, cả người Vô Song được bảo vệ bởi một biển lửa xoay tròn, một chiếc chuông lửa khổng lồ hiện ra giữa không trung.
Phượng Hoàng Chuông không hổ là quân bài phòng ngự mạnh nhất của Vô Song hiện nay, ít nhất nó không khiến cho Vô Song phải thất vọng, vô số phong nhận lướt qua nhưng tuyệt đối không có tư cách xuyên thủng Phượng Hoàng Chuoogn, điều đáng tiếc nhất là khi gọi ra Phượng Hoàng Chuông tức là Vô Song ở trong thế bị động, trừ khi Phượng Hoàng Chuông bị đập nát hoặc Vô Song tự động làm nó biến mất nếu không bản thân Vô Song rất khó chuyển thành thế tấn công.
Phong nhận dù nhiều hơn nữa cũng khó xuyên thủng Phượng Hoàng Chuông, đầu Thanh Ngưu kia đương nhiên nhận ra điều nó, lần này nó tiếp tục bước lên một bước, một cánh tay đấm thẳng vào đỉnh chuông.
Vô số phong nhận lần này không còn phân tán ra nữa mà tập trung tại một điểm, lần này quyền kình của Thanh Ngưu mạnh hơn trước cả trăm lần, cánh tay hắn như một mũi khoan khổng lồ xuyên thẳng xuống Phượng Hoàng Chuông, nó muốn xuyên thủng cả đầu Vô Song bên dưới.
Phong nhận có sức sát thương diện rộng nhưng chính vì quá nhiều phong nhận dẫn đến uy lực không đủ đọ với Phượng Hoàng Chuông, việc tập hợp toàn bộ phong nhận thì lại khác,, uy lực lần này thực sự có tư cách thách thức Phượng Hoàng Chuông của Vô Song.
Một đòn này đập xuống không ngờ có thể sinh sinh đập nát tấm phòng ngự mà Vô Song tự tin nhất có điều Thanh Ngưu cũng không dẽ chịu gì, độ cứng rắn của Phượng Hoàng Chuông đâu phải là phàm vật, chấn động tác dụng ngược lại lên cánh tay Thanh Ngưu cũng là cực kỳ khổng lồ.
Thanh Ngưu lần này tiếp tục bị đánh bay về phía sau, toàn bộ cánh tay trái của nó buông lỏng xuống, cánh tay kia không ngờ hoàn toàn bị phế đi, cổ tay đã bị dập nát.
Về phần Vô Song cũng bị đánh bật thẳng xuống mặt đất dưới chân, trện đỉnh đầu của hắn bắt đầu xuất hiện từng giọt máu chảy xuống, từng giọt từng giọt trên đỉnh đầu đi qua con mắt thứ ba của Vô Song, màu bạc kết hợp với màu đỏ của máu thoạt nhìn khiến cho Vô Song thêm một chút ma mị, một chút đáng sợ.
Lại một tiếng ngưu rống gầm lên, đầu Thanh Ngưu này thực sự không khác gì khôi lỗi, nó căn bản không biết đau mà cũng chẳng biết mệt, lại một lần nữa cơ thể chuyển thành màu đổ, một chân dẫm xuống, cả người như tên lửa lao thẳng về phía Vô Song.
Về phần Vô Song thì lại dùng tạy đụng nhẹ vào vết thương trên đỉnh đầu, tuy cuộc chiến giữa hai người mới diễn ra chưa đến 20 phút đồng hồ nhưng đây tuyệt đối là lần Vô Song bị thương nặng nhất từ khi trở về thế giới này lần thứ hai.
Cũng chẳng kịp làm thêm hành động nào nữa, một cái húc vai như trời giáng của Huyết Ngưu lại hất bay cả người Vô Song đi, lần này hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều rung lên bần bật.
Huyết Ngưu chưa chịu dừng lại, cánh tay phải ghì chặt cổ Vô Song xuống để rồi cánh tay khổng lồ mạnh mẽ một đập, một lần nữa Vô Song lại tạo ra một cái hố khổng lồ trên mặt đất, một lần nữa Vô Song ho ra một ngụm máu, man lực cảu đầu trân này quá kinh khủng chỉ là phía đối diện ánh mắt của Huyết Ngưu cũng có chút mờ đi, trên tấm lưng của nó đang cắm một lúc bốn thanh hỏa kiếm sắc bén cháy rực.
Trên bầu trời lúc này làm gì có mặt trời?, làm gì có mây cũng chẳng có gió.
Trên bầu trời chỉ còn lại lửa.
Xung quanh cũng chỉ tồn tại hỏa đấu khí.
Hỏa Vực Vô Tận của Vô Song đã được gọi ra.
Đầu Huyết Ngưu tiếp tục gầm lên một tiếng, nó như càng đau đớn thì càng đáng sợ, càng đau đớn thì càng bất chấp, năm ngón tay phát lực càng mạnh mẽ hơn như muốn bẻ gãy cổ Vô Song, đối với nó những thanh Tru Thiên Kiếm kia còn chưa là gì cả.
Vô Song thở ra một hơi, một cánh tay vô lực đưa lên vỗ nhẹ vào đầu Huyết Ngưu nhưng chính bản thân Huyết Ngưu cũng không ngờ một cái vỗ này lại làm thân hình của nó bị bắn ra xa ngàn met, nói đúng ra thứ đánh vào đầu Huyết Ngưu là một cánh tay linh hồn lực khổng lồ màu trắng bạc, Vô Song khó khăn đứng lên, sau lưng hấn có đến tám cánh tay linh hồn lực lượn lờ.
Trên người Vô Song chảy rất nhiều máu nhưng Huyết Ngưu cũng không khác gì, một người một thú lúc này đều có chút thở hổn hển nhưng chiến ý của cả hai lại càng ngày càng nồng.
Quên đi tất cả, quên hết sự đời bởi máu tươi đã hóa thành rượu nồng.
Rượu nồng xóa đi những bình tĩnh của con người.
Rốt cuộc là chiến đấu hang say hay máu làm ta say?.
Vết thương đã không còn đau, máu làm người ta như phát điên, chỉ biết điên cuồng chiến đấu.
Đã lâu lắm rồi Vô Song hắn mới bị thương nặng đến mức này, cũng đã không biết từ bao giờ Vô Song quên mất mình từng là ai, Vô Song trước khi trở về Đấu Khí Đại Lục lần thứ hai thì hắn như một con sói đơn độc, một con sói trải qua vô số cuộc chiến từ từ mà đi lên, hắn chưa bao giờ ngại chiến, chưa bao giờ ngại bị thương cũng chưa bao giờ ngại đổ máu, mục tiêu của con sói đó chỉ là hướng đến ngôi vị chúa sơn lâm cao cao tại thượng kia.
Khi trở về Đấu Khí Đại Lục, sức mạnh quá khác biệt làm hắn luôn coi thường thiên hạ này, làm cho nanh vuốt của hắn đã bị mài đi rất nhiều rất nhiều, toan tính càng nhiều càng làm bản năng điên cuồng trong người hắn phai nhạt, nghĩ ngợi càng nhiều chỉ càng làm hắn run tay mà thôi, hắn đã quên mất chỉ có chiến đấu mới là cách nhanh nhất giúp hắn đi về phía trước.
Trước thực lực tuyệt đối mọi toan tính đều chỉ là rác rưởi.
Đầu Thanh Ngưu này đã giúp Vô Song nhận ra sai lầm lớn nhất trong lần quay về Đấu Khí Đại Lục này, hắn quên mất đối thủ của hắn là ai, người mà Vô Song phải chiến đấu chính là Thiên Đạo, Thiên Đạo vốn không phải là thứ dùng toan tính có thể chiến thắng, muốn vượt qua Thiên Đạo thì chỉ có thực lực, chỉ có tuyệt đối thực lực.
Bản thân Vô Song hắn không có được thực lực này, thiên hạ không có ai có thực lực này chính vì vậy Vô Song lại càng phải chiến, chiến đến cuối cùng, chỉ có điên cuồng tiến lên mới có thể làm hắn lại gần được Thiên Đạo một bước.
Trong đầu Vô Song hiện nay bỗng chốc quên đi rất nhiều việc, máu làm người ta say, máu làm người ta điên cuồng.
Bỏ qua Đỉnh Vẫn Lạc, bỏ qua Viễn Cổ Bát Tộc, bỏ qua Dược Tộc, Hồn Tộc, Cổ Tộc, trong đầu hắn bỏ đi tất cả, chỉ còn lại đầu Thanh Ngưu trước mặt mà thôi.
Một lần nữa hai mắt của hắn nhắm lại, người hắn như nhẹ hơn, con mắt thứ ba một lần nũa mở ra, hai tay chắp về phía trước nhè nhẹ mỉm cười “Đa tạ rồi”.
Đầu Huyết Ngưu đang say máu làm sao có thể hiểu được Vô Song đang nói gì, thậm chí có hiểu thì nó cũng không quan tâm, nó được sinh ra để chiến đấu, nó chỉ có thể được phép chết trong chiến đấu, lại một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, cả người Huyết Ngưu hiện lên vô tận hỏa hệ đấu khí, cả người nó phút chốc bịn bao bọc trong biển lửa.
Vô Tận Hỏa Vực được gọi ra làm nồng độ hỏa đấu khí tăng mạnh, môi trường hiện nay cũng là thích hợp nhất cho hỏa hệ đấu khí, tất nhiên Thanh Ngưu thừa hiểu điều này, hiện nay lại một lần nữa phải đổi tên cho nó, tên của nó là Hỏa Ngưu thì mới chính xác.
Hỏa Ngưu tiến về phía trước, hỏa diễm thiêu rụi hư không, đốt cháy cả không gian, chỉ bằng hỏa hệ đấu khí không ngờ có thể phong ấn toàn bộ thiên địa xung quanh, lúc này Hỏa Ngưu cùng Vô Song căn bản không khác gì hai võ sĩ trung cổ bị nhốt trong một đấu trường, không thể lui, không thể chạy trốn.
Vô Song cũng không muốn lùi, một Vô Song bỏ đi toàn bộ tục vụ quấn thân khác biệt rất nhiều với một Vô Song cứ phải nghĩ trước nghĩ sau, Vô Song càng ngày càng trở nên đáng sợ, khí thế của hắn lúc này căn bản không thua kém gì Hỏa Ngưu một chút nào.
Người khổ nhất hiện nay chính là Đan Tháp lão tổ, chính là Tiểu Đồng.
Bản thân Tiểu Đồng rất mạnh, thực lực đạt đến lục tinh đấu thánh có điều hiện nay đứng giữa hai con quái vật này lại trở nên nhỏ bé vô lực thậm chí hai luồng áp lực kinh khủng làm cơ thể nhỏ bé của nó như muốn vỡ vụn, đừng bảo là di chuyển cho dù hô hấp cũng khó khăn.
Hỏa Ngưu lao đến càng ngày càng gần.
Vô Song thì lại chỉ nhè nhẹ nhếch miệng, một nụ cười điên cuồng xuất hiện trên khuôn mặt mang theo vài phần ngây thơ của hắn, cũng chẳng biết tại sao khuôn mặt của Vô Song hiện tại thủy chung chưa từng thay đổi, thủy chung vẫn là hình dạng của năm 16 tuổi tuyệt đối không thể lớn thêm.
Luân Hồi Lục Ấn
Thiên Ấn đại diện cho Thiên Đạo.
Thần Ấn đại diện cho Thần Đạo.
Nhân Ấn đại diện cho Nhân Đạo.
Súc Sinh Ấn đại diện cho Súc Sinh Đạo.
Ngạ Quỷ Ấn đại diện cho Ngạ Quỷ Đạo.
Địa Ngục Ấn đại diện cho Địa Ngục Đạo.
Trước đây linh hồn lực của Vô Song không đủ để hắn dùng Địa Ngục Đạo nhưng hiện nay hắn đã là đế phẩm linh hồn lực, hắn có tư cách dùng Địa Ngục Đạo, có tư cách dùng một chiêu này.
Như Ý chưa tỉnh lại, Vô Song gọi mãi nàng cũng chưa tỉnh lại, đây là một trong những lý do Vô Song không dám dùng Địa Ngục Ấn, hắn không biết ấn này rốt cuộc tác dụng như thế nào chỉ là hiện nay hắn muốn thử một lần, hắn muốn điên cuồng một lần.
Con mắt thứ ba mở ra hết cỡ, Vô Song thậm chí đến bây giờ còn chưa biết tác dụng của con mắt này, điều này làm hắn cảm thấy phi thường buồn cười có điều không biết hết công dụng thì sao?, hắn vốn đâu quan tâm.
Địa Ngục Ấn mở ra, trên bầu trời một cánh cửa hư không xuất hiện, một cánh cửa âm u đến mức đáng sợ, trong cánh cửa ghi hai chữ Luyện Ngục.
Hai chữ này rất kì lạ, đây không phải bất cứ loại chữ nào mà hắn biết nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã có thể nhận ra cứ như thể Luyện Ngục cùng hắn vô cùng quen thuộc vậy.
Cánh cổng Luyện Ngục mở ra, một luồng khí tức âm lãnh đến đáng sợ, thứ này không phải là cái lạnh của dương gian mà là âm khí của âm gian.
Luyện Ngục mở ra cũng là lúc con mắt thứ ba của hắn sáng nhất, ánh sáng màu bạc chiếu thẳng từ mi tâm của hắn xuyên qua Luyện Ngục.
……………
Hồn Thiên Đế từ từ đi đến không gian Thạch Tộc, ngay khi hắn chuẩn bị ra tay thì khựng lại, ánh mắt chớp động nhìn về phía sau lưng.
Cổ Nguyên đang ngồi họp trong đại hội gia tộc bỗng đứng bật dậy, ánh mắt nhìn về nơi hư không.
Chúc Khôn thân là Long Hoàng tiền nhiệm nhưng lại bị nhốt trong Đấu Đế động phủ không thể thoát ra chỉ là lúc này ông ta dĩ nhiên cũng rùng mình.
Trong nơi tối tăm nhất, trong nơi xa xôi nhất của Thiên Mộ, Tiêu Huyền chậm rãi mở mắt ra.
Ở một không gian cách biệt với Đấu Khí Đại Lục, một thân thể vô cùng hư huyễn, vô cùng yếu ớt nhẹ rung lên, Phượng Khinh Huyền cũng chẳng biết mình ngủ bao lâu nữa có điều lúc này nàng thực sự bị đánh thức, đôi mắt đẹp mở ra chớp động.
Trên bầu trời bất ngờ bị tách làm hai phần, một con mắt khổng lồ xuất hiện giữa hư không, con mắt vốn không thuộc về con người, con mắt khiến bất cứ sinh linh nào cũng sợ hãi, cũng trở nên nhỏ bé vô lực, ánh mắt đó chính là ánh mắt của Thiên Đạo, Thiên Đạo lúc này cũng mở mắt mà quan sát Vô Song.
Tiếp theo mọi việc như ngừng lại, tât cả diễn ra thật chậm thật chậm….
(Chương trước có một đoạn mình xếp hạng Bảo Đan, Kim Đan, Huyền Đan là sai nhé, mình có chút nhầm lẫn, phải là Bảo Đan, Huyền Đan mới đúng, về phần Kim Đan liền được gọi là đế đan rồi. Mình sẽ sửa lỗi nhanh nhất có thể, cảm ơn độc giả đã góp ý)