Mục lục
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn Cầu tập đoàn.
Cửa chính phòng làm việc Tổng Tài ầm ầm mở ra, Daniel nhanh chóng từ bên trong đi ra, cài xong cúc áo âu phục màu trắng, bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nghe Mặc Nhã và Hạo Vũ ở sau lưng báo cáo ình tình huống Hi Văn mất tích, còn nói, trước mắt người Hàn gia đang tìm vị trí của Hi Văn, Tổng Thống từ Pháp lo lắng gọi điện thoại về hỏi tình huống liên quan đến Hi Văn ———
Daniel nghiêm mặt, không nói tiếng nào, chỉ bước nhanh về phía trước, lúc này Sophie cũng vội vàng cùng đi theo hắn vào thang máy!
Hàn gia!
Người cả nhà tề tựu trong ngày vui mừng, sắc mặt mọi người nghiêm túc, ngồi chung một chỗ, chờ cảnh sát đang từ trong sân của Hàn gia lên đường, tìm kiếm người khắp mỗi đỉnh núi, sau đó còn phân phó tất cả cảnh sát giao thông, lưu ý tình huống xe thức ăn, Hàn Văn Hạo đang ở lầu hai nhanh chóng xử lý tình huống chiếc xe ra vào khách sạn hôm nay, rồi tự mình tra ra nhân viên phục vụ hôm nay không phải là người Hàn gia !
Hạ Tuyết đã ngây ngô như con gà gỗ ngồi một bên, cả người run rẩy tựa vào trong ngực Lam Anh, lặng lẽ rơi nước mắt, trong đầu không ngừng nhớ tới con gái mất tích, các loại hình ảnh đáng sợ và bất trắc, tâm tình sụp đổ, cố nhỏ giọng tuyệt vọng khóc sụt sùi!
Lúc này, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt từ ngoài phòng phía bên trái đi tới, cõi lòng mọi người đầy hi vọng nhìn hai anh em bọn họ ———
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ vẫn lắc đầu, nói: "Vẫn không có tin tức, cảnh sát đã lục soát khắp thành phố, trong phạm vi trăm dặm gần Hàn gia chúng ta, cũng đã thiết lập trạm kiểm soát, tất cả chó cảnh sát cũng thả ra, nhưng vẫn không có tin tức. Loại cảm giác này thật đáng sợ!"
Trong lòng Hạ Tuyết lạnh lẽo, bị sợ đến cả người không còn chút sức lực nào, hai mắt mờ mịt, mất hồn bật khóc.
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi xuống, dẫn Hứa Mặc và Nhậm Phong, vừa muốn tự mình thẩm tra tất cả nhân viên phục vụ, lúc này, nhìn thấy vẻ mặt Daniel lạnh lùng, dẫn hai người hộ vệ và thư ký bước nhanh vào.
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy Daniel liền khóc rống lên: "Daniel, Hi Văn mất tích rồi, nhất định là con bé trừng phạt em năm đó không muốn nó, cho nên nó mất tích, ông trời trừng phạt em !"
"Đừng nói nhảm!" Daniel nhanh chóng ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, ôm cô vào lòng, sắc mặt nghiêm túc, hôn lên tóc cô, nói: "Mấy ngày nay anh cảm thấy có quá nhiều chuyện xảy ra, cho nên trên đồng hồ đeo tay của con bé, có gắn thiết bị truy tìm!"
Hạ Tuyết và mọi người lập tức đầy mong đợi nhìn Daniel!
Hàn Văn Hạo càng nhìn hắn nhanh chóng nói: "Nhưng hôm nay con bé không mang đồng hồ đeo tay!"
Hai cận vệ của Hi Văn, Mặc Nhã và Hạo Vũ lập tức tiến lên nhìn mọi người nói: "Bởi vì hôm nay là ngày vui, cho nên chúng tôi đem thiết bị truy tìm gắn vào trong vòng cổ!"
"Mau!" Hàn Văn Hạo không nói thêm lời nào, bảo Lý thẩm lập tức mời trưởng cục cảnh sát dẫn người vào đi!
Hạo Vũ và Mặc Nhã lập tức mở Laptop, kích dữ liệu quan trọng, bên trong màn ảnh máy vi tính, xuất hiện một tấm bản đồ, trên bản đồ có một điểm đỏ, quả nhiên đang từ từ di chuyển, Mặc Nhã vui mừng nói: "Tìm được rồi!"
Hạ Tuyết và mọi người lập tức căng thẳng hỏi: "Ở nơi nào?"
"Dọc theo đường cao tốc Đông Hồ chạy thẳng về phía trước!" Mặc Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn bọn họ nói!
"Vậy đi tìm! ! Tôi muốn đi tìm con gái tôi! Tôi cũng muốn đi!" Hạ Tuyết khóc đứng lên, ôm một chút hi vọng, muốn xông ra ngoài, nhưng Hàn Văn Hạo lại nhanh chóng nói: "Cô đừng gây thêm phiền toái nữa! Thông báo cảnh sát và hộ vệ, dọc theo điểm đỏ phương hướng của Hi Văn, đi ngược lại phương hướng chính và quay lại mấy con cái đường cái, tìm kiếm dọc theo đường!"
"Tại sao? Không phải chúng ta đã tìm được vị trí rồi sao?" Mộng Hàm ngạc nhiên hỏi.
Sắc mặt Daniel nghiêm túc nói: "Người cướp đi Hi Văn, nhất định là sát thủ! Bọn họ có kế hoạch tinh vi và thực lực, không thể nào không biết trên người Hi Văn cất giấu thiết bị truy tìm, cái này chỉ là một dữ liệu biết con bé còn sống mà thôi! Cho nên chúng ta không thể nào bị này thiết bị truy tìm này đánh lạc hướng!"
Hạ Tuyết ngẩn ngơ, trái tim phịch một tiếng, vỡ vụn ra, mới vừa dâng lên hi vọng nhỏ nhoi, đã bị đả kích tan thành mây khói!
Mặc Nhã và Hạo Vũ lập tức đứng lên, nhìn bọn họ nói: "Chúng tôi hầu hạ Tiểu Chủ Nhân, cũng đã một thời gian, luôn ăn ý với cô ấy, nếu lúc cô ấy xảy ra chuyện, có lẽ chúng tôi sẽ biết, vóc người cô ấy nhỏ nhắn, thật sự tự mình có biện pháp giải cứu, hơn nữa nhất định cô ấy sẽ lợi dụng sự thông minh, khéo léo của mình, lưu lại cho chúng tôi một chút tín hiệu, chuyện này chỉ có chúng tôi mới biết! Chúng tôi sẽ chạy một vòng trong vườn hoa! Tôi tin là Tiểu Chủ Nhân nhất định trước khi lên xe, lưu lại một thứ gì đó !"
Chuyện này, Hàn Văn Hạo đành phải phân phó mọi người đi theo điểm đỏ tìm kiếm, bảo mọi người nói cho Hạo Vũ và Mặc Nhã, nơi Hi Văn xảy ra chuyện lần cuối, hai người bọn họ nhanh chóng cùng với Hứa Mặc và Nhậm Phong vọt ra cửa chính, Hàn Văn Hạo mặt lạnh ngồi trên ghế sa lon, hai tròng mắt nhìn Hạ Tuyết đang dựa sát vào trong ngực Daniel, khóc rống, hắn cắn chặt răng, nhanh chóng nhìn về phía Daniel!
Sắc mặt Daniel cũng trầm trọng nhìn hắn!
Cuối cùng Hàn Văn Hạo quay mặt sang chỗ khác, không lên tiếng!
Hạo Vũ và Mặc Nhã bảo cảnh sát và người giúp việc mở tất cả đèn lên, kiểm tra lại một lần nữa nơi Hi Văn xảy ra chuyện hôm nay, hai người bọn họ dùng Kính Viễn Vọng, từ từ tìm kiếm trên thảm trải sàn, rốt cuộc Mặc Nhã phát hiện nơi một buội hoa, thoáng qua một chút màu sắc, cô lập tức cúi đầu, nhặt lên một cúc áo, khi cô cầm lên cúc áo màu trắng, ngay sau đó trong đầu xuất hiện một hình ảnh, trước khi Hi Văn xảy chuyện, chắc chắn đã giãy giụa, hơn nữa cô bé biết mình sắp sửa bị bắt cóc, cho nên cái tay nhỏ bé nhanh chóng kéo xuống dấu hiệu nào đó trên người của người này, cô bé đi theo phương hướng trên màn hình, lập tức cầm cúc áo, nhanh chóng đứng lên, chạy vào bên trong nhà !
"Tìm được rồi!" Mặc Nhã vọt vào trước.
Mọi người cùng nhau căng thẳng nhìn cô.
Mặc Nhã mặt lạnh đưa cúc áo trong tay nói: "Cúc áo này tìm được ở nơi tiểu chủ nhân xảy ra chuyện! Nếu tình huống này trùng khớp, vậy người này nhất định làm Tiểu Chủ Nhân hôn mê, mới có thể ôm cô lên xe, bởi vì nếu không hôn mê, nhất định Tiểu Chủ Nhân có thể lưu lại rất nhiều đầu mối!"
Hàn Văn Hạo lập tức đứng dậy, cầm lấy cúc áo, giơ dưới ánh đèn, híp mắt nhìn, trong đầu nhanh chóng lưu chuyển hình ảnh, bùng lên sát khí mãnh liệt nói: "Đây là cúc áo nhân viên phục vụ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK