Mục lục
Tôi Có Mắt Âm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ xấu hổ cười trừ một cái, cô quay đầu nhìn Thẩm Thuật, miễn cưỡng nghĩ được biện pháp đối phó tiếp theo trong nửa giây ngắn ngủi.

“Con chó này nhìn thì nhỏ vậy nhưng sủa lên nghe hung dữ quá anh nhỉ?” Vì để rửa sạch oan ức cho bản thân, Diệp Tuệ không chút do dự mà đổ tội cho con chó nhỏ.

Cún con tự dưng bị người ta nói xấu, lập tức kêu lên: “Ngao ngao ngao.” Xem đi, cún con sủa nghe có đáng sợ chút nào đâu.

Trước đây ánh mắt của Thẩm Thuật chưa từng nhìn Diệp Tuệ quá lâu, lúc này anh vẫn giữ thái độ im lặng như cũ, nhưng lại nhìn Diệp Tuệ khoảng mười giây.

rõ ràng Thẩm Thuật chỉ đang nhìn cô một cách rất bình thường, nhưng Diệp Tuệ bịanh nhìn lại sợ đến mức suýt nữa thì nói ra hết sự thật rồi.

May là một giây sau Thẩm Thuật đã nhìn đi chỗ khác, quay người đi lên nhà, Diệp Tuệ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.

cô có nhận được điện thoại từ nhà họ Thẩm, bảo cô với Thẩm Thuật buổi tối về nhà ăn cơm, vì Thẩm Thuật không thích nói chuyện nên ông Thẩm mới gọi cho Diệp Tuệ.

Phòng của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cách khá xa nhau, cửa phòng anh đã đóng chặt, tỏ ý từ chối nói chuyện với bất cứ ai.

Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng anh, còn cố ý nói nhỏ để Thẩm Thuật không bị giật mình: “Thẩm Thuật?”

Hồi lâu sau vẫn không có ai đáp lại, nhưng mà rõ ràng cô đã tận mắt trông thấy anh đivào phòng, nên chắc chắn là bên trong có người.

Diệp Tuệ đang định gõ cửa tiếp thì cửa phòng lại đột ngột mở ra, Thẩm Thuật đứng bên trong vẫn với một biểu cảm như cũ, Diệp Tuệ vội vàng nói cho xong: “Bố anh bảo chúng mình về nhà ăn cơm.”

Thẩm Thuật cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ cau mày, cảm giác như không hào hứng cho lắm, có vẻ như bữa cơm tối sẽ làm đảo loạn kế hoạch trong ngày của anh.

Nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu đáp: “Ừm.”

Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ về nhà họ Thẩm, trong nhà đã có mấy người đến trước rồi, khác hẳn với nhà họ đang ở, nơi này rõ ràng là náo nhiệt hơn nhiều.

Lúc hai người đến thì Thẩm Tu đã có mặt, chỗ ngồi của hắn là ở ngay đối diện Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ vừa vào là Thẩm Tu đã chú ý ngay, mấy hôm trước cô đã không hề nể mặthắn, cơn giận này bị nghẹn trong ngực không thể nguôi ngoai được.

Chốc lát đã tới giờ cơm tối, Diệp Tuệ là vợ của Thẩm Thuật nên tất nhiên là ngồi bên cạnh anh.

Vì Thẩm Thuật mệnh lớn nên từ nhỏ đến giờ người ta đều chỉ biết tránh né anh, khôngmột ai sẵn lòng đến gần anh cả.

Ngay cả khi đang quây quần ngồi với nhau thế này, anh cũng chỉ như một bức tường làm nền, mọi người thì nói chuyện, còn anh thì yên lặng ăn cơm.Cơm nước xong anhcũng sẽ yên lặng về nhà, không nói chuyện với ai, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Diệp Tuệ liếc nhìn Thẩm Thuật, anh cúi thấp đầu, ngón tay thon dài cầm đôi đũa màu đen càng làm nổi lên làn da trắng nhợt, có thể thấp thoáng nhìn thấy cả những đường gân xanh.

Ông Thẩm ngồi ở ghế chính giữa nhìn sang Thẩm Thuật, cười hỏi: “Cậu ba dạo nàyđang làm gì rồi?”

Thẩm Thuật nghe tiếng bố hỏi liền quay đầu nhìn, đáp: “Con đang đầu tư nhỏ thôi.” Giọng của anh tỏ ra rất khiêm tốn.

Diệp Tuệ nhìn anh, cô tưởng là Thẩm Thuật chỉ sống dựa vào nguồn vốn ủy thác đầu tư của gia đình thôi, không ngờ anh còn rất có ý chí vươn lên nữa.

Ông Thẩm vui mừng gật đầu, sau đó mới hỏi đến Thẩm Tu: “Vậy còn cháu?”

“Gần đây cháu đang bàn bạc với người phụ trách của công ty Hoa Thụy, bộ phim lần này đầu tư cả trăm triệu, cháu đang do dự không biết có nên đồng ý tham gia không, nếu không đóng thì có hơi đáng tiếc.”

Chuyện Thẩm Tu là người thừa kế của nhà họ Thẩm là một bí mật mà nội bộ gia đình ngầm hiểu với nhau, cho nên Thẩm Tu trước nay thích cái gì là có cái đó, mà đóng phim cũng là một trong những sở thích của hắn.

Tuy nói nhà họ Thẩm có thể thoải mái rút ra mấy trăm triệu để đầu tư cho phim của Thẩm Tu, nhưng Thẩm Tu lại thích được tự đứng vững trên đôi chân của mình hơn.

Huống hồ công ty Hoa Thụy lại là công ty giải trí đứng đầu cả nước, phim do công ty này sản xuất nhất định sẽ rất thành công.

Nghe thấy hai chữ Hoa Thụy, Thẩm Thuật lập tức trừng mắt nhìn về phía Thẩm Tu, nhưng sau đó cũng chỉ lướt qua một cái rồi thôi.

Lúc cúi đầu xuống, Thẩm Thuật lạnh nhạt nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành độ cong nhưng lại không hề thấy rõ, cho nên mọi người đều không chú ý đến.

Thẩm Tu nói xong còn cố tình mỉa mai Diệp Tuệ: “Từ trước đến giờ cháu luôn muốn dựa vào chính khả năng của mình, chứ không phải là ăn theo người khác.”

Thẩm Tu đang ám chỉ chuyện của Thường Huỳnh, Diệp Tuệ ra mắt với biệt danh Tiểu Thường Huỳnh, cho nên Thẩm Tu cực kì không vui.

hắn vốn cho là nói vậy thì sẽ khiến Diệp Tuệ tức giận, nào ngờ Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đều đang nhìn đi chỗ khác, hiển nhiên là không nghe hắn nói.

Ông Thẩm nhìn ra là Thẩm Tu không ưa Diệp Tuệ, cho nên liền chuyển đề tài.

“Nhắc đến Hoa Thụy, tổng giám đốc họ Thẩm của công ty đó chưa từng một lần lộ diện, đợt trước có đến Hoa Thụy muốn hợp tác mà cũng không gặp được sếp tổng.”

“không chừng Thẩm tổng đó lại có họ từ mấy trăm năm trước với nhà chúng ta cũng nên.”

Tuy là Thẩm Tu đang trong quá trình đàm phán với Hoa Thụy, nhưng hắn vẫn chưa được gặp Thẩm tổng, cho nên cũng không biết đáp lại mấy lời đó thế nào.

Ông Thẩm vẫn đang để ý đến Thẩm Thuật, thầm thở dài một cái.

Thẩm Thuật có những thói quen cố hữu của riêng mình, sẽ không thay đổi vì bất cứ ai,một khi đã xác định việc gì là anh sẽ kiên trì mà làm.

không biết là người nào có thể bước vào trái tim của Thẩm Thuật.

Bên này ông Thẩm đã thở dài đến mức đủ lượng không khí để thổi một quả bóng rồi, còn bên kia Diệp Tuệ lại trông thấy có một con ma đang đứng sau lưng ông Thẩm, sợ đến nỗi suýt thì đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay.

Ông Thẩm hồn nhiên không biết là sau lưng mình có một bóng đen, mà cái bóng này trông khá là mập mạp đáng yêu, nếu như không có một vết cắt rất sâu ở cổ kia.

Con ma kia trước khi chết là một đầu bếp với kĩ năng nấu nướng tuyệt đỉnh, nó cũng khá là tham ăn, trong một lần thấy món ăn mình nấu quá ngon nên đã ăn ngấu nghiến dẫn đến việc bị nghẹn chết.

Sau khi trở thành ma, nó vẫn thích quẩn quanh trong nhà bếp, vì nơi ấy là tất cả kí ức của nó.Sờ sờ con dao, vuốt vuốt cái thớt, tiện thì đứng nhìn người ta ăn cơm luôn, cuộc sống làm ma rất là thảnh thơi.

Hôm nay nó lại đứng nhìn mọi người ăn, nhưng lúc nó trông thấy Thẩm Thuật thì suýt nữa đã ngã quỵ, sao sao sao sao…Sao lại có một tên khắc ma ở đâu chui ra thế này, hù chết nó rồi!

Cái chân của anh đầu bếp ma cứ run lẩy bẩy không ngừng được, thịt trên mặt cũng rung theo.

Là người duy nhất nhìn thấy ma, Diệp Tuệ cũng sợ run hết cả người, còn con ma tham ăn kia thì cũng run rẩy nhìn Thẩm Thuật, động tác của cả hai tự nhiên lại khá giống nhau.

Diệp Tuệ khóc không ra nước mắt, sao đến nhà họ Thẩm rồi mà vẫn còn gặp ma chứ, cái cơ thể đi đến đâu cũng gặp ma này thật sự quá đáng sợ rồi.

Diệp Tuệ cố kiềm chế sự bất ổn trong lòng, lén liếc nhìn Thẩm Thuật một cái, cô vẫnkhông quên lúc trông thấy bác gái ma, chỉ cần ôm lấy tay anh là sẽ không nhìn thấy ma đâu nữa.

Lần này lại tiếp tục mặt dày một lần nữa đi.

Diệp Tuệ không nhìn Thẩm Thuật, tay chậm chạp hướng về phía anh, mấy giây sau, tay của cô đã thành công chạm được vào tay anh.

Diệp Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn lại hướng sau lưng ông Thẩm, tên đầu bếp ma béo ú kia quả nhiên đã biến mất.Diệp Tuệ mỉm cười, cảm thấy sự thèm ăn đã quay trở lại rồi.

cô liếc nhìn Thẩm Thuật, anh vẫn cúi đầu ăn cơm, dường như không chú ý tới hành động của cô.

Nhưng Thẩm Thuật tất nhiên là cảm nhận được xúc cảm trên tay, anh cúi đầu nhìn, thấy tay của Diệp Tuệ đang chạm vào tay anh.

Chân mày anh khẽ cau lại một chút vì anh vốn không có thói quen đụng chạm với người khác, liếc Diệp Tuệ một cái, thấy cô không hề nhìn anh, chỉ cúi đầu ăn cơm, chỉ có điều sắc mặt cô trông hơi tái.

Chắc là vô tình đụng phải thôi.

Thẩm Thuật kín đáo khép gọn tay vào, không để tay Diệp Tuệ chạm phải nữa.

Diệp Tuệ ngồi bên cạnh thì lòng đã trùng xuống, cô lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn, con ma đầu bếp kia lại xuất hiện rồi, nó vẫn run rẩy nhìn Thẩm Thuật, cảm giác còn run hơn vừa nãy nữa.

Diệp Tuệ muốn khóc quá, mày run cái gì chứ? Tao mới là người phải sợ đây này!

cô khó khăn nhìn xuống, quyết định sẽ tiếp tục bám lấy Thẩm Thuật, lần này có phần bạo dạn hơn, cô dịch cả người sang, gần như kề sát vào anh luôn.

Tay Thẩm Thuật lại truyền đến xúc cảm mềm mại, trên gương mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng lại lộ ra một sự bối rối khó mà giải thích được.

anh quay đầu nhìn Diệp Tuệ, cô không nhìn anh, hai tai đã đỏ lên, làm bộ như khôngcó chuyện gì.

Vài giây sau, Thẩm Thuật lại giơ tay lên tránh đi, lần này anh cách xa Diệp Tuệ hơnmột chút, một lần nữa trở lại khoảng cách an toàn của mình, cảm thấy an tâm hơn rồi.

Đối việc Diệp Tuệ lúc này, anh và cô như cách nhau cả dải ngân hà vậy, huhu khôngđược, anh mau trở lại đây cho em!

cô đang muốn nhích lại gần một lần nữa, nhưng lại đúng lúc ngẩng lên đối diện với ánh mắt của Thẩm Thuật.

Đôi mắt anh trong veo, tựa như ngày tuyết đầu mùa vậy, nhìn cái là có thể xuyên tới đáy, lúc này vì hành động của cô mà ánh mắt anh hiện lên chút nghi ngờ.

Diệp Tuệ ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng nội tâm lại cực kì rối rắm, cô cũng khổ lắm mà, đâu có muốn làm vậy chứ.

Mấy ngày nay cô cứ nắm tay Thẩm Thuật suốt, giờ đang ăn cơm mà cũng tranh thủ đụng chạm, đừng nói là Thẩm Thuật, ngay chính cô cũng không chịu nổi mà muốn thay mặt anh hỏi một câu rằng: Diệp Tuệ cô tự nói đi, tóm lại là cô có ý đồ gì với Thẩm Thuật vậy hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK