"Tôi làm sao biết". Hạ Tuyết không muốn nghe, lại không khỏi cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn Hạ Tuyết nằm dưới người mình, trên mặt đỏ bừng, lộ ra nụ cười thẹn thùng, cảm giác dây dưa triền miên làm cho trong lòng hắn trào lên suy nghĩ vô hạn, kiềm chế không được nữa, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn, hai mắt nóng rực nhìn cô, nói: "Hôn một chút”.
Hạ Tuyết xoay mặt, không lên tiếng, lại xấu hổ cười.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô như vậy, bật cười, từ từ cúi đầu, vừa muốn khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lúc này tiếng gõ cửa cũng vang lên, hắn sững sờ, trên mặt không vui ngẩng đầu, hỏi: "Ai ?”.
"Cậu cả, nước đã nấu xong rồi" Lý thẩm mỉm cười đứng ở bên ngoài nói.
Hàn Văn Hạo thở dốc một hơi, nhìn Hạ Tuyết phía dưới, có chút không cam lòng, véo nhẹ cằm của cô nói: "Chờ một chút !?
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đẩy hắn ra nói: "Được rồi! ! Mau dậy đi! Không nên để người khác nói xấu! Tôi cũng muốn đi ra ngoài!”
"Chờ một chút!" Hàn Văn Hạo đứng dậy, sau đó chậm rãi đi ra bình phong, đi tới cửa, mở cửa, liền nhìn thấy Lý tẩu đang cầm một chén nước đậu xanh, đứng ở cửa chờ mình.
"Đưa cho tôi được rồi!" Hàn Văn Hạo nhận lấy chén, sau đó vừa muốn xoay người, lại thấy Văn Kiệt lúc nảy lên lầu muốn về phòng, hai mắt hắn phát ra một chút ánh sáng khiêu khích nhìn em trai, Hàn Văn Kiệt cũng đứng ở bên cửa, mỉm cười nhìn anh trai.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, mặt lạnh cầm chén nước xanh, hai mắt nhìn chòng chọc em trai, cửa đóng “phịch” một tiếng ! !
Hạ Tuyết giật mình, ngồi bên trong, nhìn Hàn Văn Hạo mặt lạnh đi tới, nói: "Anh làm gì đóng cửa lớn tiếng như vậy".
Hàn Văn Hạo đang cầm chén đi tới, vừa nhớ đến ánh mắt bình tĩnh của em trai, lồng ngực của hắn đột nhiên phập phồng kịch liệt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh sáu năm trước, rồi sáu năm sau, Hạ Tuyết ném cái khăn tay trắng của mình, cô yêu em trai của mình ! ! Cô yêu em trai của mình! ! Hắn cắn răng, đem chén nước để xuống bên giường, đột nhiên giống như mãnh thú nhào về phía Hạ Tuyết, đè trên người của cô, hôn lên môi của cô.
"Ưmh" Hạ Tuyết bị hắn đột nhiên mãnh liệt có chút giật mình, cô bị đè chặt, thân thể không thể động đậy, hai tay vỗ bờ vai của hắn, vừa định muốn nói chuyện, lại bị Hàn Văn Hạo cuồng nhiệt mút đầu lưỡi mình, trong hơi thở truyền tới khí nóng dồn dập, hắn lộ ra tham muốn giữ lấy mãnh liệt, lẽ ra cô nên cự tuyệt, nhưng cô phát hiện, nụ hôn của hắn như có ma lực, làm cho không một ai có thể cự tuyệt, thậm chí chống đỡ không được, cô nhắm mắt lại, đón nụ hôn của hắn, hai tay ôm cổ của hắn.
Hàn Văn Hạo vừa mút đầu lưỡi ngọt ngào của cô, vừa nhanh chóng cởi áo khoác âu phục của mình, ném xuống sàn, rồi cởi bỏ giày, từng bước đè lên thân thể của cô lăn vào bên trong giường, hai tay không chút cố kỵ xông vào cổ áo của cô, xoa nắn cô.
"Ưmh" Hạ Tuyết vẫn đón nhận nụ hôn của hắn, hơi thở hổn hển, hai tay không nhịn được xoa nhẹ lồng ngực của hắn, khi xẹt qua lồng ngực rắn chắc, nhớ tới đã từng nhìn thấy hắn xích lỏa trên người, đang lúc mặt của cô nóng lên, đầu ngón tay hơi hơi run run, trong lòng dâng lên một luồng hơi nóng, thật ra cô cũng nhiệt tình yêu thương thân thể của hắn, muốn chết trong thân thể của hắn một lần nữa, hắn vô lại, bá đạo, mọi thứ của hắn, cũng làm cho người ta mê muội.
Hàn Văn Hạo kết thúc nụ hôn thật lâu, lại nhanh chóng hôn lên mặt của cô, cằm của cô, cổ của cô, nhanh chóng cách lớp quần áo hôn cô.
Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, thở phì phò, hai tay khẽ xoa đầu tóc mềm mại của hắn, Hàn Văn Hạo cảm thấy cô có chút dịu dàng, rốt cuộc trong lòng cảm giác cô gái này có lẽ có chút yêu của mình, hắn lập tức kết thúc nụ hôn kia, ngẩng đầu lên, thở phì phò, ôm mặt của cô, nhìn vào hai tròng mắt của cô, hỏi: "Rốt cuộc em yêu ai ?"
"Tôi không có phức tạp như thế" Hạ Tuyết nhìn hai tròng mắt cuồng nhiệt của Hàn Văn Hạo, không nhịn được đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng ôm mặt của hắn, nhìn khuôn mặt hắn lộ ra bá đạo, giống như trẻ con, cô đột nhiên bật cười, hơi nâng cao đầu hôn lên môi hắn.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, không nói lời nào, cúi đầu mãnh liệt ôm hôn cô, thậm chí không ngừng di động, tay của hắn đã muốn dò vào trong quần, kéo chặt cô, muốn kéo quần xuống.
"Hàn Văn Hạo! Đang ở nhà của anh! !" Hạ Tuyết giữ một chút bình tĩnh nhìn hắn nói.
"Nếu không phải ở nhà tôi, em nguyện ý cho tôi không?" Hàn Văn Hạo nhanh chóng hỏi cô! Thật là bá đạo! !
"Đi đi! " Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, nhưng vẫn đẩy hắn ra, lộ ra một chút nụ cười nói: "Không phải anh dẫn tôi vào thăm phòng của anh sao".
Hàn Văn Hạo nhìn cô, đột nhiên bật cười, nắm cằm của cô, nói: "Em từ từ thăm đi, tôi đi tắm, thay đồ xong ra ngoài với em".
Hạ Tuyết đành phải cười khẽ một tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô như vậy, không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi của cô, ở bên tai của cô thì thầm nói: "Vợ ơi"
Hai mắt Hạ Tuyết đỏ lên, sau đó vỗ vai của hắn, mỉm cười nói: "Được rồi! Mau đi đi "
Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa cười khẽ, đứng dậy, chậm rãi đi vào một trong cửa nhỏ sau phòng ngủ, Hạ Tuyết vẫn nằm trên giường, tay nhè nhẹ vuốt trên khăn trải giường tơ tằm mềm mại, nhìn phía trên dùng chỉ vàng thêu hoa văn đôi chim uyên, trông rất sống động, không trách được, gia đình hiển hách như Hàn gia, người bên ngoài vẫn nói chuyện say sưa, cuộc sống tinh xảo, hoàn mỹ như vậy, trên đời này có bao nhiêu người có thể có.
Giờ khắc này, trong lòng của cô lạnh lẽo, lúc nảy thu lấy nhiệt độ từ trên người của Hàn Văn Hạo đã nhanh chóng lạnh lẽo, cô khẽ chuyển đầu nhìn một chiếc đèn bàn bên mép giường, đang phát ra ánh sáng màu vàng, một màn lụa mỏng bao bọc chiếc đèn bàn, thêu vài con chim sơ ca đậu trên đầu cành, trong các loài chim, chim sơn ca được ví như linh hồn, nghiêng nhìn phía trước, hai mắt cũng lộ ra trong suốt.
Cô sâu kín nhìn con chim sơn ca này một lúc lâu, vừa muốn dời tầm mắt, lại phát hiện trên tủ nhỏ trước giường, trưng bày tấm ảnh Tần Thư Lôi lúc đính hôn, đang cầm bó hoa, cô sững sờ, nhìn tấm ảnh này, trái tim của mình giống như bị quả chùy nặng nề đập một cái!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK