Mục lục
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tuyết nhìn hắn, lạnh lùng khẽ hừ, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lập tức tránh thoát tay của hắn, sau đó nói: "Anh đừng lăn qua lăn lại! Không phải là của tôi muốn hướng anh dựa vào! Người quẹo trái cua, không phải là của tôi!"
Tài xế sợ choáng váng, cầm tay lái, dừng xe lại, nhìn hai người chủ nói xin lỗi nói: "Xin lỗi! Xin lỗi! Cậu cả, Hạ tiểu thư, là tôi không tốt!"
Hạ Tuyết tức giận, đưa tay vén mái tóc phủ trên trán, ôm vai, quay đầu sang chỗ khác!
Hàn Văn Hạo nhìn tài xế, nghiêm nghị nói: "Làm tài xế cho tôi nhiều năm như vậy, chỉ vì một câu nói, đã không được bình tĩnh? Nếu như gặp chuyện không may thì làm thế nào? Tôn tiểu thư còn ngồi ở trước đó mặt ! Hi Văn, con xuống đây! ngồi bên cạnh cha !"
"Không muốn! !" Hi Văn lập tức xoay người lại, không để ý đến cha, nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Lúc nảy con cố ý!" Hạ Tuyết hiểu con gái, nhìn con gái phát giận nói.
"Con không có! Lúc nảy thật sự có 1 con vịt!" Hi Văn quay đầu, nhìn mẹ lớn tiếng.
"Rõ ràng là con cố ý!" Hạ Tuyết muốn nghiêng người tới véo mặt con gái, Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo cô ngã ngồi trở về vị trí, cau mày thâm trầm nói: "Cô im lặng một chút! Đừng làm chậm trễ thời gian! 9 giờ hôm nay Hi Văn còn phải lạy tổ tông!"
"Tôi và con gái của mình nói chuyện, mắc mớ gì tới anh ?" Hạ Tuyết quay đầu nhìn người đàn ông đáng chết này, nói.
"Con bé không phải là con gái của tôi sao? Một mình cô có thể sinh ra được à?" Hàn Văn Hạo cũng không khách khí nhìn cô mắng!
"Ơ? Anh và bao nhiêu cô gái lên giường? không phải anh chỉ để lại trên người tôi một con tinh trùng thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người?" Hôm nay xem như Hạ Tuyết tức giận phát điên lên, bùng nổ, một tay cô kéo cửa xe, nói: "Chị đây cũng không ngồi chung một chỗ với loại người như anh, có gì đặc biệt hơn người! Hừ! Các người về nhà lạy tổ tông đi đi!"
Cô không nói hai lời, liền xuống xe! !
Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu lên, ra lệnh cho tài xế: "Lái xe! !"
Tài xế sững sờ nhìn Hàn Văn Hạo ——
Hi Văn cũng trừng to mắt nhìn cha, kêu lên: "Cha!"
Hàn Văn Hạo tức giận nói với tài xế: "Lái xe! !"
Tài xế không có cách nào, cắn răng nhìn Hạ Tuyết ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ nắm chặt tay láy, đạp chân ga, nhanh chóng chạy thẳng đi phía trước, Hạ Tuyết sững sờ đứng trên đường, nhìn chiếc xe kia đi mất, một cơn gió thổi táp vào mặt, làm cho cả người cô bị lạnh run, bây giờ là cuối mùa thu, đã bước ra khỏi xe, trên người cô mặc váy dài chiffon, lạnh thấm vào thân run run, lại tức giận cũng phát run, tay chỉ chiếc xe biến mất kêu to: "Hàn Văn Hạo —— anh thật quá đáng! ! Chia tay có gì đặc biệt hơn người! ! Không có chút phong độ! Tôi cự tuyệt anh là phải! ! Anh là thứ gì! ! Lúc này lại bỏ tôi lại ! ! Anh chết đi — con báo chết tiệt ! ! A ——"
Hạ Tuyết tức giận đến rơi nước mắt, giấu mặt ngồi xổm trên mặt đất lên tiếng khóc: "Con báp chết tiệt ! ! Anh thật quá đáng! ! Tôi thật vất vả mới giả vờ như như không có chuyện gì xảy ra! ! Tại sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy? Anh thật quá đáng! !"
Cô thất thanh, ngồi xổm trên mặt đất đau lòng khóc rống lên!
Xe vẫn vô tình chạy tới trước! !
Hi Văn tức giận xoay người, nhìn cha kêu to lên: "Tại sao cha muốn đối xử với mẹ như vậy! Bây giờ là cuối mùa thu, cha không thể đối xử với mẹ như vậy! ! Mẹ sẽ lạnh, mẹ bị cảm còn chưa lành, mẹ sẽ ho !"
Hàn Văn Hạo mặt lạnh quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa xe nói: "Con đường này, là mẹ con lựa chọn! ! Cha chỉ tôn trọng lựa chọn của mẹ con thôi! Mẹ con không đi được là chuyện của mình! !"
Xe nhanh chóng chạy vào trong sân Hàn gia, khắp nơi vui vẻ phấn khởi, sư phụ xem ngày nói hôm nay là ngày tốt nhất trong cả năm, ngày tốt nhất, cho nên hôm nay cũng là lễ lớn Hi Văn nhận tông quy tổ, cho nên khi xe của bọn chạy nhanh đến trước sân lớn, người giúp việc lập tức đi tới bên xe, vui vẻ nói: "Cậu cả, Tôn tiểu thư, cậu trở lại —— Lão gia đã sai người thắp cây hương 3 mét ở Từ Đường, mấy ngày nay tự mình may quỳ gối hoàng kim, chờ Tôn tiểu thư !"
Hi Văn tức giận đi ra xe, nhìn Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt hưng phấn đi tới, lập tức sai người giúp việc đến trước bài vị tổ tông, chuẩn bị xong, hai ông bà già dẫn Hi Văn đi lạy tổ tông, mà lúc tiến hành nghi thức thì Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt đi tới nhìn Hàn Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Anh cả! Hạ Tuyết đâu?"
Hàn Văn Hạo nói thẳng: "Cô áy muốn đi tới đây! Nhưng không chịu ngồi xe cùng anh, nên anh để cho cô ấy đi từ từ !"
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng khiếp sợ nhìn về phía anh trai!
"Anh cả!" Hàn Văn Kiệt sốt ruột nói: "Hai ngày nay Hạ Tuyết bị ho khan, tại sao anh lại để cho cô ấy đi một mình? Váy dạ phục, chắc chắn mỏng, ngộ nhỡ nhiễm lạnh thì làm sao ? Các người dù không ổn thế nào, cũng không cần lấy sức khỏe ra để đùa giỡn !"
"Đúng vậy ! ! Anh đối xử với cô ấy như vậy! Nhất định cô ấy sẽ rất đau lòng đấy! !" Hàn Văn Vũ cũng vội nói với anh cả.
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, nhưng vẫn cắn chặt răng.
"Văn Hạo ——" Hàn Trung Trí và tất cả người trong gia tộc, cũng phải đi xem Hi Văn lạy tổ tông, dĩ nhiên Tần Thư Lôi cũng ở trong đây, nhưng ông ta vẫn có chút nghi ngờ hỏi: "Mẹ đứa bé đâu !"
"Không biết!" Hàn Văn Hạo vừa nói xong, cũng đã mặt lạnh bước đi.
Hi Văn tức giận đến muốn nổ tung phổi nói: "Cha không cần mẹ! Để ẹ tự sanh tự diệt! Mẹ con chết rồi, con cũng không sống được!"
"Nói bậy!" Hàn Trung Trí lập tức kéo tay cháu gái, nói: "Ngày vui, nói nói lời này làm gì, Lý thẩm, bảo người theo dọc đường tìm cô ấy một chút! Sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Làm sao không có chuyện gì?" Trang Minh Nguyệt căng thẳng nói: "Nghe nói đứa bé kia mấy ngày trước bị cảm mạo ho khan, còn mặc lễ phục, ngộ nhỡ có chuyện gì, làm sao nói chuyện với gia đình Lam Anh ? Phải đi tìm nhanh lên một chút, mang theo cái chăn! Nếu có một chút không cẩn thận, tôi sẽ trị tội các người !"
"Vâng !" Lý thẩm lập tức dẫn người giúp việc đi tìm!
Tần Thư Lôi đứng ở một bên, nhìn tất cả mọi người lo lắng cho Hạ Tuyết như vậy, trong lòng của cô bị nhéo thật chặt, cảm giác thân thể đột nhiên bồng bềnh vô lực.
"Tôi muốn tự mình đi tìm!" Hàn Văn Vũ lo lắng cho Hạ Tuyết, nói.
"Không chết được! Hôm nay chú là phù rể, đừng làm loạn!" Hàn Văn Hạo tức giận ra lệnh, tự mình dắt con gái đi về phía trước!
Hi Văn không muốn đi với cha, nhưng Hàn Văn Hạo vẫn dắt tay của con gái đi về phía trước, mọi người không có cách nào, chỉ đành phải đi theo phía sau!
Hạ Tuyết là cái gì? Chính là tuyết mùa hè, trải qua ánh mặt trời ấm áp, sẽ biến mất không còn bóng dáng, cô chính là như vậy, biến mất không thấy bóng dáng.
Nghi thức Hi Văn lạy tổ tông đã xong, tiếp theo là tiệc cưới chính thức của Hàn Văn Kiệt, 11 giờ bắt đầu hôn lễ, cho nên còn nửa giờ, Hàn Văn Kiệt sẽ phải dẫn Hi Văn và đội phù rể cùng hoa đồng đi đón Mộng Hàm, thế nhưng đến lúc này, Hạ Tuyết vẫn chưa xuất hiện, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt có chút lo lắng, Lam Anh và Daniel cũng sắp đến, trên mặt Hàn Trung Trí bắt đầu có chút không nén được tức giận, ông ta không sợ cha con Daniel, nhưng ông ta sợ Lam Anh, Lam Anh tức giận, luôn là rất đáng sợ, ông ta bắt đầu nhỏ giọng căn dặn Lý thẩm nói: "Tìm được người chưa? Hôn lễ cũng sắp bắt đầu rồi ——"
"Không có ——Tài xế lái xe dọc theo đường, nhưng không có gặp người ——" Lý thẩm cũng có chút lo lắng nói.
Trang Minh Nguyệt công khai che chở ho cHạ Tuyết, lo lắng nói: "Không biết đứa bé kia đã đi đâu? Lo chết tôi rồi. Gặp chuyện không may thì làm thế nào? Hi Văn nhất định rất lo lắng!"
Mọi người nghe nói xong, cũng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Hi Văn, đứng bên trong một đám hoa đồng, đang cầm bó hoa hồng trắng, nhìn nơi lối vào sân, lo lắng chờ mẹ.
"Văn Hạo! Tại sao con có thể đối xử với Hạ Tuyết như vậy?" Trang Nguyệt Minh đau lòng nhìn con trai, bất đắc dĩ nói.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ mặt lạnh đứng ở trong gia tộc, tất cả mọi người cũng ngạc nhiên nhìn hắn, ngay cả Tần Thư Lôi cũng không nhịn được nhìn hắn.
Còn 15 phút nữa Hôn lễ sẽ bắt đầu !
Hi Văn vẫn còn đang đứng chờ mẹ.
Mọi người cũng có chút lo lắng nhìn ra cửa, lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, nói sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ——
Đang lúc mọi người bàn tán ầm ĩ, đột nhiên nghe có người nhìn phía trước lớn tiếng kêu lên: "Đến rồi! !"
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ cùng lo lắng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết một mình, mái tóc bị sương mù làm ướt đẫm, nhấc váy thật dài, xách theo giày cao gót, chân trần, thở hổn hển đi vào cổng hoa 10 mét của Hàn gia, mệt mỏi sắp té xỉu.
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm cô gái này, sắc mặt lạnh lùng!
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ lập tức chạy như bay đến, đỡ Hạ Tuyết mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, đau lòng nói: "Cô không sao chứ?"
Hạ Tuyết mệt mỏi sắp xỉu, quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, thở hổn hển, nói: "Tôi biết tôi không tới, anh sẽ lo lắng, cho nên tôi theo đường chạy tới."
Hàn Văn Vũ đau lòng nói: "Đứa ngốc! Người ta kết hôn mắc mớ gì tới cô ? Sao không nghỉ ngơi một chút."
"Không có chuyện gì—— Cũng không xa—— Tôi biết đường—— Còn tìm được một con đường nhỏ ——" Cô vừa nói xong, đột nhiên hoa mắt, thân thể loạng choạng, Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ vội vàng đỡ cô.
"Mẹ!" Hi Văn đau lòng đang cầm bó hoa cầu, đi tới trước mặt mẹ.
"Con ngoan ngoãn cùng chú ba đi rước thím ba về, mẹ không sao !" Hạ Tuyết nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Tôi chết khát rồi ——"
Hàn Trung Trí cũng không nhịn được, nhìn cô một cái, tức giận nói: "Văn Hạo!"
"Vâng ——" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời cha.
"Dìu cô ấy lên lầu nghỉ ngơi! Đổi bộ quần áo, dù thế nào, cũng là mẹ đứa bé ! Những người khác, chuẩn bị rước dâu đi!" Hàn Trung Trí đành phải phân phó ọi người.
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ nghe xong, vẫn đau lòng nhìn Hạ Tuyết, nhưng sợ làm trễ nãi thời gian, nên phải để anh cả chăm sóc, bọn họ vội vàng ôm lấy cô bé Hi Văn bước lên xe hoa.
Tần Thư Lôi đứng ở trong đám người, mặc dù trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng Hàn Trung Trí cũng lên tiếng, muốn cho chồng chưa cưới của mình chăm sóc người ta, cô không dám lên tiếng, đành phải theo Lý thẩm cùng nhau đi thu xếp chuyện hôn lễ, Trang Minh Nguyệt vội nói với con trai: "Còn không qua đây, đỡ Hạ Tuyết lên lầu nghỉ ngơi?"
"Cháu không muốn hắn đỡ!" Hạ Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch, một mình, xách giày cao gót đi về phía trước, vừa đi vừa tức giận, đi qua bên cạnh Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng không sao cả, bước đi theo cô !
Hạ Tuyết cũng không biết tại sao lại thế này, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, mặt cũng tái đi, không nói lời nào, liền đi lên lầu hai, chân trần dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước, dựa vào trí nhớ, theo thói quen đẩy cửa phòng của một trong hai anh em, muốn đi vào nghỉ ngơi, lại nghe được sau lưng có người lạnh lùng nói: "Cô vào phòng tôi làm gì?"
Hạ Tuyết dừng lại, nhìn bài biện trong phòng, quả nhiên rất khác biệt với phòng Hàn Văn Vũ, cô tức giận muốn đi ra, nhưng Hàn Văn Hạo lại lập tức đẩy cô vào, lạnh lùng nhìn cô ngã ngồi trên ghế sa lon, trở tay bấm khóa tâm !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK