Mục lục
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hàn Trung Trí! !" Lam Anh tức giận đến xanh mặt, nói: "Hôm nay con trai của ông đã nói rõ ràng mọi chuyện, vừa mới giải quyết xong sự tình, ông lại tới nói lung tung cái gì? Ông đừng đem chán ghét của mình áp đặt lên người khác! !"
"Bất kể xảy ra chuyện gì, tự mình sinh đứa bé, lại muốn Văn Hạo gánh chịu tiếng xấu này, là không đúng! !" Hàn Trung Trí xót cho con trai, nói!
Lam Anh nghe xong, nhìn Hàn Trung Trí tức giận nói: "Một mình Hạ Tuyết có thể mang thai sao ? Hay con trai ông gây họa? Hàn gia các người vĩnh viễn đúng! Người ta vĩnh viễn sai sao ?"
"Lam Anh! !" Hàn Trung Trí nhìn Lam Anh tức giận, nói: "Đây là việc nhà của chúng tôi! ! Bà không cần nhúng tay vào ! !"
"Bây giờ, người mà ông đang mắng là con dâu của tôi, tại sao trở thành việc nhà nhà của các người?" Lam Anh nhìn lão già ngang bướng, nói! !
"Cô ta sinh đứa bé Hàn gia chúng tôi! !" Hàn Trung Trí càng tức giận, nói: "Tiền trảm hậu tấu làm cho chúng tôi ứng phó không kịp! Chẳng lẽ tôi không nên tức giận?"
Lam Anh tức giận đến cả người phát run, chỉ cần vừa nhìn thấy người đàn ông này, bà không bình tĩnh nổi, vừa muốn phản bác, đã thấy Hi Văn đột nhiên từ trên ghế salon nhảy xuống, sau đó ôm vai, khí thế tràn đầy, bộ dáng nhỏ nện bước đi tới trước mặt của Hàn Trung Trí, không đợi Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt mở miệng nói, đã mình dời cái ghế ngồi cao, trèo lên ghế, đứng lên, lập tức cao bằng Hàn Trung Trí, tức giận đưa ngón trỏ ra, chỉ vào mũi Hàn Trung Trí kêu to: "Ông …….. câm miệng cho cháu ! !"
Hàn Trung Trí sửng sốt, sau đó nhìn bộ dáng cháu gái gần 6 tuổi, trừng to mắt nhìn chằm chằm ông ta, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, có chút giống Văn Vũ khi còn bé!
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt sợ hết hồn, đi nhanh lên trước mặt của Hi Văn, vuốt giận, nói: "Tổ tông a. . . . . ."
"Tránh ra! !" Hi Văn tức giận đẩy hai ông chú ra, sau đó ngẩng mặt lên nhìn ông nội ruột thịt, không nhịn được mà tiếp tục dạy dỗ: "Ông có tư cách gì mắng mà mẹ cháu ? Chúng tôi ở chung sáu năm nay, các người đã giúp được cái gì không? Con trai ngoan của ông muốn mua trứng cá ẹ cháu, lái xe giống như con chuột chũi, chạy tới chạy lui, chạy cả ngày, cũng không tìm được chỗ bán trứng cá, sau đó còn không chịu ôm cháu đi mua trứng cá! Lại còn nói cháu quá nặng! Còn có a, chúng tôi trăm cay nghìn đắng, xếp hàng chờ đến 50 người, rốt cuộc đến lượt chúng tôi, con của ông lại không có tiền! ! !"
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt đột nhiên không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn, trừng đôi mắt thật to, như muốn nổ tung, nhìn chằm chằm ông nội! ! Bộ dáng như người ta thiếu cô bé 18.000 đồng ! !
Vẻ mặt của Hàn Trung Trí đỏ lên, sau đó có chút lúng túng mím môi, nhìn Hi Văn, do dự một chút vẫn cất giọng như muốn giáo dục nói: "Cha của cháu tại sao không có tiền! ? Cha cháu có rất nhiều tiền!"
Hi Văn nghe xong, đột nhiên nhướng mày, khóe miệng vểnh lên, nhìn người ông này, khí thế tràn đầy nói: "Nghe nói cha của cháu IQ 180, nhưng cháu cảm thấy kiến thức của hắn ở phía trên, tư tưởng của hắn ở phía dưới, hắn nhiều lắm cũng chỉ là một quyển tự điển mới mà thôi! Tại sao mẹ cháu phải quý trọng? Một quyển tự điển mới ở bên ngoài mua chỉ có 12 đồng ! !"
"Mẹ ơi. . . . . ." Hàn Văn Vũ quả thực khiếp sợ nhìn cháu gái, thật sự là thán phục, hỏi: "Hi Văn, IQ của cháu bao nhiêu?"
Hi Văn ôm vai, quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ, giống như một cô gái Pháp, kiêu ngạo nói: "Thật bất hạnh! ! IQ của cháu cũng 180! ! Cháu vô cùng phiền não cha của cháu di truyền IQ cao cho cháu, chuyện này làm cho cháu rất sớm không tin chuyện cô bé quàng khăn đỏ và sói xám lớn, cũng không tin có ông già Noel lúc nửa đêm leo ống khói tụt xuống, đặt quà tặng trong bít tất! ! Các người cho là thứ đáng giá nhất, nhưng tất cả cháu không thèm ! ! Bởi vì IQ của cháu cao, làm cho cháu sớm đánh mất niềm vui thú của tuổi thơ rồi !"
Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ, cúi đầu cười một tiếng.
Hàn Trung Trí để cho cháu gái phản bác lại, mặt lúc đỏ lúc trắng, lại ngượng ngùng muốn nổi giận, thấy Lam Anh đứng một bên, cố nén giận nói với Lam Anh: "Đều tại bà, xem đi, bà dạy cháu gái của tôi thành cái dạng gì?"
"Gia gia! !" Hi Văn lập tức cất giọng cao vút: "Vừa rồi cha làm một chuyện rất có trách nhiệm, về sau, xin ông đừng đem sai lầm của mình đẩy cho người khác!! Cũng bởi vì ông như vậy, mới làm cho cha xin lỗi mẹ! ! Bản thân mình làm chuyện sai quấy, không thừa nhận, còn muốn đổ lỗi cho người!"
Đầu óc Hàn Trung Trí đột nhiên rối loạn, không biết nên nói gì, nhìn xung quanh có chút hốt hoảng, nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn cháu gái một cái, Hi Văn lập tức ngẩng mặt nhìn người ông này, lại nói: "Gia gia, mẹ cháu rất cao quý, nếu cha muốn qua thăm mẹ, xin hắn mang đủ tiền mua trứng cá rồi hẳn tới ! ! Cũng xin ông về sau đừng mắng mẹ cháu giở trò gì! ! Ông quá xem trọng chỉ số thông minh của mẹ cháu rồi, mẹ không có bản lãnh này! Mẹ cũng không có lén lút sinh cháu mà là con trai của ông không đi tìm chúng tôi thôi! !"
"Thật miệng lưỡi. . . . . ." Đời này của Hàn Trung Trí, cho tới bây giờ luôn kiêu ngạo, không tha người khác, bây giờ nghe cô bé nói như vậy, thật sự không có biện pháp nào bắt bẽ cô bé. . . . . .
"Hi Văn . . . . . ." Hàn Văn Vũ nhìn cha như vậy, có chút không thuận mắt, cầu xin tha thứ nói: "Cháu tha thứ cho ông nội, hôm nay ông nội có chút xúc động. . . . . ."
Hi Văn trừng mắt, lập tức ngẩng mặt lên nói: "Lam nữ sĩ nói xúc động là ma quỷ! Có thể thấy được, ma quỷ rất đáng sợ!"
Cô bé chửi xiên chửi xỏ người ta! ! Hàn Văn Vũ trừng to mắt, há to mồm nhìn Hi Văn, có chút lo lắng nói: "Hi Văn! Không thể vô lễ như thế !"
"Gia Cát Lượng cũng không tán thành việc lấy đức để thu phục người, đó là bởi vì ông ta biết, có một số người không có đức hạnh đó !" Hi Văn lập tức chuyển đề tài về thời kỳ Tam Quốc Diễn Nghĩa để nói !
"Ôi chao, tổ tông a! Đừng nóng giận! Như vậy đi, về sau có thời gian chúng ta mời cháu tới nhà chơi?" Hàn Văn Vũ lấy lòng Hi Văn, cười nói.
Hi Văn trừng mắt nhìn ông chú đáng yêu này, hơi nở nụ cười nói: "Tốt, chú à, cũng xin ngài nói với lão gia gia này, lần sau mời ông ta đừng tới nữa! Ở nước Pháp, mạnh mẽ xông vào nhà của người khác, là phạm pháp!"
"Hi Văn. . . . . ." Hàn Trung Trí hoàn toàn bị đánh bại, nhìn đứa cháu gái này, bất đắc dĩ nói: "Đừng nói chuyện với ông nội như vậy!"
Hi Văn hừ một tiếng, nhảy xuống ghế, đi thẳng tới trước cửa phòng khách, kéo cánh cửa phòng khách, nhìn ba người đàn ông trong phòng nói: "Có thời gian tới chơi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK