Mộng ước vỡ tan, pha lê trong suốt cũng vỡ tan, những ngày tháng Xuân Hạ Thu Đông, tập hợp thành một luồng ánh sáng phản chiếu nụ cười của Daniel, quan tâm, đau lòng, vỡ vụn rơi vào trong vũ trụ vô tận.
Nước mắt Hạ Tuyết rơi xuống, bên trong thân thể từng mãnh hư nhược, mềm yếu vô lực, bắt đầu đưa tay muốn bắt luồng ánh sáng, nhưng luồng sáng kia dần dần cách mình, rất xa, cô nghẹn ngào khóc . . . . . ."Daniel. . . . . . Daniel. . . . . ."
Một bàn tay dịu dàng nhẹ tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, hơi ấm từ từ truyền vào trong lòng bàn tay của cô. . . . . .
Hạ Tuyết ở trong giấc mộng vỡ tan, lạnh lẽo, tiếp xúc được dịu dàng, tất cả thế giới của cô dường như trở nên mềm mại và thong dong, cô ở trong mộng quay đầu, rơi lệ kêu nhỏ: "Ai đó ?"
". . . . . . Ta. . . . . ." Một giọng nói dịu dàng, trong thế giới Hạ Tuyết vang lên.
Hạ Tuyết đột nhiên vừa mở đôi mắt đẫm lệ, đầy sương mù, thấy một bóng dáng màu xanh dương đậm, cô chớp đôi mắt đẫm lệ, đã nhìn thấy Lam Anh hiền từ mỉm cười ngồi bên giường mình, đang dùng ánh mắt dịu dàng, tràn đầy ấm áp nhìn mình, phía sau của bà là ánh nắng ban mai mùa thu chan hòa, cửa sổ sát đất mở ra, rèm cửa sổ cũng mở ra, nghe tiếng sóng biển lãng mạn, trên không trung lướt nhẹ điệu múa. . . . . .
Hạ Tuyết chợt cảm thấy thân thể hư nhược vô lực nhìn Lam Anh, trên trán còn mồ hôi ướt đẫm, hai mắt lộ ra một loại thâm trầm bi thương. . . . . .
"Ôi chao. . . . . ." Lam Anh bất đắc dĩ cười, nhìn Hạ Tuyết nói: "Thế nào mới một khoảng thời gian không gặp, con trở thành như vậy? Nhớ trước đây con ở Pháp, không phải thật tốt sao ? Suốt cả ngày, mặc quần áo thể thao, chân trần chạy khắp nơi, vui vẻ hoạt bát, núp phía sau ghế sa lon, chơi trốn tìm với Hi Văn . . . . . ."
Nước mắt và mồ hôi trên trán Hạ Tuyết lăn xuống, nhìn Lam Anh, nhớ những ngày tháng ở Pháp. . . . . . Đúng vậy, đó là những ngày tháng thật hạnh phúc.
Lam Anh nhìn bộ dáng Hạ Tuyết như vậy, cũng không nói chuyện, cẩn thận quay mặt nhìn cô, hai mắt theo thói quen nhìn tỉ mỉ . . . . . .
"Mẹ. . . . . . Chuyện gì ?" mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn Lam Anh.
Lam Anh mỉm cười, nắm tay Hạ Tuyết cảm khái, nói: "Con thật. . . . . . Rất giống mẹ lúc còn trẻ . . . . . ."
"À?" Hạ Tuyết không hiểu nhìn Lam Anh.
Lam Anh thở dài một hơi, bật cười cúi đầu, nhìn ngón tay trắng tinh, thon dài, xinh đẹp của Hạ Tuyết, nói: "Nếu như ưa thích cái gì đó, mà phải đau đớn thấu tim gan, mới có thể buông tha. . . . . . Trong tâm trí có thể sẽ thay đổi, nhưng chỉ là thay đổi không vui. . . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, cố nén áy náy, nhìn Lam Anh, kêu nhỏ: "Mẹ . . . . . ."
Lam Anh ngẩng đầu lên đau lòng nhìn Hạ Tuyết, thở dài nói: "Đứa ngốc. . . . . . Mặc kệ con quyết định thế nào, chúng ta vẫn là người một nhà, đừng nói rời xa, con quyết định như thế, con có nghĩ đến cảm thụ của Hi Văn hay không? Chúng ta không có bất kỳ người nào ghét bỏ nó, chúng ta cũng yêu con bé, nhất là Daniel ……Từ lúc nó ra đời, Daniel xem nó như là con gái ruột, cho nó mọi thứ tốt nhất, cho nó giáo dục tốt nhất, bọn họ rất hài hòa và yêu thương nhau ……"
Lam Anh nói tới đây, đột nhiên muốn cười.
Hạ Tuyết lại cúi đầu, hai mắt rưng rưng.
Lam Anh thu hồi nụ cười, chăm chú nhìn cô nói: "Bảo bối. . . . . . Mẹ nhắc nhở con . . . . . . Con là một cô gái rất kiên cường, dũng cảm, con theo đuổi mơ ước, theo đuổi thành công, trên bước đường đời, con không ngừng theo đuổi, càng không ngừng theo đuổi, nhưng con quên theo đuổi một thứ rồi. . . . . ."
Hạ Tuyết không hiểu nhìn về phía Lam Anh.
Lam Anh nhìn Hạ Tuyết thở dài một hơi, nói: "Con quên theo đuổi hạnh phúc của mình rồi. . . . . . Con luôn quan tâm cảm thụ của người khác, người yêu, người không yêu, con đều quan tâm đến cảm thụ của người khác, nhưng có bao giờ tự hỏi mình, rốt cuộc làm thế nào để ình được hạnh phúc ?"
Hạ Tuyết rơi lệ nhìn Lam Anh.
Lam Anh cũng đau lòng nhìn Hạ Tuyết nói: "Con đã quên, chỉ cần con hạnh phúc, những người yêu con, sẽ hạnh phúc, tình yêu chính là như vậy, tan tan, hợp hợp, bảo bối. Nếu con cự tuyệt, có thể mang lại cho con hạnh phúc, vậy thì nên cự tuyệt, không cần nghĩ đến cảm thụ của tiểu tử kia. . . . . . Hắn không yếu đuối đâu, hắn chỉ quá quý trọng con. Mọi người chúng ta cũng sẽ không trách con. . . . . . Hiểu chưa? Nhưng mà. . . . . . Không muốn để cho con rời đi, chúng ta đã ở chung sáu năm rồi, những ngày tháng đó, người cả nhà chúng ta cũng cùng một chỗ, nhìn tuyết, nhìn mưa, hưởng thụ thời gian tươi đẹp . . . . . . Còn nữa, đối với tương lai của Hi Văn, chúng ta cũng đã vạch ra kế hoạch rất tốt giống như người nhà, lúc chúng ta làm ra kế hoạch này, đã có nghĩ tới, nếu một ngày nào đó, con và Daniel chia tay . . . . . . Mẹ cũng đã từng hỏi hắn, nếu như có một ngày, con mất đi Hạ Tuyết thì làm thế nào? Hắn nói. . . . . . Chỉ cần cô ấy hạnh phúc là tốt rồi, tối hôm qua hắn không muốn thả con rời đi, thật sự là vì bây giờ con chỉ có một mình, hắn thương yêu con như vậy, làm sao có thể trong tình huống con không có hạnh phúc, thả con ra? Hắn đang lo lắng, trong lòng đau khổ, buồn rầu. . . . . . Được rồi, con của mẹ tâm hồn tốt đẹp. . . . . . Chỉ là, khi duyên phận gặp thoáng qua, con chân chính yêu người kia, hắn sẽ phải tôn trọng lựa chọn của con. . . . . . Chúng ta cũng dễ chịu một chút, không có chuyện gì. Hãy để cho chúng ta vẫn chăm sóc Hi Văn và hạ hân. . . . . . Chúng ta thương yêu bọn họ. . . . . ."
Lam Anh nói xong câu đó, hai mắt đột nhiên đỏ lên.
Hạ Tuyết cũng cảm kích nhìn Lam Anh, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống.
"Ôi chao. . . . . ." Lam Anh đột nhiên cười, đau lòng rưng rưng, vươn tay, lau đi khóe mắt của cô, nghẹn ngào nói: "Đừng khóc, đừng khóc, chia tay luôn làm cho người ta thương cảm, nhưng chúng ta vẫn yêu con, hiện tại đừng bảo tách ra, nếu như các con không yêu nhau, đừng cố ý tạo ra khoảng cách, không yêu nhau chính là khoảng cách lớn nhất . . . . . . Chúng ta không có một ai trách con . . . . . . Hả? Con còn có rất nhiều chuyện phải làm, ví như quay phim, tương lai của con, kế tiếp là tương lai của Hi Văn . . . . . . Hiểu không ?"
Hạ Tuyết nghe đến đó, đột nhiên nhớ đến Daniel, liền nhìn Lam Anh yếu ớt hỏi: "Mẹ . . . . . Daniel đâu? Hắn không sao chứ?"
"Không có gì a" Lam Anh thoải mái, cười nói: "Sáng nay lúc mẹ và PAPA chạy tới, nhìn thấy hắn đang xem tài liệu, vô cùng chăm chú!"
Hạ Tuyết không tin nhìn Lam Anh, vì mẹ là một người bướng bỉnh.
Lam Anh nhướng mày, nhìn Hạ Tuyết bật cười nói: "Là thật! Mẹ cảm thấy tách ra cũng tốt, cả hai, khẳng định còn có chút gì đó, các con không nhìn thấy nhau, xa nhau sẽ sinh ra tốt đẹp thôi ........ Hắn đẹp trai như vậy, tại sao con phải sợ hắn không có ai thích? Buông lỏng một chút. Ở bên ngoài có một thân sĩ, đợi rất lâu rồi, con để cho hắn vào chứ ?"
Hạ Tuyết cho là Daniel, trong lòng không khỏi đau nhói, liền nhìn về phía cửa.
"Khụ khụ!" Lam Anh nhẹ nhàng ho!
Blake, người đàn ông cơ trí mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây đen, vóc người to lớn, mới hơn 40 tuổi, y hệt Lão Suất Ca, nở nụ cười đầy hấp dẫn, vô cùng thoải mái đi tới, vừa nhìn thấy Hạ Tuyết, liền cố ý nhướng mày, vẻ mặt lộ ra một chút cưng chìu và trách cứ, mỉm cười đi tới nói: "Ôi chao, con gái của chúng ta thế nào? Cũng chỉ là chia tay thôi. Ngày trước, trước khi papa cưới mẹ con, đã nói yêu 12 lần, cuối cùng mới bị đắm chìm đấy! Ha ha ha!"
Lam Anh ngẩng đầu nhìn Blake, đột nhiên cười nói: "Không phải anh nói, anh đã nói yêu 10 lần sao? Tại sao lại thành 12 lần rồi. . . . . ."
"Lớn tuổi! Quên!" Blake ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Tuyết tái nhợt, ông ta đau lòng nói: "Thật xin lỗi, tối hôm trước sau khi tham gia hết bữa tiệc, liền cùng một số quan chức chánh phủ tiến hành hội đàm, không chú ý đến con. Hôm nay, sắc mặt công chúa của chúng ta quá nhợt nhạt, phải thoa một chút phấn, mẹ con ngắt rất nhiều cánh hoa hồng, tự mình ôm cái mà người Trung Quốc gọi là chung đó, bỏ vào rất nhiều hoa hồng đâm nát, trời ạ. . . . . . trong đầu của bà ấy luôn có rất nhiều ý nghĩ của người tuổi trẻ . . . . . ."
"Em rất già sao?" Lam Anh nhìn chồng nói.
"Em vĩnh viễn đều là bảo bối nhỏ của anh . . . . . ." Blake mỉm cười nói dứt lời, liền nắm Hạ Tuyết tay, từ ái hôn, cúi đầu cụng lên trán Hạ Tuyết, nói: "Các con chia tay, có phải không cần PAPA nữa phải không ?"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, phù một tiếng nở nụ cười, thân thiết nhìn Blake cùng nhau cười.
"Tiểu tử kia hẳn là nên bị cự tuyệt, từ nhỏ đến lớn, hắn đẹp trai luôn bị theo đuổi, không có chút thất bại thì làm thế nào? Buông lỏng một chút, nhưng mà. . . . . . thân sĩ bị con cự tuyệt, lúc nảy cùng papa và các lãnh đạo cao tầng công ty họp xong, rất lễ phép muốn vào thăm con, có thể không?" Blake nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, cười hỏi.
Hạ Tuyết lại đau lòng, áy náy nhìn Blake. . . . . .
"Bây giờ hắn không phải là vị hôn phu của con, con hoàn toàn có thể cự tuyệt! ! Nếu con không thích hắn đi vào, papa sẽ cầm lấy …cái gì ?" Blake nhìn vợ !
Lam Anh lập tức nhắc nhở nói: "Cây chổi!"
"Đúng! Cây chổi! Cầm cây chổi đuổi hắn chạy đi! !" Blake nhịn cười nói.
Hạ Tuyết đột nhiên phù một tiếng, đỏ mặt, bật cười.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK